Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc Mộng Lại Là Thật?

Phiên bản Dịch · 3352 chữ

Chương 1: Giấc Mộng Lại Là Thật?

Tít đằng chân trời, rạng đông lấp ló, mặt trời uể oải nhú được một nửa, nhưng ánh nắng ban mai đã rạch ngang bầu trời, nhuộm một màu đỏ hồng.

Trần Phong khoanh chân ôm gối, lẻ loi ngồi trước cửa sổ, ánh mắt hướng về phía bình minh, lặng im không nhúc nhích, hệt một pho tượng.

Biểu cảm của hắn lúc này vô cùng sinh động, ba phần phiền muộn, ba phần hoang mang, hai phần khiếp sợ, hai phần tiếc nuối.

Hắn ngoái đầu, quan sát căn phòng của mình.

Gọn gàng, sạch sẽ.

Chiếc áo sơ mi bị giặt đến bạc màu được treo trên dây phơi. Trên bàn ăn bày ba cái bát lớn nhỏ, kèm một đôi đũa.

Dầu muối tương giấm.

Bên trong tủ quần áo xiêu vẹo, treo vài ba bộ âu phục rẻ tiền, áo phông và vài bộ quần áo thu đông mặc thường.

Trên chiếc bàn nhỏ, đặt một cái Laptop cũ rích.

Điển hình của một căn phòng trọ dành cho tầng lớp nhân viên văn phòng bình thường. Ừm, chỉ có ba từ: nghèo túng, nhạt nhẽo, khô khan.

Trần Phong day day trán, cố gắng xốc lại tinh thần.

Đột nhiên từ thiên đường rơi xuống nhân gian, khiến hắn khó lòng mà thích ứng.

Hắn phải mất gần mười phút mới có thể chấp nhận được thực tế, rằng chính mình không có xuyên không, tất cả chỉ là giấc mộng.

Bây giờ, mộng đã tỉnh.

Nơi này, là phòng trọ của hắn, là 'nhà' tạm thời của hắn ở thành phố nơi hắn chọn để 'an cư lạc nghiệp'.

Đêm qua, chẳng biết từ lúc nào, Trần Phong mơ một giấc mộng. Giấc mộng đó quá chân thật, thật đến mức hắn không thể phân biệt được nó là hiện thực hay chỉ là cảnh mơ. Cũng chính vì thế, trong giấc mộng đó, hắn phải trải qua một khoảng thời gian chừng mấy ngày, mới miễn cưỡng chấp nhận rằng mình đã xuyên không.

Hơn nữa, còn xuyên đến thế giới hiện thực của một ngàn năm sau, chính là thế giới tương lai. Trong thế giới đó, hắn trở thành một tên lính binh nhì dự bị của quân đoàn Trái Đất, tên là Trần Phong.

Đúng vậy, Trần Phong, cái tên giống hắn như đúc, ngay cả dáng dấp hay khuôn mặt cũng đều giống đến bảy, tám phần.

Nhưng Trần Phong khi ấy không thể kế thừa ký ức của nguyên chủ, vì lẽ đó, khi hắn vừa xuyên qua, hắn hoàn toàn ngây ngốc, đần độn, không hiểu gì cả, hoàn toàn mờ mịt, không thể nắm được tình huống hiện tại của bản thân.

Sau mấy ngày ngây ngốc đần độn, binh lính dự bị Trần Phong biểu hiện cực kém, làm gì cũng mắc lỗi, thậm chí còn chẳng có kiến thức căn bản, vì vậy, cũng chẳng bất ngờ khi hắn bị đuổi cổ khỏi quân đội, trục xuất về quê nhà, vinh dự trở thành một đê bảo hộ.

Trở thành một đê bảo hộ, đồng nghĩa với việc bị đánh giá là người không có năng lực làm việc, không có khả năng tạo ra bất kỳ giá trị nào.

Đê bảo hộ không được hưởng thụ nền giáo dục cao đẳng, không có tư cách làm bất cứ ngành nghề gì, chỉ có thể sống tạm bợ nhờ chế độ phúc lợi xã hội tối thiểu.

Mặc dù nói là sống tạm bợ, nhưng thực ra đãi ngộ không hề kém tí nào, được ăn ngon ngủ ngon, còn được hưởng thụ một mình 200 mét vuông.

Trần Phong cảm thấy vô cùng khó tin.

