Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Lang bang

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Dịch: Lap Tran

----

"Tốt!"

Trần Triệt lên tiếng, sau đó làm dáng, đánh một quyền vào tay Vương Chấn.

Một quyền này hắn dùng khoảng phân nửa sức lực.

Chỉ như vậy mà đã tiếp cận trình độ Thổ nạp pháp đại thành.

Tay phải Vương Chấn khẽ run lên, cả người lùi lại về phía sau hai bước.

"Sức lực thật là lớn!"

Cảm nhận được sự đau đớn từ bàn tay truyền đến, trong lòng Vương Chấn run sợ!

Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý nhưng chẳng ngờ tới sức lực của cháu đã lớn đến tình trạng này.

Hẳn là tiếp cận võ giả Khí Huyết cảnh nhập môn rồi.

Chỉ mới qua mười mấy ngày?

Coi như cháu trai có ngộ tính nghịch thiên, có thể học được Thổ nạp pháp trong một ngày, nhưng rèn luyện thân thể là quá trình dài dằng dặc.

Một vài gia đình giàu có có các loại dược liệu, thịt để ăn, muốn biến một người bình thường thành võ giả Khí Huyết cảnh cũng phải tốn thời gian một năm.

Mà cháu trai này dùng hơn nửa tháng đã luyện từ người bình thường đến cảnh giới này.

Đây cũng không phải hai từ kỳ tài võ có thể giải thích.

"Chẳng lẽ sau khi thi rớt tức giận công tâm, đả thông hai mạch nhâm đốc?

Hoặc là ăn nhầm thiên tài địa bảo gì đó?"

Vương Chấn nghĩntrăm mối vẫn không có cách giải.

. . .

"Cữu cữu, thế nào? Thực lực của ta tạm được chứ?"

Trần Triệt thu tay cười hỏi.

Vương Chấn trở nên nghiêm túc dị thường.

"Trần Triệt, ngươi nhớ kỹ, về sau ngươi liền nói ngươi là bắt đầu luyện võ từ mười lăm tuổi, biết không?"

"Ta biết rồi."

Trần Triệt đáp ứng.

Vương Chấn sợ Trần Triệt không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lại cường điệu nói: "Tình trạng của ngươi không phải mấy chữ kỳ tài võ học có thể giải thích.

Ta so sánh cho ngươi nghe.

Tình huống hiện tại của ngươi tương đương với người không biết một chữ, sau đó đi học một tháng, trực tiếp thi đậu tú tài.

Nếu người khác biết được sẽ nghĩ như thế nào?

Ta không biết ngươi gặp được cơ duyên gì. . .

Nhưng ngươi nhất định phải nhớ lấy, dù ngươi gặp phải cơ duyên gì thì chôn trong lòng cho ta, tuyệt đối không thể nói cho những người khác, bao quát cả ta và mẫu thân ngươi, hiểu chưa?"

"Ta hiểu rõ, yên tâm đi cữu cữu."

Trần Triệt trịnh trọng nói.

Nội tâm Vương Chấn vẫn nổi sóng chập trùng.

Yên lặng một lát sau, hắn đi đến cạnh Trần Triệt rồi nói: "Sở dĩ ngươi muốn gia nhập Thiên Lang bang là vì công pháp cao cấp hơn đi.

Thật ra mười chín tuổi trở thành võ giả Khí Huyết cảnh nhập môn, đặt ở gia đình bình dân đã rất tốt.

Tình huống của ngươi, dù gia nhập đại gia tộc hay đi đầu quân đều sẽ được bồi dưỡng.

Ngươi không cần phải gia nhập bang phái."

"Ta không thích bị câu thúc, gia nhập bang phái vẫn tự do một chút."

Trần Triệt trực tiếp giải thích.

Việc này hắn đã sớm suy nghĩ kỹ càng.

Phương thức tu luyện của hắn quá mức quái dị, đi binh doanh hay đại gia tộc cũng dễ dàng bại lộ, chỉ có gia nhập bang phái mới tương đối an toàn.

Vương Chấn nghe vậy khẽ gật đầu.

"Ngươi đã quyết định thì ngày mai ta liền dẫn ngươi đi gặp bang chủ Thiên Lang bang.

Chẳng qua ngươi đọc sách nhiều năm như vậy, có chút đáng tiếc."

Trần Triệt lại không cảm thấy đáng tiếc chút nào, hiện tại hắn chỉ muốn muốn gia tăng thực lực.

"Cữu cữu, từ khi ta luyện võ còn chưa trải qua thực chiến, ngươi có muốn chỉ điểm ta một chút không?"

Thấy Trần Triệt kích động, Vương Chấn cười đồng ý.

Hai người so kè ngay trong sân.

Nhưng bởi vì sân quá nhỏ nên hai bên đều có chút vướng víu.

Tuy nhiên Trần Triệt vẫn cảm giác được ích lợi không nhỏ.

. . .

Rạng sáng ngày thứ hai.

Vương Chấn cầm theo một bao thịt khô đi vào nhà Trần Triệt.

"Cháu trai, ăn thịt khô này vào rồi theo ta đi."

Trần Triệt lấy một miếng thịt ngửi ngửi.

Thịt khô tanh tanh, khá khó ngửi.

Không đợi hắn mở miệng hỏi thăm, Vương Chấn đã giải thích: "Đây là thịt một loại mãnh thú, rất có ích cho người luyện võ.

Một vài gia đình giàu có thường cho đệ tử ăn thứ này hàng ngày."

Trần Triệt nghe xong liền bừng tỉnh.

