Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh rắm, đây đều là duyên phận!

Phiên bản Dịch · 1966 chữ

Nắng chiều xuyên qua cửa sổ hắt vào khiến căn phòng có mấy phần ấm áp.

Hít một thật sâu, mùi nấm mốc của điều hòa không khí lại khiến căn phòng tản ra cảm giác mục nát.

Thân thể Lục Viễn nhìn không lớn nhưng lại rất khỏe, Ngụy mập mạp vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng vẫn bị Lục Viễn nhiệt tình kéo vào phòng.

Ngụy mập mạp hoảng hốt nhìn dáng vẻ ngang ngược vô lý của Lục Viễn, chỉ cảm thấy hoa cúc xiết chặt.

Ngụy mập mạp giới tính nam, yêu thích nữ.

Nhưng không phải tất cả người trên thế giới này có giới tính nam đều yêu thích nữ giống Ngụy mập mạp.

Vì lẽ đó, cũng có người giới tính nam, yêu thích nam.

Ngụy mập mạp không kỳ thị loại người này, nhưng

Gã kính nhi viễn chi.

Giờ phút này

Ngụy mập mạp đã cảm thấy Lục Viễn thuộc về loại người này.

Ngụy mập mạp muốn khóc.

Gã tưởng tượng ra tình cảnh của n năm sau.

Có lẽ, nhiều năm sau, nửa đêm gã sẽ chợt bừng tỉnh, che lấy hoa cúc, sau đó ảo não hối hận bản thân đã từng vung nước tiểu về phía đoàn làm phim "Đô Thành", đau khổ dặt vặt đến nổi muốn treo cổ tự sát.

Đi tiểu lần đó

Tiểu ra ra bóng ma tâm lý.

"Đừng đứng như vậy, ngồi đi, chúng ta tâm sự!"

Lục Viễn cởi áo khoác xuống, lộ ra áo sơ mi trắng tinh, vẻ mặt hưng phấn.

"Lục Viễn, có chuyện cứ nói, đừng động tay động chân..."

Ngụy mập mạp giật nảy mình trong lòng, bắp chân cũng đang run rẩy, tay nắm chặt điện thoại di động, chuẩn bị bấm số gọi cảnh sát.

"Đúng vậy, chúng ta ngồi trò chuyện vui vẻ thôi. Sao cậu trông như thế, buông lỏng, tự nhiên như ở nhà đi! Cậu phải biết chuyện chúng ta sắp làm, có lẽ sẽ để lại dấu ấn vượt thời đại trong lịch sử điện ảnh đấy!

Lục Viễn nhìn Ngụy mập mạp, trong lòng tấm tắc lấy làm lạ, nhớ tới bộ dáng hèn mọn lúc tè bậy của Ngụy mập mạp, thực sự thằng này không giống người câu nệ như vậy.

Làm sao thành dạng này rồi?

"Chuyện đó... cậu buông lỏng và tôi buông lỏng, cậu vui vẻ và tôi vui vẻ không giống nhau lắm."

Ngụy mập hít một hơi thật sâu.

"A? Có gì không giống nhau?"

Lục Viễn lại càng kỳ quái.

"Lục Viễn, tôi thực sự không phải hạng người như vậy. Nếu cậu thực sự muốn, nếu cậu thực sự không nín được, cậu có thể đi hội sở, vả lại chúng ta cũng không thân quen?"

"Hạng người nào? Hội sở?"

"Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi thật không chơi gay, tôi tôi thích phụ nữ!"

"Mẹ nó, đồ điên!"

Khi Lục Viễn nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó và ửng hồng của Ngụy mập mạp liền không nói lên lời, tự nhiên có cảm giác buồn nôn.

Hắn suýt nữa thì nôn thật.

Hắn suýt nữa thì tát bay Ngụy mập mạp.

Dù Lục Viễn bị mù, cũng không thể để ý đàn ông à?

Hơn nữa còn là đàn ông hơn hai trăm cân.

Hẳn là đầu óc hắn bị cánh cửa ép rồi?

...

Đây là một sự hiểu lầm rất khó nói.

Tuy nhiên, khi Lục Viễn lấy kịch bản đã chỉnh sửa đưa cho Ngụy mập mạp, Ngụy mập mạp rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế.

Gã nhìn ra tên Lục Viễn này thực sự muốn làm một bộ phim.

Kịch bản cũng không dài, ngắn hơn kịch bản phim bình thường nhiều.

