Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4260 chữ

Vốn dĩ Hoắc Nghiêm cho rằng mình có thể ở bên người Ngu Sở Sở mỗi ngày nhưng thực ra hầu hết thời gian hắn vẫn phải làm một số việc vặt vãnh, ngẫu nhiên mới được nha hoàn gọi đi.

Hắn cảm thấy Ngu Sở Sở đều không khoa trương như những người lớn khác nói một chút nào, thực ra nàng rất dễ ứng đối, làm nàng vui vẻ cũng rất dễ dàng.

Hoắc Nghiêm phát hiện tuổi Ngu Sở Sở không lớn nhưng ra tay rất rộng rãi.

Ngu gia có tiền, các loại vật phẩm trang sức đồ chơi trời nam biển bắc đều được đưa vào trong phòng nàng.

Ngẫu nhiên có tiểu nha hoàn thích đồ vật nào đó, lại nói lời hay với Ngu Sở Sở là Ngu Sở Sở liền đưa cho các nàng.

Đến mức khiến cho bọn hạ nhân Ngu phủ đều biết tiến vào viện của tiểu thư là công việc béo bở. Nếu tâm tình tiểu thư tốt, tùy tay thưởng đồ vật cũng đủ ăn cả một năm.

Ngu phụ Ngu mẫu có biết điều này nhưng hai người cũng không thiếu chút tài vật mọn kia, lại nghĩ Ngu Sở Sở ra tay rộng rãi cũng có thể làm các hạ nhân khác nhỡ kỹ nàng tốt thì có thể chăm sóc nàng chu toàn một chút nên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Gã sai vặt và nha hoàn bên người Ngu Sở Sở đều từng được thưởng khiến họ và Hoắc Nghiêm có vẻ không hợp nhau.

Vào một ngày, hai người đang quỳ rạp trên mặt đất vẽ tranh lên giấy Tuyên Thành, Ngu Sở Sở vẽ rùa đen thì nàng chống cằm nhìn về phía Hoắc Nghiêm.

Hoắc Nghiêm đã quen thuộc với điều này nên không còn khẩn trương co quắp như mới ban đầu nữa. Hắn cũng phát hiện Ngu Sở Sở thích nhìn hắn chằm chằm.

Hoặc nói cách khác, Ngu Sở Sở thích người lớn lên xinh đẹp.

Nàng cũng không nhớ rõ chính mình đã cứu hắn, cũng không biết Hoắc Nghiêm chính là thiếu niên chật vật suýt chút nữa bị đông chết ở mùa đông vừa rồi.

Hoắc Nghiêm cũng không có nói tới chuyện này, nàng quên mất mặt không chịu nổi của hắn, chỉ cảm thấy hắn là một tiểu thiếu niên tuấn tiếu, điều này rất tốt.

Hắn vừa tùy tiện vẽ tranh vừa xuất thần thì bỗng nhiên nghe được nàng nói, “Đúng rồi, thời gian dài như vậy cũng chưa từng nghe qua ngươi muốn cái gì.”

Ngu Sở Sở nhìn về phía Hoắc Nghiêm, nàng chống cằm.

“Nếu ngươi nghĩ muốn đồ vật gì cứ việc nói, ta đều cho ngươi.”

“Cái gì ta cũng không muốn.” Hoắc Nghiêm rũ lông mi xuống và nói.

“Ngươi thật kỳ quái.” Nữ hài lẩm bẩm, “Như thế nào lại có người cái gì cũng không muốn đây?”

Hoắc Nghiêm giương mắt lên, thần sắc của hắn hơi mê mang.

“Không biết.” Hắn lại lặp lại một lần.

Trong lòng Hoắc Nghiêm mờ mịt.

Từ Đế Thành trốn tới phương bắc rồi dần dần lớn lên, hắn càng ngày càng phát hiện trong lòng những người khác luôn đặt kỳ vọng về hắn, bao gồm cả Tô lão gia trong đó, ngẫu nhiên thời điểm bọn họ nhìn hắn luôn hiện lên biểu cảm cuồng nhiệt.

Hoắc Nghiêm chín tuổi, tuy rằng bị cuộc sống rèn luyện cũng đủ thông minh lão thành nhưng có một số việc hắn vẫn luôn không rõ.