Ở thời đại mà hắn sống trước đây, giá nhà đất cao chót vót, có ngửa dài cổ cũng chẳng thấy được đỉnh. Một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn nếu muốn tìm một mảnh đất nho nhỏ trong cái thành phố to to này, trừ khi, gia cảnh của mày vốn giàu có.

Nhưng ở thời đại này, chẳng cần phải làm gì, phúc lợi đãi ngộ thấp nhất đã tặng không cho mày một căn phòng rộng hai trăm mét vuông rồi, muốn ở bao lâu thì cứ việc ở bấy lâu.

Đây rõ ràng là thiên đường!

Chính Phủ còn phát cho hắn một trợ lý Trí Tuệ Nhân Tạo, chăm sóc hắn vô cùng tỉ mỉ chu đáo, có thể nói là áo xỏ tận tay, cơm dâng tận miệng.

Hắn chỉ cần chơi đùa hưởng thụ!

Muốn xem phim, nguyên một kho phim ảnh 3D mênh mông!

Muốn nghe nhạc ư, dàn âm thanh trường gần (near-field) mang đến những trải nghiệm tuyệt vời, tựa như đang phiêu trong buổi hòa nhạc thực sự, cùng với thư viện âm nhạc ngàn năm đa sắc màu.

Muốn chơi game à, hãy đến với game nhập vai cộng hưởng sóng não, với đủ loại đề tài, từ Star Wars đến lịch sử, nhiều đến không thể kể xiết, muốn gì có đó.

Sau ngàn năm, trình độ khoa học kỹ thuật đã có những bước tiến nhảy vọt, năng suất lao động xã hội cũng vượt bậc. Vì thế cho nên, mặc dù số lượng đê bảo hộ chiếm đến 1/3 dân số, nhưng quỹ phúc lợi xã hội vẫn thừa sức nuôi sống bọn họ.

Dưới cách nhìn của Trần Phong, được hưởng thụ đãi ngộ tất cả các mặt từ sinh hoạt cho đến y tế vân vân, thì những kẻ đê bảo hộ này chẳng xứng với mấy chữ thấp bảo này tí nào.

Đây là mức độ đãi ngộ của một Hoàng đế thì đúng hơn!

Một Hoàng đế đê bảo hộ như vậy, hắn muốn làm cả đời.

Trần Phong vui đến quên cả trời đất.

Dù gì hắn cũng chẳng có chút luyến tiếc nào với đời trước cả. Ở đời trước, lúc học trung học, cha mẹ nuôi ép hắn phải nghỉ học, nên hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, không người thân không vướng bận.

Trong cuộc sống thực, hắn cũng chỉ là một tên nhân viên quèn, bị bóc lột, bị vùi dập, đắng cay giữa những xô bồ nơi phố thị.

Những thứ ở đời trước sao có thể so sánh với những gì hắn đang có lúc này được.

Nếu như không có điều gì ngoài ý muốn, hắn vốn nghĩ rằng mình cứ như vậy, yên phận làm một đê bảo hộ, rồi cứ thế sống hạnh phúc đến cuối đời.

Nói không chừng còn có thể tìm được một cô nàng đê bảo hộ xinh đẹp nào đó, kết thành vợ chồng, tạo nên một gia đình đê bảo hộ, rồi lại sinh một bé con đê bảo hộ.

Một năm trôi qua trong nháy mắt, hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ, thích ứng với nó không lâu, thì đột nhiên một ngày, bầu trời bỗng đen kịt.

Tất cả mọi người trên Trái Đất đều ngửa đầu nhìn bầu trời, Lơ lửng giữa bầu trời là một vật kỳ lạ, to khủng bố, nó lẳng lặng lượn lờ trên không, che kín bầu trời.

Giống kim loại, nhưng lại bồng bềnh trái với quy luật vật lý.

Ngay sau đó, ở giữa vật kỳ lạ đó mơ hồ có một thứ ánh sáng nhạt nào đó lóe lên, sau đó càng ngày càng mở rộng, sáng lóa, cho đến khi nó bao ohur toàn bộ bầu trời và mặt đất.

Khi chùm sáng này lọt vào mắt Trần Phong, ngay tức khắc, hắn cảm nhận được một cảm giác đau nhói mãnh liệt sâu tận óc, rồi lập tức lan khắp toàn thân, cơn đau như một làn sóng nuốt trọn lấy hắn. Cơn đau kéo tới, hắn ôm đầu cuộn người, lăn lộn trên mặt đất.

