Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta thật sự con mẹ nó không phải nhân vật chính!

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Chương 1: Ta thật sự con mẹ nó không phải nhân vật chính!

Trong hang động, bầu không khí ẩm ướt kèm theo là những mùi hôi thối cùng rêu phủ đầy tường. Ánh sáng từ bên ngoài như không thể lọt qua từng lớp đá dày đặc.

Những khối đá vụn vỡ trải dài, lổn nhổn khắp nơi trong hang động, nơi đây như vừa trải qua một trận động đất. Đường mòn quen thuộc dường như đã không còn do sự sụp đổ của các khối đá.

Trần Bình An mơ màng tỉnh giấc, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cơn thống khổ chạy dọc suốt tứ chi khiến hắn đổ mồ hôi.

Hắn là Trần Bình An, từng là một sinh viên năm 3 bình thường không có gì đặc biệt.

Hắn cảm giác được rằng, bản thân đã cmn bị Thiên lão tặc (a.k.a ông trời) nhằm vào.. hẳn là bắt đầu từ lúc đó, từ cái ngày mà hắn chết.

Trước kia, Trần Bình An hắn là một thanh niên… khá là tệ nạn. Nhưng mà con người thì ai cũng có lúc muốn quay đầu, cải tà quy chính và hắn cũng không phải là ngoại lệ.

Nhớ đâu đó sau khi trở thành sinh viên 5 tốt được nửa năm thì hắn.. chết. Lúc đó hắn tưởng chết là hết. Ở những giây cuối cùng của cuộc đời, hắn nhớ về những kí ức đẹp đẽ của đời người mà ừm.. có vẻ là không nhiều lắm.

Cuối cùng hắn hưởng dương 21 cùng với nhiều dự định và nuối tiếc và cũng như là hoài bão khác nhau.

Hắn từng ước, nếu ông trời cho hắn cơ hội được làm lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ nói với cô ấy 3 chữ… à không, nhầm thoại phim Châu Tinh Trì rồi.

Nếu ông trời cho hắn cơ hội lại một lần nữa, hắn sẽ sống một cuộc sống… “VÔ HỐI”, phải rồi, “VÔ HỐI”, Trần Bình An ta nhất định phải sống như vậy.

Và… hắn sống lại thật.

Ở lần chuyển sinh đầu tiên, hắn trở thành con trai trưởng của một gia đình phú thương cỡ trung. Tưởng chừng sẽ sống được một cuộc đời sung túc, tung hoành ngang dọc như nhân vật chính bao bộ tiểu thuyết khác, 2 hôm sau gia đình hắn bị buộc tội cấu kết với quân phản loạn, chém đầu thị chúng, hắn chết.

Cứ tưởng thế là hết, lão Thiên lại cho hắn cơ hội chuyển sinh. Ở kiếp này, hắn chuyển sinh vào một tiểu hài tử nhà nông ở một vùng hẻo lánh xa xôi. Tưởng chừng sẽ có một cuộc đời nhàn hạ, được khoảng 1 tuần thì khu rừng bên cạnh bộc phát thú triều quy mô lớn, hắn chết.

Ở lần chuyển sinh thứ 3, hắn có được thân thể của một tên ăn mày, nhưng lại là tên ăn mày ở giữa sa mạc, sống được 2 canh giờ, vì đói, hắn chết.

Trần Bình An bắt đầu quan ngại về vận may của mình.

….

Ở lần chuyển sinh thứ 78, hẳn chuyển sinh vào thân phận của một tên tội phạm, nhưng lỗi không lớn.

Hình phạt là treo bản thân trên vách núi 99 ngày thì sẽ được ân xá, tên nghiệt đồ kia chịu được 77 ngày thì chết đói, hắn chiếm đoạt thân thể vào ngày 78, từ đó, sống vất vưởng bên vách vực.

Đến ngày thứ 99, bầu trời bỗng nhiên trở nên u ám, đen kịt, được một lúc thì bắt đàu mưa. Và tất nhiên cái gì đến cũng đến, “ sấm chớp”.

Thân hình khẽ lung lay trước gió, nhìn xuống dưới là vực sâu thăm thẳm, nhìn lên trên là cái còng tay bằng sắt, khuôn mặt Trần Vũ đần thối cả ra. Hôm đó, cả dãy núi vang vọng tiếng sấm chớp kéo dài cả tiếng đồng hồ, cùng câu chửi “mả mẹ nó” nghe rất… bi thương.