Cữu cữu muốn mình mạnh thêm một chút trước khi gặp bang chủ. . .

"Cữu cữu, thứ này không rẻ nha?"

"Đúng là không rẻ, hai lượng bạc một cân."

Vương Chấn trả lời.

Hai lượng bạc một cân. . .

Trần Triệt nhấp nhấp bao thịt, nặng chừng hai cân.

Hai cân cũng chính là bốn lượng bạc. . . Số tiền này có thể mua bốn mươi cân thịt heo.

Nghĩ tới đây, hắn có chút không nỡ ăn.

Trong mắt cữu cữu, hắn cách cảnh giới một tay nâng tạ đá trăm cân tạ còn kém chút nên cần xông qua.

Nhưng trong lòng hắn biết rõ, hắn đã sớm tới Khí Huyết cảnh, hiện tại ăn loại thịt này là hoàn toàn lãng phí.

Nếu hắn xuất thân giàu có, lãng phí cũng chẳng sao, vấn đề là hiện tại hắn rất nghèo, nghèo đến toàn thân trên dưới chỉ còn bốn năm lượng bạc, không đủ cho Phệ Nguyên bình lại tràn đầy một lần nữa.

"Nhanh ăn đi, đang gấp đó."

Vương Chấn thúc giục.

Trần Triệt suy nghĩ một chút rồi lấy ra một khối nhỏ thịt, sau đó xé một nửa để vào trong miệng nhai.

Thịt mãnh thú vừa vào miệng cực tanh nhưng sau khi xuống bụng lại biến thành một dòng nước ấm chảy ra toàn thân, khiến cho hắn cảm giác toàn thân đều tràn đầy lực lượng.

Thật sự là đồ tốt. . .

Nếu trước đó có thứ này để ăn, hắn không đến mức ho khan một trận rồi phải ăn một bữa bù.

Trần Triệt thầm tán thưởng một câu sau đó đóng bao thịt lại.

"Cữu cữu, ta không có vấn đề, thịt này chờ ta cầm tới công pháp cao cấp hơn rồi ăn tiếp."

Vương Chấn nghe vậy sững sờ, sau đó lắc đầu cười một tiếng.

"Tiểu tử ngươi cũng là biết tính nha

. . . Thôi, chúng những người nghèo như chúng ta đúng là cần tính toán nhiều mới được.

Đã như vậy thì ta dẫn ngươi đi gặp bang chủ."

"Được."

Trần Triệt cất thịt khô, sau đó theo Vương Chấn ra khỏi nhà.

. . .

Trên đường, Vương Chấn bắt đầu giới thiệu tình huống cụ thể của Thiên Lang bang.

"Thiên Lang bang có hơn một trăm người, một nửa trong đó chỉ hơi cường tráng hơn người bình thường chút.

Còn lại hơn năm mươi người thì có hơn ba mươi võ giả Khí Huyết cảnh nhập môn, hơn mười võ giả Đồng Bì cảnh, cuối cùng là bang chủ và hai vị Phó bang chủ, bọn họ đều là võ giả Thiết Cốt cảnh.

Cho nên với thực lực bây giờ của ngươi, thả vào bang phái cũng coi như một nửa tồn tại xếp trước."

Trần Triệt yên lặng ghi nhớ.

"Mặt khác, tổng đà của chúng ta tại khu đông.

Khu đông có mười mấy con phố, trong đó có năm con đường xem như phạm vi thế lực của chúng ta. . .

Nhưng phương thức kiếm tiền chủ yếu của bang phái vẫn là vận chuyển.

Trên thực tế, phần lớn bang phái trong Thạch Hỏa thành đều dựa vào vận chuyển để kiếm tiền."

"Ừm, chuyện này ta có nghe nói qua."

Trần Triệt phụ họa một câu.

Thạch Hỏa thành xây dựng trên Liệt Dương khoáng, diện tích không tính lớn.

Ngoại trừ đồng ruộng cùng nhà ở và đường đi, trong thành không có nhiều chỗ trống.

Cho nên dược viên, khu chăn nuôi, quặng mỏ... đều xây ở ngoài thành.

Bởi vì bên ngoài thành có tà ma hoành hành, có Nhân trành cướp bóc cho nên cần đội ngũ võ giả đưa vật tư vào trong thành.

Một vài gia tộc đứng đầu có trang bị vũ khí, phương tiện chuyên để vận chuyển những tư nguyên này.

Còn gia tộc nhỏ không có khả năng nên chỉ có thể mời bang phái đến giúp đỡ vận chuyển.

"Đúng rồi cữu cữu, bang chủ tên là gì? Tính cách thế nào?"

Trần Triệt lại hỏi.

"Bang chủ Thiên Lang bang chúng ta tên Phùng Đại Xuyên.

Còn tính cách, ngoại trừ tương đối tham tiền thì mặt khác khá tốt.

Hắn tu luyện công pháp tên Điệp Lãng công, xem như có chút lợi hại trong Thạch Hỏa thành.

Ngươi muốn từ chỗ của hắn cầm tới một phần Điệp Lãng công Đồng Bì cảnh cũng không khó lắm.

Nhưng nếu như ngươi bước vào Đồng Bì cảnh, lại muốn Điệp Lãng công Thiết Cốt cảnh, chỉ sợ cần bỏ vốn nhiều mới được. . ."

Trần Triệt nghe vậy khẽ gật đầu, không có nói thêm gì.

Bạn đang đọc Ta Thật Sự Không Yếu Nha của Võ Tam Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LapCola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 601

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.