Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh cáo

Phiên bản Dịch · 2019 chữ

Biên: Lap Tran

----

"Đúng rồi, vị đại ca kia, Trần đường chủ của các ngươi tên là gì?"

Đi trên hành lang trong đường khẩu, Trương Nhược Lan dò hỏi.

Tối hôm qua chuẩn bị quá vội vàng, lại thêm phụ thân bọn họ đều gọi là Trần đường chủ cho nên nàng không biết rõ tên của vị Trần đường chủ này.

"Đường chủ của chúng ta tên là Trần Triệt."

Đỗ Bằng trả lời.

"Cái gì?"

Nghe được cái tên này, Trương Nhược Lan trực tiếp sững sờ.

Trần Triệt?

Nàng quá quen thuộc với tên này.

Nhưng hẳn là không cùng một người.

Trần Triệt kia là thư sinh thi rớt, còn đây là võ giả thiên tài.

"Có thể là đồng âm, ta quá khẩn trương."

Trương Nhược Lan tự an ủi mình.

Dù như thế nào thì trong nội tâm nàng đã bị một tầng bóng ma bao phủ, nàng bước chậm lại không ít.

Khi cách cửa không xa, nàng không vội vã tiến vào mà nhìn thoáng bên trong một chút.

Liếc mắt một cái, nàng liền nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi bên trong.

Tuy quần áo cùng khí độ đã khác trước kia nhưng quả thực chính là Trần Triệt mà nàng quen biết!

Trong chớp mắt, nàng như bị sét đánh, đứng hình ngay tại chỗ!

"Thật sự là hắn!

Hắn không phải thư sinh sao?

Làm sao lại trở thành đường chủ Lang Nha đường?"

Mặt Trương Nhược Lan lúc đỏ lúc trắng.

Tất cả lời nói khách sáo, những động tác nhỏ đã chuẩn bị sẵn trong đầu đều bị nàng quên sạch sẽ.

Những ký ức liên quan đến Trần Triệt trí nhớ không ngừng xuất hiện, bao quát ngày đó nàng nhục nhã Trần Triệt.

"Làm sao bây giờ?"

Lòng Trương Nhược Lan rối như tơ vò.

Nàng không chỉ từng nhục nhã Trần Triệt, còn từng nói xấu Trần Triệt trước mặt phụ thân, nói đến mức phụ thân hạ lệnh cho ca ca cắt đứt quan hệ với Trần Triệt.

Đương nhiên, phụ thân cũng không biết Trần Triệt. . . Chỉ biết ca ca có một "Hồ bằng cẩu hữu" như thế.

Nếu để cho phụ thân biết đường chủ Lang Nha đường mà Trương gia hiện tại cấp thiết muốn kết giao chính là hồ bằng cẩu hữu mà hắn từng bắt ca ca cắt đứt quan hệ. . .

Phụ thân sẽ không đuổi nàng ra khỏi nhà sao?

Thân thể Trương Nhược Lan hơi run rẩy.

Nàng muốn quay đầu rời đi, nhưng cứ đi như thế, trở về nên bàn giao với phụ thân cùng các tộc lão thế nào?

Cho nên đừng nói là hiện tại nàng nhận ra Trần Triệt, dù biết trước khi đến thì nàng cũng phải tới.

"Làm sao vậy? Trương tiểu thư?"

Thấy Trương Nhược Lan ngừng lại, Đỗ Bằng có chút khó hiểu nói.

Trương Nhược Lan cầm hộp quà mà tay không biết nên đặt ở đâu.

Giờ phút này nàng tiến vào cũng không được, không tiến vào cũng không được.

Dưới tình thế cấp bách, nội tâm của nàng sinh ra tâm lý ôm chút chút may mắn.

Bên cạnh là một bang chúng Thiên Lang bang, nếu đã thông báo, vậy có nghĩa là Trần Triệt đoán được người tới là nàng.

Nếu đoán được là nàng, còn không đuổi nàng đi. . .

. . .

"Trương tiểu thư, sững sờ bên ngoài làm cái gì, vào đi."

Nghe động tĩnh bên ngoài, Trần Triệt cười nói.

Trương Nhược Lan nghe vậy vén tóc, nở một nụ cười hơi thiếu tự nhiên.

Lòng nàng sinh ra một tia kỳ vọng.

Lỡ như Trần Triệt còn chút tình cảm với nàng đây?

Lỡ như có thể tha thứ nàng đây?

Dù sao hai người từng có quá khứ rất đẹp.

Mặc dù khả năng cực thấp nhưng nàng không có lựa chọn khác.

"Trần. . . Trần đường chủ, phụ thân nghe nói ngươi tiếp nhận vị trí đường chủ Lang Nha đường nên cố ý để ta đến đây đưa một chút lễ vật. . ."

