Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin lỗi, tôi ăn chắc cô.

Phiên bản Dịch · 2219 chữ

"Xin lỗi"

Trong phòng, giọng nói trong trẻo của An Hiểu vang lên tựa như tiếng chim khách.

Con gái xinh đẹp đều là đại móng heo!

Con gái xinh đẹp đều là người xấu!

Lục Viễn khắc sâu câu nói này trong đầu.

Không khí giữa trưa bắt đầu trở nên ngột ngạt.

Ngột ngạt đến nỗi khiến người ta phiền muộn

Đây là một câu chuyện.

Đây là một câu chuyện buồn xúc động lòng người.

Cuối cùng, Lục Viễn vẫn không thể giữ được răng trong miệng nên nhổ lên bàn.

Chiếc răng đó tựa như thanh xuân đã mất đi, không thể quay lại của hắn.

Trừ khi là trồng răng giả.

Trừ khi là trùng sinh.

Người có thể trùng sinh, nhưng răng rất khó lại trùng sinh.

Lục Viễn có chút đau thương, muốn dùng một loại nghi thức nào đó để tế điện chiếc răng bị hại của mình. Nhưng khi nhìn gương mặt tràn ngập áy náy, đôi mắt ngấn lệ của An Hiểu, hắn cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.

Hắn thừa nhận mình là một người mềm lòng.

Hắn chung quy là một người tốt.

Hắn chung quy không thể cứng.

"Nếu xin lỗi có thể giải quyết mọi chuyện thì đâu cần tới cảnh sát, tôi ngủ với cô, sau đó chân thành nói một câu xin lỗi là xong chuyện phải không?"

Lục Viễn thu dọn hộp đồ ăn trên bàn, gần như nghiến răng nói là lời kia.

Hắn tự xưng mình là dân trí thức nho nhã, nhưng bây giờ

Hắn không muốn nho nhã nữa.

"..."

Sắc mặt An Hiểu đỏ bừng như thể đang kìm nén sự khó chịu, nhưng cuối cùng cô vẫn không phản bác Lục Viễn.

Giờ phút này, cô chỉ nhìn Lục Viễn.

Dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Lục Viễn, bày ra bộ dáng kiểu tôi rất xin lỗi, tôi không phải cố ý mà.

Trông rất tội nghiệp.

"Trên xe tôi có ghita, để tôi lấy cho anh."

Vương Vĩ Tuyết yên lặng đứng lên, bước ra khỏi phòng đi về chiếc Lamborgini đỗ bên ngoài.

Lúc này cô không nói gì.

Đây là chuyện giữa Lục Viễn cùng An Hiểu.

"Cô chớ dùng ánh mắt này nhìn tôi!"

Ánh mắt có lực sát thương cực lớn, Lục Viễn thấy ánh mắt ngây thơ của An Hiểu thì trong lòng nổi lên một tia áy náy.

Hắn hướng về thùng rác nhổ một ngụm nước bọt.

Cảm giác này rất không thoải mái.

Giống như người sai là hắn.

Hắn sai rồi ư?

Mẹ nó cô làm tôi gãy răng mà còn lý luận?

"Hừ, đàn ông thô lỗ!"

An Hiểu liếc Lục Viễn một cái như thể khinh bỉ hắn không hiểu phong tình.

"Hừ!"

Lục Viễn vòng tay ôm ngực, cũng hừ lạnh một tiếng lười quan tâm cô bé này.

Hai người cứ như vậy chiến tranh lạnh.

"Két "

Mấy phút sau, Vương Vĩ Tuyết đeo một cây ghita đẩy cửa bước vào, sau đó lấy ra điều chỉnh dây đàn.

Lục Viễn nhìn thoáng qua ghita, dù không biết nó là hiệu gì nhưng cũng biết đây là một cây ghita tốt.

Hơn nữa giá tiền tuyệt đối không rẻ!