Ban đầu, Ngụy mập mạp không có bất kỳ hứng thú nào với kịch bản của Lục Viễn, chỉ nhìn lướt qua một cách tượng trưng, nhưng khi Ngụy mập mạp xem hết kịch bản, đồng thời trên mặt lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Ngụy mập mạp trừng mắt nhìn Lục Viễn

"Kịch bản này do cậu viết à?"

"Tôi viết."

"Mẹ nó, hay vãi loz!"

Ngụy mập mạp vỗ đùi xổ ra một câu nói tục.

"Tạm được."

Lục Viễn ra vẻ khiêm tốn khoát tay áo, thực tế trong lòng mừng rỡ vô cùng.

Đều lăn lộn trên giang hồ, tốt hơn là nên khiêm tốn.

"Tôi muốn quay! Có lẽ đây là tác phẩm giúp tôi thành danh!"

Ngụy mập mạp kích động đứng lên nhìn chằm chằm Lục Viễn.

Tay cầm kịch bản thật chặt.

Bộ dáng có chết cũng không buông.

"Tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng!"

Lục Viễn nghe được điều này, không nói hai lời lập tức lấy ra hợp đồng, lộ vẻ mặt con mồi đã mắc câu.

Hợp đồng này tất nhiên là An Hiểu giúp hắn soạn.

Mặc dù An Hiểu cũng không tình nguyện.

Nhưng không còn cách nào.

An Hiểu còn muốn lần sau hợp tác với Lục Viễn.

Mà Lục Viễn cũng dựa vào cái này thành công ăn chắc An Hiểu.

Nhân tài nha, không dùng thì phí

Giống như tiện nghi vậy, không chiếm thì phí phải không?

"Fuck, cậu đợi đã sớm chờ tôi mắc câu phải không?"

Mập mạp lại sửng sốt, ngửi thấy mùi âm mưu.

"Sao có thể, đây đều là duyên phận!"

"Đánh rắm! Lúc cậu nói cậu dám nhìn thẳng vào mắt tôi hay không?"

"Được!"

Lục Viễn nhìn thẳng vào mắt của Ngụy mập mạp.

Ánh mắt của hắn chân thành vl, hơn nữa còn lóe lên những tia sáng khiến người khác tin phục.

Không giống như đang nói láo.

". . ."

Ngụy mập mạp há to miệng, thực sự không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào trong ánh mắt của Lục Viễn

"Ký đi!"

Lục Viễn lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang thôi miên.

"Ừm."

Ngụy mập mạp gật đầu, vô ý thức cầm hợp đồng, xác nhận không có vấn đề gì lớn rồi ký xuống.

"Bộ phim này đầu tư 80 vạn à? Hơi ít nhỉ?" (khoảng 2 tỷ vnd)

"Chỉ 80 vạn thôi!"

"Được rồi được rồi! Bộ phim này cậu định mời minh tinh nào?"

"Cậu có quen ai không?"

"Có, diễn xuất cũng không tệ, nhưng. . . "

"Nhưng cái gì?"

"Cát-sê hơi cao."

"Cao bao nhiêu?"

"Khoảng 200 vạn."

""

Lục Viễn nghe xong, ánh mắt tràn ngập mong đợi thoáng chốc sa sút, sau đó trở nên bình tĩnh.

200 vạn...

Bán Lục Viễn cũng không có nhiều tiền như vậy!

Không tồn tại!

"Không có cách nào à. Bộ phim này dù chỉ có một vai diễn nhưng yêu đầu đối với vai diễn này lại vô cùng cao, ít nhất cũng phải cực kỳ thành thạo diễn xuất, hơn nữa quan trọng hơn là cần diễn viên nổi tiếng. Nếu không bỏ ra đầu tử nhỏ này, dù kịch bản rất OK, doanh thu phòng vé cũng không thể tốt bao nhiêu!"

Nói đến phim, Ngụy mập mạp biểu lộ hết sức nghiêm túc, hoàn toàn nhìn không ra cảm giác hèn mọn trước đó tại đoàn làm phim, trái lại trông rất chuyên nghiệp, cực kỳ giống như một số giảng viên của trường điện ảnh.

"Thật ra, tôi cảm thấy tôi cũng được, tôi là một diễn viên."

Lục Viễn bắt đầu mặt dày tự chào hàng bản thân.

"Cậu?"

Ngụy mập mạp quan sát Lục Viễn từ trên xuống dưới.

"Đương nhiên."

Lục Viễn gật đầu, dáng vẻ đầy tự tin.

"Nhưng cậu không nổi tiếng, ta chưa từng nghe nói ngôi sao điện ảnh nào tên là Lục Viễn cả."

"Có lẽ cậu chỉ tạm thời chưa nghe thấy thôi?"

"Lý lịch của cậu có gì?"