Đau đớn mỗi lúc một giằng xé, linh hồn như muốn lìa khỏi xác, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt trong lòng bàn tay rồi từng chút từng chút nghiền nát.

Hắn há miệng, muốn kêu gào, nhưng cố họng như bị mắc kẹt, chỉ có thể phát ra âm thanh khò khè.

Hắn có thể cảm giác được từng giọt máu trong cơ thể đang thẩm thấu ra bên ngoài qua lớp da.

Phạm vi bán kính hai, ba mét xung quanh hắn, tất cả mọi người đều gặp phải tình trạng như hắn.

Trần Phong biết rõ, hắn sắp chết rồi.

Không có dấu hiệu nào, vô cùng quỷ dị, tất cả mọi người, kể cả mình, đều phải chết.

Chờ hắn thực sự chết rồi, lại mở mắt ra lúc, cũng đã trở lại trên giường của mình.

Trần Phong mất gần nửa tiếng để tỉnh lại từ trong đau đớn thảm thiết kia, vui mừng từ tận đáy lòng.

Ồ, chỉ là một giấc mộng.

Cám ơn trời đất, hóa ra chỉ là một giấc mộng, không phải là xuyên không.

Trần Phong từ băng ghế đứng lên, vô thức búng ngón tay.

"Tiểu Vi, đem quần áo tới đây..."

Tiểu Vi chính là tên gọi trợ lý Trí Tuệ Nhân Tạo của hắn trong giấc mộng kia.

Đáng tiếc, chờ thật lâu nhưng vẫn không có động tĩnh.

Hắn tự giễu, lắc đầu một cái, lầm bầm lầu bầu:

"Thôi quên đi, mộng chỉ là mộng, tỉnh rồi thì thôi. Cho dù mộng đẹp cỡ nào thì cũng không bằng việc giữ được mạng sống"

Hắn nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường, ngày 27 tháng 10 năm 2019, 7h20' sáng.

"Mình mới chỉ ngủ có một đêm thôi à!"

Trần Phong nhún nhún vai, cam chịu số phận, tranh thủ thời gian rửa mặt, còn phải đi làm nữa.

Hắn dùng nước lạnh rửa mặt, mặc vào bộ âu phục cũ, chỉnh đốn trang phục, trở lại là một nhân viên quèn Trần Phong, hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng, trở về thực tế.

Hắn vừa đẩy cửa bước ra ngoài thì một bộ bóng trắng ập vào mặt, xuất hiện bất thình lình, cứ như ma quỷ vậy.

Hắn suýt nữa thì đâm sầm vào người cô gái mảnh mai trước mặt.

Cô gái này cũng vừa lúc muốn mở cửa để đi vào.

Không gian ngoài hành lang của nhà trọ rất hẹp, cô ấy không có chỗ để né tránh, chỉ có thể hoảng hốt bật ngửa ra sau, may sao vẫn bám víu được một mảnh tường, không đến mức ngã sõng soài ra đất.

"Anh làm gì vậy hả!"

Cô nàng ngẩng đầu, trợn trừng mắt.

Giọng nói vô cùng trong trẻo, êm tai, khiến người ta chỉ cần nghe qua một lần là nhớ mãi không quên.

Trần Phong sững sờ nhìn cô gái, cảm thấy hơi bối rối, không biết phải làm thế nào.

Cô nàng cao khoản 1m65, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, mái tóc hơi rối, nổi bật trên khuôn mặt trứng ngỗng hơi tái là đôi mắt có quầng thâm nhàn nhạt.

Dễ nhận thấy, cô nàng vừa phải thức trắng đêm, mà dĩ nhiên là ở bên ngoài suốt đêm, mới vừa về phòng trọ.

Trạng thái tinh thần hỏng bét như thế, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cô nàng, trái lại, còn khiến cô nàng mang một vẻ đẹp biếng nhác động lòng người.

Chỉ cần dáng dấp đẹp mắt thì muốn làm gì làm, dù cho đầu bù tóc rối, thì vẫn đẹp như vậy.

Cô gái trông thấy Trần Phong cứ chăm chăm nhìn mình, không rời mắt, liền cau chặt chân mày:

"Nhìn cái gì mà nhìn?"

Trần Phong vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, do dự mãi mới ấp úng được vài từ:

"Không phải đâu, cô đừng hiểu lầm tôi. Tôi không có ý kia. Cô...cô là?"