Lục Viễn nóng lòng muốn thử.

"Chơi thử xem."

Vương Vĩ Tuyết đưa ghita cho Lục Viễn, cứ việc thần sắc vẫn thờ ơ như cũ, nhưng sâu trong đôi mắt lóe lên một tia mong đợi.

Một người có thể soạn ra bản nhạc như "Fur Elise", rốt cục sẽ sáng tác bài hát như thế nào?

"Không phải chơi thử xem, mà là biểu diễu, mời hai cô im lặng nghe tôi hát."

Lục Viễn rất nghiêm túc gảy ghita một cái, cuối cùng trịnh trọng ngồi lên chiếc ghế cao kê giữa phòng. Hắn nhìn An Hiểu và Vương Vĩ Tuyết một cái, cuối cùng hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông nhổ nước bọt vào thùng rác trước mặt An Hiểu mới mấy phút trước dường như đã biến mất.

Tựa như thay bằng một người khác.

Đồng thời khí chất của hắn trở nên trầm lắng.

Cả người thoạt nhìn hơi cô độc.

"Lila "

Khi tiếng ghita vang lên, An Hiểu không khỏi nín thở.

Lục Viễn chơi ghita rất thành thạo, động tác cũng rất chuẩn, khúc nhạc dạo rất êm tai.

Dưới ánh mặt trời, Lục Viễn trông như một người nghệ sĩ thực thụ, thân hình trở nên cao lớn hơn, biểu lộ nghiêm túc như

một nghệ sĩ đỉnh cấp đang kể lại câu chuyện của mình.

Mỗi động tác của Lục Viễn đều khiến người ta hít thật sâu, thậm chí Vương Vĩ Tuyết cũng buông lỏng tâm trí, chờ khúc nhạc dạo kết thúc, Lục Viễn cất tiếng ca.

Trong lòng Vương Vĩ Tuyết hơi ngưng tụ, biểu lộ nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Giai điệu như thế nào đang chờ đợi cô đây?

Phải chăng khiến người ta kinh diễm và nghẹn ngào như "Fur Elise"?

Vương Vĩ Tuyết vô ý thức rót cho mình một ly rượu đỏ, rồi nhấp một ngụm.

Rượu đỏ.

Rất thơm ngọt.

Uống rất ngon.

Đôi mắt của cô hơi lóng lánh.

"Ngẫu lão dát, liền ở tại cái kia đồn ngẫu hệ, cái kia đồn lôi thổ đất mới trưởng dê "

Lục Viễn đột nhiên cất tiếng hát...

Trong tíc tắc hắn mở miệng, ánh đèn tựa như mờ đi.

Toàn bộ thế giới dường như chao đảo.

"Phụt!"

Vương Vĩ Tuyết đột nhiên phun ra.

Cô bị sặc rượu đỏ.

An Hiểu cả kinh mở to hai mắt nhìn.

Âm thanh đột ngột như một chiếc xe Kamaz hạng nặng đè lên, trong lúc nhất thời khiến trời đất mịt mờ, suýt nữa để cô té xuống ghế.

Bài hát này là cái quái gì thế?

Thao tác gì đây.

Khiến người ta nghẹt thở.

Tiếng ghita đột nhiên dừng lại, tiếng hát đột nhiên dừng lại.

"Khụ, khụ. . .thử giọng một chút, thử giọng một chút, tôi nhịn không được...thử lại"

Lục Viễn cười nhìn hai cô gái với vẻ vô tội.

Chẳng qua, sâu trong đôi lóe lên một tia châm chọc, hắn nhìn quần áo của Vương Vĩ Tuyết rồi nhìn vẻ mặt kinh dị của An Hiểu.

Hắn đang nhạo báng.

Vẻ mặt của hắn đáng ghét không thể tả.