"Lý lịch của tôi rất phong phú đấy!"

"Nói một chút?"

"Tôi cho cậu biết, tôi tốt nghiệp ngành đạo diễn chính quy của đại học Yến Ảnh...Hừ, cậu biết điều đó có nghĩa là gì không? Cậu phỏng vấn tối?"

Lục Viễn dự đình lấy ra bằng đạo diễn mà mình bỏ ra hơn mười tệ để mua, chứng minh cho Ngụy mập mạp thân phận của mình, nhưng sau đó trong đầu bỗng dưng vụt qua một ý nghĩ.

Hình như có gì sai sai?

Sao khí thế của mình bị chưởng khống rồi?

"Tôi chỉ hỏi thôi, không có ý gì đâu."

Ngụy mập mạp nhìn thấy khí thế của Lục Viễn đột nhiên biến đổi, lập tức lui lại.

"Tôi hỏi cậu, kịch bản này của ai?"

"Của cậu."

"Ai bỏ tiền quay?"

"Cậu?"

"Ai kéo cậu vào?"

"Cậu nói nhảm cái gì đó!"

"Vậy cậu còn hỏi cọng long, đều là tôi bỏ ra, cho nên cậu quan tâm tôi có phải là diễn viên hay không để làm gì? Tôi muốn tự đóng phim của mình, có vấn đề gì không?"

"Không, không có vấn đề."

Ngụy mập mạp há to miệng, nhìn bộ dáng ngang ngược vô lý của Lục Viễn, vậy mà gã không cách nào phản bác được.

Xem ra vấn đề thực sự không lớn.

"Đã không thành vấn đề, như vậy bắt đầu đi."

"Bắt đầu cái gì?"

"Thành lập đoàn làm phim!"

"Đoàn làm phim..Tôi có thể không quay phim được không?"

Ngụy mập mạp đột nhiên cảm thấy Lục Viễn đặc biệt không đáng tin cậy.

Kịch bản tốt như vậy sẽ không bị hủy hoại chứ?

Gã cảm thấy kiếp sống đạo diễn của mình dường như không có tương lai tương sáng.

"Không được, cậu đã ký hợp đồng, hơn nữa có hiệu lực pháp luật, trừ khi cậu giao 200 vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Nếu cậu chịu đưa, đây là số tài khoản của tôi...Hoan nghênh chuyển tiền bất cứ lúc nào."

Lục Viễn thu hợp đồng, sau đó mỉm cười giơ ra một tấm thẻ ngân hàng.

". . ."

Ngụy mập mạp lại há hốc miệng.

Nhưng gã không nói nên lời nào.

Đây

là một cái hố to.

200 vạn?

Gã đi đâu kiếm 200 vạn?

2 vạn gã cũng không bỏ ra nổi.

Gã nhìn Lục Viễn cất kỹ hợp đồng và kịch bản ở trong tay, coi lại căn phòng hơi đổ nát và biển quảng cáo giá rẻ "Công Ty Điện Ảnh Truyền Hình Viễn Trình" đã bị gió thổi bay xuống mặt đất từ lâu, Ngụy mập mạp có chút tuyệt vọng.

Đây là con mẹ nó cũng được?

"Ting ting ting."

"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút, cậu cứ tùy ý, trong bình thủy có nước, miễn phí, tôi mời cậu."

Chuông điện thoại của Lục Viễn vang lên, hắn thoáng nhìn dãy số xa lạ, rồi quay đầu nói với Ngụy mập mạp.

". . ."

Ngụy mập mạp nhìn Lục Viễn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Sau cùng, nhắm mắt lại.

Giống như một một cô vợ bé bỏng chịu ủy khuất, bị bắt nạt.

"Alo. . . Vâng, tôi là Lục Viễn, Fur Elise đúng là do tôi viết."

"Ông là Trịnh Quốc Long?"

"Cái gì? Ông là giáo sư của học viện Yến Ảnh? Xin lỗi, tôi không biết ông."

"Ông đến Hoành Điếm rồi?"

"Không, tôi không có ở Hoành Điếm."

"Thôi, không có việc gì tôi cúp máy đây. Tôi rất bận, về sau xin đừng làm phiền tôi."

"Bốp."

Tiếng nói chuyện điện thoại của Lục Viễn không nhỏ, trái lại còn rất lớn.

Lớn đến nổi Ngụy mập mạp nghe rất rõ ràng.

Thoáng cái!

Ngụy mập mạp trừng to mắt.

Trịnh Quốc Long?

Chắc là trùng tên trùng họ thôi.

Đúng!

Chắc là trùng tên trùng họ.

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.