Trương Nhược Lan tiến vào đường khẩu, thi lễ một cái trước rồi đưa hộp quà ra.

Nói xong lời này, nàng liền nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón những lời sỉ nhục.

Tuy nàng ôm chút tâm lý may nhưng nàng cũng hiểu rõ, khả năng bị nhục nhã cao hơn nhiều.

Trần Triệt cười nhạt một tiếng.

"Trương tiểu thư, không cần khẩn trương như vậy, chúng ta cũng xem như cố nhân, mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng ta cũng không muốn ăn thịt ngươi nha."

Dứt lời, hắn nhìn về phía Đỗ Bằng.

Đỗ Bằng hiểu ý, nhanh lên nhận lấy hộp quà từ tay Trương Nhược Lan rồi để sang một bên.

"Trần công tử. . . Ta. . ."

Nghe Trần Triệt gọi mình là cố nhân, Trương Nhược Lan giọng trở nên nhu nhược, mắt ngấn nước.

Nàng thầm nghĩ xin lỗi, muốn thử cứu vãn một chút.

Nàng cảm giác có khả năng còn cơ hội.

Nói không chừng Trần Triệt sẽ xem nàng như sơ lời tưởng lầm là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói nhảm đâu?

Nói không chừng liền lừa gạt qua đây?

Nhưng nàng chưa kịp nói tiếp, bên cạnh Lâm Uyển nha hoàn Tiểu Hoàn đột nhiên mở miệng nói: "Trương gia tiểu thư, có chút suy nghĩ ta khuyên ngươi vẫn là tranh thủ thời gian chặt đứt tốt, ngươi phải biết, vừa mới Trần công tử liền tiểu thư nhà ta đều cự tuyệt đây."

Trương Nhược Lan nghe vậy nhìn về phía ngồi tại Trần Triệt bên cạnh Lâm Uyển.

Lâm Uyển nàng dĩ nhiên nhận biết.

Luận gia thế, luận tướng mạo, luận tài năng, đều phía trên nàng.

Mà Lâm Uyển còn là trưởng tôn nữ Lâm gia, nàng chẳng qua chỉ là thứ nữ Trương gia, địa vị trong nhà kém một đoạn dài.

Đối mặt Lâm Uyển, nội tâm của nàng là có chút tự ti.

"Tiểu Hoàn, đừng nói bậy.

Ta nghe nói Trương tiểu thư tương đối gần gũi với La Hùng Hắc Hổ bang, làm sao lại có ý với Trần công tử đây?"

Giọng Lâm Uyển ôn hòa, một bộ khéo hiểu lòng người.

"Trương gia tiểu thư cũng không giống như là loại người bội tình bạc nghĩa đâu."

Tiểu Hoàn liếc Trương Nhược Lan, nói phụ họa theo.

Trương Nhược Lan nghe xong, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Nngọn lửa nhỏ vừa cháy lên trong lòng bị giội cho một bồn nước lạnh, nháy mắt tắt ngủm.

Nàng biết rõ, có một số việc có khả năng lừa gạt được người khác, nhưng có một số việc rõ ràng không thể.

Từ thời điểm nàng lên xe ngựa của La Hùng trước mặt Trần Triệt về sau, quan hệ giữa hai người đã không còn hy vọng.

Thấy Tiểu Hoàn còn muốn kẹp thương đeo gậy trào phúng vài câu, Trần Triệt có chút đau đầu.

Tuy rằng Trương Nhược Lan đã từng nói lời khó nghe với hắn nhưng cũng không thể hoàn toàn trách nữ nhân này.

Dù sao nịnh nọt là đạo lý sinh tồn của các gia tộc.

Hắn không có hứng thú giữ nữ nhân này lại để nhục nhã, như thế khác nào tiểu nhân đắc chí.

Người ta là mang theo lễ vật tới đây.

"Trương tiểu thư, tâm ý của Trương gia ta nhận, nếu như không có chuyện gì khác ngươi liền về trước đi.

Đúng rồi, đã lâu ta không có gặp Trương huynh.

Ngươi giúp ta chuyển lời, nói hắn có thời gian thì hội họp cùng ta một chút."

Trần Triệt chậm rãi nói, như trò chuyện với một cố nhân bình thường.

Trương Nhược Lan nghe mà lòng buồn buồn, chỉ có thể đáp: "Được. . . Ta sẽ chuyển lời Trần đường chủ cho gia huynh."

Nói xong, nàng thi lễ với Trần Triệt rồi xoay người rời đi.

Nàng vừa ra cửa, sau lưng liền truyền đến tiếng nha hoàn của Lâm Uyển.