Vương Vĩ Tuyết hít một hơi thật sâu, đang muốn đứng lên nói với Lục Viễn điều gì đó, nhưng không ngờ biểu lộ của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Bài hát lại vang lên lần nữa

"Mỗi lần

Quẩn quanh trong nỗi cô đơn tôi đều kiên cường, mạnh mẽ

Mỗi lần

Dù có đớn đau thế nào đi chăng nữa tôi cũng không rơi lệ

Tôi biết rằng

Mình luôn có một đôi cánh vô hình

Đưa tôi bay, bay qua tuyệt vọng "

Khi Lục Viễn nghiêm túc cất tiếng hát, Vương Vĩ Tuyết cũng ngây dại.

Lời nói đến miệng trong nháy mắt bị nuốt trở về.

An Hiểu cũng ngây ngẩn cả người.

Giọng ca của Lục Viễn không phải rất hay, thậm chí còn hơi lệch tông, nhưng giai điệu và ca từ lại rất tốt.

Tiếng ghita chậm rãi vang lên.

An Hiểu yên lặng nghe hắn hát, dần dần như thể thay bản thân cô vào ca từ.

Ừm, ca khúc này dường như viết cho cô.

Viết rất đẹp.

Giàu hình tượng, đầy đồng lực, rất cảm động.

"Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy mọi giấc mơ trở thành hiện thực

Giọng hát tuổi trẻ tôi theo đuổi

Thật trong trẻo biết bao

Cuối cùng tôi cũng được bay lượn

Thỏa mái nhìn ngắm mà không sợ hãi

Bay tới bất cứ nơi nào gió đưa tới"

Giọng Lục Viễn hơi lệch tông, khi lên nốt cao không theo nổi

Nghe là lạ.

Thế nhưng, An Hiểu không hề bị ảnh hưởng.

Chẳng những An Hiểu không bị ảnh hưởng, thậm chí Vương Vĩ Tuyết cũng chăm chú lắng nghe hắn hát.

Lục Viễn biểu lộ nghiêm túc, kỹ thuật ghita thuần thục, cộng với biểu cảm đó.

Hắn rất đắc ý mà nhìn hai cô gái.

Tâm tình vô cùng thoải mái.

Thật ra đóng vai một người đàn ông tài hoa rất dễ dàng.

An Hiểu nhắm mắt lại, từng hồi ức ùa về trong tâm trí cô.

« Đôi Cánh Vô Hình».

Dường như viết về câu chuyện của cô

Cô cố gắng, cô cố chấp, cô thất bại, cô tùy hứng.

Thật ra từ giây phút thấy lời bài hát, cô biết mình nhất định phải có được bài hát này.

Có một số bài hát có thể ngộ nhưng không thể cầu.

...

Bài hát kết thúc, tiếng ghita dần lắng lại.

An Hiểu mở to mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp, cổ họng nghẹn lại dường như muốn khóc òa lên, nhưng lại khóc không được.

Đây là một bài hát rất cảm động, thực sự khiến người ta nghẹn ngào.

Vương Vĩ Tuyết thì vẫn giữ biểu lộ lạnh nhạt như cũ, nhưng ta đã siết chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Từ đầu đến cuối, cô đều an tĩnh như thế.

Rượu đỏ đã bị cô uống hết, gương mặt nổi lên một vệt ửng hồng.

Cô biết mình đã nhặt được báu vật rồi.

Lục Viễn buông ghita xuống, nhìn vẻ mặt của hai cô gái, hắn thu lại biểu lộ vừa rồi, khôi phục vẻ bình tĩnh và nghiêm túc trước đó.

Hiện tại, hắn đang đóng vai một ca sĩ gạo cội đầy tài hoa.

Hắn không thể để vai diễn này sụp đổ!

"Bài hát này...tôi...tôi muốn nó..."

Giọng An Hiểu hơi cà lăm.

"Được, tôi có thể cho cô."

"Vậy thì, ký...hợp đồng, tôi sẽ giúp anh...soạn hợp động..." An Hiểu hưng phấn đứng lên.