Cô gái bĩu môi cau mày, khinh bỉ bằng nửa con mắt:

"Bớt làm bộ làm tịch đi, chẳng phải anh là quản lý nhà trọ này sao? Khách trọ mới đến mà anh cũng không biết tên à? Cái kiểu bắt chuyện vụng về này á hả, đã lạc hậu từ mười năm trước rồi nhé. Thật nhàm chán!"

Vừa dứt lời, cô nàng liếc một cái sắc lẹm, lách qua hắn, rẽ qua lối hành lang lót gạch chật hẹp, 'đông đông đông' lên lầu.

Bang!

Cửa trên lầu được đóng chặt.

Trần Phong dở khóc dở cười.

Hắn thừa nhận mới vừa rồi mình nhìn con gái người ta đến mức ngây người, nhưng cũng không phải do hắn nhìn thấy mỹ nữ liền không dời mắt nổi.

Ở trong giấc mộng, hắn đã trải nghiệm rất nhiều game nhập vai công nghệ cao, cho nên đã sớm thưởng thức đủ sơn hào hải vị rồi, không thể nào chỉ như vậy đã không chịu nổi.

Chẳng qua, Trần Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, nhưng cứ có cảm giác rằng cô ấy rất quen thuộc, giống như trước đây đã từng gặp nhau ở đâu đó vậy.

Trần Phong nhún nhún vai, cũng không vội ra ngoài nữa, mà trở về phòng mở laptop, đăng nhập hệ thống quản lý của công ty.

Công việc của Trần Phong chính là quản lý chung cư của công ty cho thuê phòng trọ.

Hắn phụ trách bốn chung cư, tổng cộng là tám mươi căn phòng trọ, bao gồm cả căn phòng trọ của hắn, cũng bao gồm căn phòng trọ trên lầu của cô gái kia.

Từ hệ thống quản lý, hắn có thể tra ra được toàn bộ thông tin cá nhân của người thuê.

Khu chung cư cho thuê này được xây dựng theo kết cấu LOFT (căn hộ thông tầng với hai tầng nối liền nhau), 5m8, tổng diện tích hơn 40 mét vuông.

Công ty đem một căn hộ LOFT như vậy chia tách thành hai căn phòng đơn, mỗi người một phòng. Mỗi căn hộ LOFT chỉ có một cửa chính, thành thử, 2 phòng trên dưới trong cùng 1 căn phải sử dụng chung một cái cửa ra vào.

Trần Phong thuê căn phòng bên dưới theo giá nội bộ của nhân viên công ty.

Còn căn phòng trên lầu, lúc trước cũng có người thuê nhưng lại đột nhiên chuyển đi, cho nên nó vẫn bị bỏ trống suốt tháng qua.

Lúc này hắn mới nhớ tới sự tình 'tiền căn hậu quả'.

Mấy ngày trước, đồng nghiệp bên bộ phận thị trường đã sắp xếp được người thuê mới, hắn còn đưa chìa khóa sơ cua cho đồng nghiệp, thế là trên lầu có thêm một người ở.

Mà người sống chung nhà với Trần Phong lại có giờ sinh học trái ngược với hắn, hắn ngủ thì đối phương làm việc, hắn đi làm thì đối phương mới trở về, thành thử, sống chung đã lâu nhưng hai bên chưa bao giờ chạm mặt.

Trần Phong cũng chẳng để ý lắm, mà cũng chưa tới thời hạn đóng tiền thuê trọ, nên hắn cũng chẳng muốn xem thông tin của đối phương.

Trải qua cuộc sống như thần tiên suốt một năm trong mơ, nên trí nhớ ngoài đời thực của mấy ngày trước đã trở nên xa xăm, mơ hồ mờ nhạt.

Cuối cùng cũng đăng nhập thành công, thông tin đối phương lập tức tràn màn hình.

"Họ tên: Chung Lôi

Tuổi: 21

Tóm lượt: Ngành nghề tự do (freelancer), theo học Học viện âm nhạc chính quy Trung Hải một thời gian thì nghỉ học.

Chi tiết thể lệ hợp đồng: hợp đồng một năm, mỗi tháng 2200, thanh toán theo tháng, đặt cọc 3000."

Trừ những tin tức cơ bản này ra, còn có một bản sao mặt chính diện của thẻ căn cước.