"Trần công tử, ta nghe nói trước kia quan hệ giữa ngươi và Trương tiểu thư này không tệ đâu, sau này bởi vì ngươi thi rớt liền xa lánh ngươi.

Giờ biết ngươi thành đường chủ Lang Nha đường lại mặt dày tới đây.

Trần công tử thật dễ nói chuyện, cứ để nàng đi như vậy, đổi lại là ta. . . Hừ hừ!"

"Tiểu Hoàn, ngươi cho rằng Trần công tử nhỏ mọn như ngươi sao?"

"Các ngươi cũng điều tra rất rõ ràng nha."

"Ách, Trần công tử, ngươi đừng hiểu lầm.

Ta sợ ngươi có người trong lòng. . . Cho nên điều tra một chút, cũng không có ý gì khác."

"Đúng đúng đúng, Lâm gia chúng ta coi trọng chuyện này, cũng không giống như một ít người. . .

Còn nữam nếu Trần công tử hối hận,̉ nhất định phải nói thẳng, ba gian tiệm thuốc làm đồ cưới là chắc chắn đó.

Ngoại trừ tiệm thuốc, còn có rất nhiều đồ khác!"

". . ."

. . .

Nghe những lời này, Trương Nhược Lan cảm giác xấu hổ không chịu nổi.

Nói thật, nếu như vừa rồi Trần Triệt nhục nhã nàng một trận, lòng nàng sẽ dễ chịu một chút.

Nhưng Trần Triệt không chỉ không làm, còn giúp nàng giải vây.

Mặt khác, Trần Triệt còn cố ý nhắc tới ca ca.

Lúc trước, Trần Triệt là thư sinh nghèo, nàng có thể nói người ta vì tiền mới kết giao với ca ca.

Bây giờ người ta thành võ giả thiên tài chạm tay có thể bỏng ở Thạch Hỏa thành. . . Nhưng vẫn chưa quên ca ca.

Chỉ có thể nói, Trần Triệt đúng là người trọng tình trọng nghĩa.

Càng nghĩ lòng nàng càng khó chịu.

Giờ phút này, Trần Triệt lòng dạ rộng lớn trọng tình nghĩa cùng với La Hùng thô bạo hiện lên đối lập trong đầu nàng.

Lại nhớ tới đoạn thời gian đi học ngày xưa, nàng đột nhiên nhận ra thời gian ấy nàng thật vui vẻ.

Một người rất tốt. . .

Nhưng vì sao mà. . .

Nếu như lúc trước nàng có thể cùng ca ca, nếu như nàng có thể kiên trì hơn, vậy bây giờ. . .

Đang lúc nàng suy nghĩ miên man thì có một nam tử trung niên lạnh lùng xông tới.

"Ngươi là tiểu thư Trương gia?"

Trương Nhược Lan nghe vậy mờ mịt ngẩng đầu lên.

Nam tử trung niên thấy nàng thế này, cười lạnh một tiếng.

"A, tiểu thư nhà ta nói, về sau ngươi không nên xuất hiện trước mắt Trần công tử, nếu không đừng trách Lâm gia ta không khách khí."

Nói xong lời này, nam tử trung niên biến mất, chỉ để lại Trương Nhược Lan sững sờ tại chỗ không biết làm sao.

. . .

Trong đường khẩu, Lâm Uyển nhìn về phía bên ngoài nở nụ cười.

Chắc hẳn cao thủ trong tộc đã cảnh cáo Trương Nhược Lan kia đi?

Trên thực tế không chỉ có Trương Nhược Lan, tiểu thư các gia tộc khác cũng đều bị nàng cảnh cáo một lần.

Không có cách nào khác, Trần Triệt gia nhập Tế Thế minh thì cũng chỉ có thể bảo hộ một gia tộc mà thôi.

Hắn không thể vừa gia nhập Tế Thế minh xong lại nói với người ta, nể tình ta, buông tha Lâm gia, Trương gia, Lý gia, Vương gia. . .

Kkhông thực tế.

Cho nên Lâm gia cùng các gia tộc khác đều có quan hệ cạnh tranh.

"Trần công tử, ta đây cáo từ, đừng quên ước định của chúng ta nha."

Lâm Uyển đứng lên thi lễ với Trần Triệt, sau đó mỉm cười mang nha hoàn ra cửa.

Chờ tất cả mọi người đi hết, Trần Triệt ngồi trên ghế lau mồ hôi.

Bất kể như thế nào thì cuối cùng cũng ứng phó với đám nữ nhân này xong.

Giờ nên kiểm kê xem thu được bao nhiêu.

Bạn đang đọc Ta Thật Sự Không Yếu Nha của Võ Tam Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LapCola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 491

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.