"Đừng vội, tôi có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Đây là số tài khoản của tôi."

Lục Viễn lấy ra thẻ ngân hàng từ trong túi áo rồi đưa cho An Hiểu.

"Anh muốn bao nhiêu tiền?"

"Mười vạn tệ, cộng thêm 10% hoa hồng từ các kênh bán bài hát này."

"Cái gì, anh, anh không phải giở công phu sư tử ngoạm sao! Mười vạn tệ cũng được, nhưng 10% không được."

"Cô về đi!"

Mặt Lục Viễn không thay đổi chút nào, hắn chỉ hờ hững nhìn thoáng qua An Hiểu rồi khẽ lắc đầu.

"Cái gì?"

An Hiểu đứng lên.

"Tôi nói, cô về đi, tôi không bán nữa."

Lục Viễn lười nói chuyện cùng An Hiểu.

"Ý của anh là gì, không bán nữa?"

An Hiểu gấp gáp hỏi.

Vì sao tên Lục Viễn này không ra bài theo lẽ thường?

10% là tương đương với giá cả của những nhạc sĩ tên tuổi như Lâm Ngữ tiền bối rồi.

Hiện tại, Lục Viễn chỉ là một người bình thường không có bất kỳ danh tiếng gì, sao có thể bá đạo như vậy?

Hắn tính là gì?

"Ừ, không bán nữa, cô về đi." Lục Viễn lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.

"Anh...anh có thể giảm giá một chút không? Hoặc tôi có thể thêm tiền cho ca khúc nhưng tiền hoa hồng..."

"Tôi là một nhạc sĩ tài hoa, xin thứ lỗi, tôi không phải thương nhân, không cò kè mặc cả...Nếu cô muốn thì ký, không cần thì về đi!"

Lục Viễn vẫn phản ứng như một kẻ ngốc.

Thật ra, hắn có thể ra giá rẻ hơn.

Thậm chí có thể tặng không.

Nhưng

Hắn không thể làm như vậy!

Hắn muốn báo thù cho chiếc răng của mình!

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng là quân tử, hắn chính là tiểu nhân.

"Chị Vĩ Tuyết, chị giúp em với?"

An Hiểu nhìn biểu lộ của Lục Viễn, hận không thể tẩn hắn một trận.

"Chị nói cũng vô dụng, nhìn biểu lộ của hắn đã biết hắn ăn chắc em rồi."

Lúc này, Vương Vĩ Tuyết lại lắc đầu.

Lục Viễn nghe được lời nói của Vương Vĩ Tuyết thì không khỏi nở một nụ cười.

Vương Vĩ Tuyết nói không sai.

Hắn xác thực ăn chắc An Hiểu.

Mua hoặc cút!

Chỉ có hai khả năng này.

Có thích mua hay không, hiện tại lão tử không thiếu tiền!

"Chuyện này"

An Hiểu cắn răng

"Tốt! Tôi đi soạn hợp đồng."

"Ừm, đúng rồi, phí sử dụng tiền máy tính và in ấn là năm tệ, số tiền này cũng chuyển vào thẻ của tôi!"

Lục Viễn vòng hai tay trước ngực, nhìn xuống An Hiểu.

Hắn không thiếu năm tệ này!

Nhưng hắn muốn làm cô buồn nôn một phen.

"Tên khốn khiếp!"

An Hiểu tức giận đến dậm chân.

"Nếu cô chỉ tay vào tôi nữa, tôi sẽ không bán!" Lục Viễn rất nghiêm túc.

"Anh. . ."

An Hiểu trừng mắt nhìn chòng chọc Lục Viễn, giờ phút này cô thực tình hận không thể dùng giày đập vào mặt Lục Viễn!

Đáng ghét!

Đời này, cô còn chưa thấy người nào đáng ghét như thế!

Nếu có thể, cô muốn xé xác hắn!

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.