Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá cảnh

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Biên: Lap Tran

-----

Thấy lợn rừng răng dài đã nằm xuống, Trần Triệt dần dần buông lỏng.

Nói thật. . .

Vừa rồi hắn đẩy Triệu Đồng ra hoàn toàn là theo bản năng.

Còn tại sao lại sinh ra bản năng này, một phương diện có thể là vì lợn rừng răng dài này có sức uy hiếp không lớn với hắn.

Một phương diện khác là bởi vì trên người còn chút thiện ý mà kiếp trước lưu lại.

Nếu như lý trí một chút. . .

Có thể hắn sẽ giống như những người khác, lui trước rồi tính.

Đương nhiên, hiện tại không cần phải xoắn quýt vì những chuyện này.

Lợn rừng răng dài chết rồi, Triệu Đồng cũng được cứu, kết cục tốt là được.

. . .

"Trần Triệt, ngươi cảm giác thế nào?"

Vương Chấn bước nhanh đến chỗ Trần Triệt, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi.

Trần Triệt nhìn gan bàn tay rách ra, khẽ lắc đầu.

"Không có việc gì."

Những người khác cũng phản ứng lại.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Triệt đều có chút phức tạp.

Trong loạn thế này, thời khắc nguy nan cần bo bo giữ mình đã trở thành nhận thức chung.

Vừa rồi coi như Triệu Đồng bị đụng chết cũng oán không được ai.

Bởi vì đổi lại là người khác bị công kích thì Triệu Đồng cũng chọn né tránh.

Tuy đạo lý là như thế. . .

Nhưng ai lại không muốn lúc mình gặp được nguy hiểm bên cạnh có một người có thể đứng ra chứ?

Trước đó tất cả mọi người chỉ coi Trần Triệt là người khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không nghĩ tới. . .

Người đúng là có xích tử chi tâm!

*“Xích tử chi tâm” là tâm hoàn toàn ngây thơ không phân biệt thiện ác nên không dùng Nhân, Nghĩa, Lễ để đối trị cái ác.

"Trần lão đệ! Nhờ có có ngươi! Ân tình này ta nhớ kỹ!"

Triệu Đồng đứng lên, giọng nói có chút run rẩy.

"Không sao, tất cả mọi người đều cùng đường khẩu, giúp lẫn nhau là chuyện nên làm.

Ta nghĩ nếu như vừa rồi người gặp được nguy nan chính là ta, Triệu lão ca cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ."

Trần Triệt bình tĩnh nói.

Triệu Đồng nghe vậy có chút xấu hổ, nhưng vẫn mặt dạn mày dày gật đầu.

. . .

Một lát sau, mọi người bày hai thi thể lợn rừng răng dài một chỗ.

Trong đó có một thi thể toàn thân đều là vết máu, đã trải qua một trận đại chiến mới chết.

Trái lại một thi thể thì chỉ có phần đầu nứt ra, trên thân không có chút vết thương.

Vừa so sánh, chênh lệch lập tức xuất hiện.

Triệu Đồng không khỏi cảm thán nói: "Trần lão đệ bình thường không ra tay, không nghĩ tới lại có thủ đoạn tốt như vậy!"

Những người khác cũng phụ họa.

Phòng ngự của lợn rừng răng dài mạnh thế nào, bọn hắn lại quá rõ ràng.

Trần Triệt có thể một kích đánh giết, thực lực đã cao hơn bọn hắn.

Xích tử chi tâm mà không có thực lực thì gọi là trẻ con miệng còn hôi sữa.

Tăng thêm thực lực vậy thì chính là hào kiệt.

Trẻ tuổi như thế mà đã có thực lực này, về sau chắc chắn tiền đồ vô lượng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người có thêm chút kính sợ.

"Con lợn rừng răng dài này là mình Trần lão đệ đánh chết cho nên tất cả đều thuộc về Trần lão đệ, mọi người không có ý kiến gì chứ?"

Triệu Đồng nghiêm túc nói.

"Chắc chắn không có ý kiến!"

"Chúc mừng Trần lão đệ! Con lợn rừng răng dài này có giá trị cao nha!"

. . .

Trần Triệt cũng có chút vui sướng.

Thịt của con lợn rừng răng dài đã trị giá hơn một trăm lượng rồi.

Có chút thịt này, phối hợp trạng thái quá tải, hắn có khả năng bước vào Đồng Bì cảnh trong thời gian ngắn.

Lần này thật sự kiếm bộn!

. . .

Giải quyết xong chuyện lợn rừng răng dài, mọi người lại chạy về phía dược viên Lâm gia.

Lâm gia cực kỳ coi trọng lần vận chuyển dược liệu này, ngoại trừ đội hộ vệ của mình còn chiêu mộ hai mươi tên võ giả Khí Huyết cảnh cùng hộ tống.

Dưới đội hình hộ tống mạnh mẽ như thế, mấy xe ngựa dược liệu bình yên chuyển đến Thạch Hỏa thành.