Xem xong những tài liệu này, Trần Phong lập tức chết lặng, tai ù, đầu óc ong ong, nhịp tim dồn dập đến 180 lần/phút.

"Sao có thể chứ! Thế mà lại là cô ấy!

Thật hoang đường!

Chẳng lẽ giấc mộng của mình là thật?"

Trần Phong gần như phát điên, cứ lầm bầm lầu bầu.

Hắn trừng mắt nhìn bức ảnh của đối phương, rồi so sánh với khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp của cô gái vừa gặp ban nãy, lại nhớ đến hồi ức về khuôn mặt quen thuộc trong cảnh mộng.

Vô cùng trùng khớp, chắc chắn là cùng một người.

Ở trong giấc mộng, là một kẻ ăn no nằm chờ chết, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hắn đã nghe qua không ít thể loại nhạc.

Với một thư viện âm nhạc có bề dày ngàn năm lịch sử, kết tinh của văn hóa ngàn năm, dĩ nhiên số lượng bài hát phải nói là cực kỳ khủng, bao gồm cả những bài kinh điển của từng thời kỳ.

Nhưng càng về sau, phong cách âm nhạc thay đổi ngày càng đa dạng, chủng loại nhạc cụ cũng thay đổi phong phú hơn rất nhiều, gu âm nhạc cũng từ đó mà biến đổi rất lớn.

Mặc dù những ca khúc kinh điển sau này nghe qua có vẻ không tệ, nhưng lại không phù hợp với sở thích của Trần Phong như những ca khúc đầu thế kỷ XXI.

Cho nên, phần lớn những tác phẩm âm nhạc mà hắn nghe đều tập trung ở đầu thế kỷ XXI.

Ca sĩ mà Trần Phong đặc biệt yêu thích chỉ có vài người, mà trong số đó, có một nữ ca sĩ tên là Chung Lôi.

Mỗi bài hát của cô ấy, Trần Phong đều nghe đi nghe lại không dưới năm mươi lần.

Chung Lôi, một trong những nghệ sĩ vĩ đại lưu danh đến ngàn năm sau.

Thành danh khi hai mươi lăm tuổi, từ đó về sau một bước lên mây.

Số lượng tác phẩm của cô ấy không nhiều, cả một đời chỉ để lại 78 tác phẩm, trong đó, có 30 tác phẩm do chính cô thể hiện, còn lại 48 bài đều là tự sáng tác.

Mà mỗi một tác phẩm, đều là kinh điển, vang danh muôn đời.

Thành tựu của cô ấy vượt qua cả mười thế kỷ, đánh bại ngàn năm lịch sử.

Trong rất nhiều cuộc bình chọn, cô ấy đều lọt vào danh sách 100 người nổi danh tính từ năm 2000 TCN cho đến năm 3000 SCN.

Trăm người, trông có vẻ nhiều.

Nhưng xem xét kĩ thì từ 2000 TCN bao gồm những ai?

Beethoven, Mozart, Petr Chaikovskiy, Da Vinci, Claude Monet, Picasso, Vương Hi Chi, Lý Bạch, Đỗ Phủ

Thành tựu của cô ấy, tương đương với Beethoven của ngàn năm nay!

Cũng có thể xem là Fan trung thành của ca sĩ Chung Lôi, Trần Phong từng xem qua lý lịch của cô ấy.

So với người khác, cô ấy có nét đặc biệt hơn, vì bất đồng quan điểm về âm nhạc với giáo viên, mà cô ấy tức giận, bỏ học.

Mà trường học nơi cô ấy nghỉ ngang, chính là Học viện âm nhạc Trung Hải!

Từ dung mạo cho đến lý lịch, hết thảy đều kết luận Chung Lôi này chính là cô ca sĩ kia.

Thế mà cô ấy lại là người sống chung căn hộ với mình!

Hơn nữa, còn đang làm nghề tự do, cả người lôi thôi, tóc tai rối bù.

Nhưng chuyện này không phải chuyện khiến Trần Phong kinh hãi nhất.

Điều khiến hắn sợ hãi nhất, chính là hắn không thể ngờ rằng, nhân vật lịch sử mà mình ấn tượng sâu sắc trong giấc mộng kia lại thực sự tồn tại ngoài hiện thực, hơn nữa, còn ngay sát bên cạnh.

Điều này khẳng định rằng mộng cảnh ngàn năm sau là có thật?

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch) của Hỏa Trung Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 35
Lượt đọc 3928

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.