Sau khi hắn chết, dãy núi này được đặt tên là Lôi Vọng.

Ở lần chuyển sinh thứ 173, khi vừa tỉnh dậy, Trần Bình An cảm giác bị nghẹt thở, nửa giây sau hắn cảm nhận được nước từ tứ phía đang chảy vào miệng và mũi, khiến hắn không tài nào thở được.

Sự hoảng sợ và nỗi kinh hãi bắt đầu khiến cho hắn mất kiểm soát và cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Sắp chết đáng sợ hơn cái chết, là thật. Khi trí não hắn trở nên mờ mịt và khả năng cao sẽ dẫn đến tình trạng mất ý thức và tử vong, bằng một cách thần kì nào đó, hắn bơi được lên bờ.

Tưởng chừng tìm được đường sống trong chỗ chết, khi vừa bò được vào bờ, đang loay hoay tìm cách móc họng nên nôn nước ra, bỗng hắn nghe được vô số tiếng hét thất thanh. Quay đầu lại, hắn nhìn thấy một hội nhóm tầm 3-4 thiếu nữ dung nhan xinh đẹp, chỉ có điều trên người bọn họ hình như.. hơi thiếu một chút vải.

Hắn đang ú ớ định giải thích thì bị sặc nước, bỗng dưng một người trong nhóm thiếu nữ giơ tay lên trời, xung quanh bỗng tụ tập lại ánh sáng xanh kì lạ tạo thành hình một thanh phi kiếm lao nhanh đến chỗ hắn, hắn chết.

Một tiếng hét thất thanh đi kèm với việc sặc nước tạo thành một âm thanh rất quái dị. Nhưng nếu để ý kĩ, chúng ta sẽ nghe được 3 chữ: “Con me nó.”

Trần Bình An lần này có một sự chuyển biến lớn, hắn trực tiếp từ sinh viên 5 tốt trở thành thanh niên 5 phút. Cmn, là sống được 5 phút. Hẳn tổ tiên họ Trần phải thất vọng lắm.

Lần chuyển sinh thứ 233, …,sống được nửa ngày, hắn chết.

Lần chuyển sinh thứ 408, …, sau 3 canh giờ, hắn chết.

Trần Bình An biết sợ rồi, hắn hứa sẽ không sống cuộc đời vô hối cái khỉ khô gì đó nữa, chỉ cần được sống bình thường, dưới bình thường cũng được, nhưng mà được sống, hắn cam chịu. Thiên lão đại à, ngài có thể từ bi mà ban phước cho linh hồn mong manh Trần Vũ ta được không, sống như này, quá khổ rồi!!

Lần chuyển sinh thứ n-k,.., sau 2 tiếng, Trần Bình An chết.

Thiên lão tặc kia, ta con mẹ nó abc xyz ngươi. Mả mẹ nó chứ ta làm gì sai hả, sau đó là 1 file ghi âm nặng đến vài GigaByte về cách mà Trần Vũ nhớ thương người nhà của lão Thiên gia.

Lần chuyển sinh thứ n-1, hắn chết.

….

Nãy giờ nằm cảm thán đủ rồi, đây là lần chuyển sinh thứ n của Trần Bình An. Mà n bằng bao nhiêu thì hắn không biết, chỉ là rất lâu rồi hắn đã không còn đếm số lần bản thân bị Thiên lão cẩu đó nô dịch nữa.

Trở về với thực tại, hắn bắt đầu cảm nhận môi trường xung quanh cùng thân thể hiện giờ. Ngoài mùi đất cộng với một chút tanh tưởi của máu ra thì không còn gì khác. Thân thể thì.. đang bị nằm úp với một tư thế khá kì lạ..

Sau vài phút nằm ổn định lại khí lực, hắn nhẹ nhàng thử trở mình, chợt tiếng răng rắc kêu lên, nỗi đau khiến Trần Vũ không nhịn được mà oán một câu ”Con mẹ nó! Tay phải gãy rồi”. Chưa kịp hét xong thì phía chân trái của hắn cũng rắc một tiếng, Trần Bình An lại buột miệng “mả mẹ nó, cả chân trái nữa.”