Trong lúc này, mấy người Lang Nha đường đào cái hối, chôn lấp thi thể hai mẹ con kia.

. . .

"Trần lão đệ, ngày mai ta đi Xuân Phong lâu bày một bàn! Ngươi phải tới đó!"

Trước khi tách ra, Triệu Đồng lại cảm tạ Trần Triệt.

Hắn biết rõ, nếu như lần này không có Trần Triệt ra tay, tám chín phần mười là hắn không về được.

Trải qua chuyện lần này, hắn đột nhiên coi nhẹ tiền hơn rất nhiều.

"Được, Triệu lão ca khách khí."

Trần Triệt khách sáo một câu.

Xuân Phong lâu là quán rượu nổi danh ở nội thành, nghe nói còn có thức ăn từ thịt mãnh thú.

Chuyện tốt như vậy hắn sẽ không từ chối.

"Vậy ngày mai chúng ta gặp lại! Trần lão đệ, về sau nếu gặp được khó khăn gì cứ mở miệng, chỉ cần Triệu Đồng ta có thể làm được nhất định không chối từ!"

Triệu Đồng nói một cách vô cùng trịnh trọng, dứt lời liền xoay người rời đi.

. . .

Cùng Vương Chấn về nhà, Trần Triệt bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này.

Thi thể lợn rừng răng dài không thể giữ lâu, cho nên hắn giống như những người khác trực tiếp đổi thành thịt khô.

Nguyên một đầu lợn rừng răng dài cộng thêm hai mươi cân thịt, hắn đổi được bảy mươi cân thịt khô.

Một cân thịt khô trị giá hai lượng bạc, tổng là một trăm bốn mươi lượng.

Da lợn rừng răng dài được hắn đưa đi tiệm rèn trong nội thành dùng để tạo ra hai bộ nội giáp da.

Hắn và cữu cữu, mỗi người một bộ.

Còn phí chế tạo thì dùng mấy phế liệu trên thân lợn rừng răng dài bù vào.

Ngoài lợn rừng răng dài, hắn còn nhận được năm lượng bạc từ Lâm gia, nộp lên một nửa, còn hai lượng rưỡi.

Thảo dược trên đường tìm được trị giá nửa lượng, cộng lại vừa đúng ba lượng bạc.

"Chỉ có thực lực đủ mạnh.mới có thể kiếm được nhiều bạc hơn. . ."

Trần Triệt âm thầm khích lệ chính mình.

Bảy mươi cân thịt khô. . . Trước giờ hắn chưa từng giàu như lúc này.

. . .

Ngày lại ngày trôi qua.

Nháy mắt đã nửa tháng.

Trong nửa tháng này, mỗi ngày Trần Triệt đều ho khan.

. . .

Một đêm, Trần Triệt vọt vào nhà tắm, lột bỏ một đống da khô trên người.

Cảm nhận được sự cứng cỏi của da mới, lòng Trần Triệt biết rõ, hắn đã bước vào Đồng Bì cảnh.

Hôm nay chỉ sau khi mở ra trạng thái quá tải mới có thể lột xác.

Điều này nói rõ hắn đã đến cực hạn của trạng thái bình thường.

Sở dĩ có thể tiếp tục lột xác khi đến cực hạn là bởi vì Phệ Nguyên bình.

"Hô. . ."

Sau kh hít sâu một hơi, Trần Triệt đi ra khỏi phòng.

Trong đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có ánh trăng chiếu xuống sân.

Hắn đi thẳng tới một tảng đá cao cỡ nửa người ở góc sân, sau đó vỗ một chưởng.

Ầm!

Tảng đá hơi rung động dưới.

Trần Triệt dùng chân đá nhẹ, tảng đá nứt ra, một đống bột đá từ bên trong tản ra.

"Đây là ám kình của Điệp Lãng công!"

Trần Triệt âm thầm tán thưởng.

Sau khi tu luyện ra ám kình Điệp Lãng công, sức mạnh tăng thêm mấy lần.

Lại thêm làn da cứng cỏi, thực lực hiện tại chỉ sợ mạnh hơn nửa tháng trước tới mấy lần!

Cảm nhận được thực lực bản thân biến hóa, Trần Triệt hết sức hài lòng.

Bước vào Đồng Bì cảnh, hắn xem như gia nhập vào võ giả trung tầng ở Thạch Hỏa thành.

Về sau dù kiếm tiền hay là làm chuyện gì khác đều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đường chủ Lang Nha đường Từ Phong cũng là võ giả Đồng Bì cảnh.

Như lần trước làm nhiệm vụ, Lâm gia cho sáu người ba mươi lượng bạc.

Một nửa trong đó phải nộp lên bang.

Mà mười lăm lượng nộp lên có một nửa thuộc về đường chủ Từ Phong.

Nói cách khác lần trước Từ Phong không làm gì cả mà đã kiếm được hơn bảy lượng.

Đây là thực lực mạnh mẽ đưa tới biến đổi về chất.

Bạn đang đọc Ta Thật Sự Không Yếu Nha của Võ Tam Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LapCola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 469

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.