Một lát sau, khó khăn lắm Trần Bình An mới lật lại được người, khu vực xung quanh có mấy que đuốc nhỏ rơi lung tung nhưng đã tắt từ khi nào. Hắn trườn mình bò tới, nhặt lên, lưng dựa vào một cục đá, bắt đầu xé vài từ quần áo trên cơ thể để cố định lại chỗ gãy trên tay và chân. Mồ hôi thoáng xuất hiện trên khuôn mặt gầy gò đen thui lủi của hắn, bỗng hắn có chút xúc động muốn nhìn xem cảnh tượng bản thân hiện giờ là như thế nào. Có lẽ thật thảm. Trần Bình An cười khổ, là chắc chắn chứ không phải là có lẽ.

Sau khi vật lộn với đống vải và củi tầm 15 phút, hắn cuối cùng cũng ổn định lại được chỗ gãy của tay và chân. Giờ thì có lẽ hắn chả làm được việc gì khác khác. Chắc là lại chờ cho đến khi cỗ thân thể này chết vì đói hoặc vì khát. Haha, ít ra hắn cũng có thời gian để chuẩn bị cho cái chết lần này, thật con mẹ nó đúng là cách trêu đùa người khác của thiên lão cẩu mà.

2 canh giờ trôi qua, cảm nhận được từng luồng sinh cơ dang dần dần rời xa cơ thể mình, cảm giác chết dần chết mòn khiến Trần BÌnh An lúc này chỉ biết cười nhạt. Bỗng vẻ mặt hắn thoáng một tia táo bạo, khuôn mặt chợt hiện vẻ bố láo, nhìn vô cùng gợi đòn.

“Thiên lão đại, không giờ ta và lão làm ván cược không, xem thân thể tàn tạ này của ta kiếp này còn sống được bao lâu ?”

Ở trong một hang động sụp đổ, có một khung cảnh quái lạ, một tên què tay chân ngồi độc thoại với chính mình nhìn rất đần, cũng rất dị. Nhưng không sao, Trần Bình An ta thích là được.

“Ta mạnh dạn đoán cơ thể rách nát này còn chèo chống ít nhất phải 7 canh giờ. Thế nào, Thiên lão ca có muốn chơi không? Ta thắng thì kiếp sau lão cho ta sống 7 ngày, không thì tuỳ lão đày đoạ…”

Vừa dứt lời, bỗng sắt mặt Trần Bình An trở nên tái nhợt. Xung quanh hang động bỗng xuất hiện từng tiếng răng rắc, một ít bụi đất bắt đầu rơi do sự rạn nứt của những khối đá.

“Con mẹ nó Thiên ca, Thiên lão đại, con mẹ nó ngươi.., ngươi đây là…ăn gian…” Chưa kịp abc xyz hết câu, Tiếng đổ vỡ của các khối đá ngày một to dần và như bắt đầu của một hiệu ứng domino, từng mảng đá bắt đầu rơi xuống. Cuối cùng, trong chưa đầy một khắc, hang động đã hoàn toàn sụp đổ kèm theo tiếng hét thất thanh của một thiếu niên không tên.

Bất kì ai, dù già dù trẻ từng đọc tiên hiệp đều có một ước mộng rằng bản thân một ngày nào đó trở thành một nhân vật có “bàn tay vàng” toả sáng, đứng trên đỉnh vinh quang và “Trần Bất An” của chúng ta cũng không phải là ngoại lệ. Hắn cũng đã từng rất kì vọng, rằng ở một kiếp nào đó, bản thân sẽ trở thành người toả ra ánh hào quang vạn trượng, người người ngưỡng mộ, đứng đạp trên đỉnh nhân sinh.

Cho đến cuối đời của lần chuyển sinh thứ “n”, Trần Bình An cuối cùng cũng từ bỏ một chấp niệm. Đúng hơn đã từng là một ước nguyện, một sự kì vọng với việc bản thân mình có khả năng liên tục chuyển sinh như này.

Cuối cùng hắn cũng phải chấp nhận, rằng bản thân hắn thật sự,... thật sự không phải là nhân vật chính.

“Con mẹ nó, ta thật sự không phải là nhân vật chính.”

Hết chương -

p/s: đây là lần đầu tại hạ ra mắt chư vị độc giả, nếu có bất kì góp ý, dù tích cực, dù tiêu cực, tiểu sinh ta cũng đều nguyện ý rửa tai lắng nghe. Hy vọng chư vị có một khoảng thời gian thư giãn vui vẻ khi đọc truyện.

- Tiểu sinh họ Trần-

Bạn đang đọc TA THẬT SỰ KHÔNG PHẢI NHÂN VẬT CHÍNH sáng tác bởi tnbexe

Truyện TA THẬT SỰ KHÔNG PHẢI NHÂN VẬT CHÍNH tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.