Hắn không biết hắn là người hy vọng của tất cả những người phản đối Nhạc hoàng đế thống trị, bọn họ hy vọng sau khi hắn lớn lên lấy về binh quyền, cử binh tạo phản, kết thúc chính sách tàn bạo của Nhạc Khang Đức.

Hoắc Nghiêm chỉ cảm thấy bọn họ quá tốt với hắn nhưng loại tốt này có khi sẽ làm hắn không thở nổi.

Hiện giờ cuộc sống cẩm y ngọc thực khi còn nhỏ tuổi đã dần dần mơ hồ không rõ, hắn cũng không còn luôn muốn phụ mẫu gia gia giống như hai ba năm trước, hiện tại cái gì hắn cũng không nghĩ muốn.

Hắn không muốn trở về Tô gia, không muốn bị cho rằng là con nuôi, cũng không muốn bị những người lớn kia quay xung quanh quan tâm làm hắn hít thở không thông.

Hoắc Nghiêm muốn tự do.

Chẳng qua tuổi tác hắn quá nhỏ, trong lòng chỉ có xúc động, còn không rõ bản thân muốn chính là cái gì, thoát đi Tô gia đã là trình độ phản kháng lớn nhất của hắn.

Hoắc Nghiêm giương mắt lên, hắn nhìn đến bộ dáng nữ hài không biết sầu tư, nàng rũ lông mi xuống hết sức chuyên chú vẽ tranh, gương mặt còn bị mực nước dính một chút liền không nhịn được cong khóe miệng.

Hắn thân ở hắc ám, trải qua thế gian tàn nhẫn, bị sóng triều chen chúc bao vây lấy đến không thở nổi, thậm chí không nhìn thấy con đường hắc ám này có điểm cuối hay không. Lại cố tình gặp một nữ hài tử tươi đẹp đến trương dương, tựa như nhìn thấy nàng được yêu thương, được thỏa mãn thì dường như chính mình cũng được cứu rỗi phần nào.

Hoắc Nghiêm thích làm bạn với Ngu Sở Sở nhưng thời gian làm bạn của hắn vẫn ít ỏi.

Thường xuyên sẽ có tỷ muội ở độ tuổi không chênh lệch nhiều của gia tộc khác tới đây bái phỏng Ngu Sở Sở, ngẫu nhiên có người tới cửa nói chuyện làm ăn và biết Ngu phủ có một thiếu gia một tiểu thư cũng sẽ mang hài tử của mình tới bái phỏng, Ngu Sở Sở và hài tử của bọn họ cũng đều xem như là hiểu biết nhau.

Chỉ đến khi Ngu Sở Sở ầm ĩ đến không chịu nổi, thời điểm đó bên người lại không có ai khác để dỗ dành mới có thể nhớ tới và làm Hoắc Nghiêm tới bên cạnh.

Trong khoảng thời gian vẫy tay thì tới xua tay thì đi, ngẫu nhiên Ngu phủ chiêu đãi khách nhân thì Hoắc Nghiêm sẽ đứng ở một góc nhìn Ngu Sở Sở và các hài tử khác kết giao.

Chẳng sợ người kết giao với Ngu phủ không phú thì quý nhưng Ngu Sở Sở vẫn cứ là trung tâm tuyệt đối trong tất cả các thiên kim công tử, vĩnh viễn được chúng tinh phủng nguyệt, được người khuynh mộ.

Hoắc Nghiêm đứng ở chỗ tối, hắn im lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.

“Ngươi đang xem cái gì?” Lưu thúc hỏi.

Ông ta nhìn theo ánh mắt của thiếu niên thì nhìn thấy các thiên kim công tử đang tiếu ngữ doanh doanh bèn lập tức hiểu ra cái gì rồi nhẹ nhàng cười một cái và duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu của Hoắc Nghiêm.

“Mỗi người có mệnh khác nhau.” Lưu thúc chậm rãi nói, “Không phải tất cả mọi người có mệnh tốt như vậy để ngồi chỗ kia, nhưng vẫn có thể làm được bản thân tốt nhất.”

Hoắc Nghiêm thu hồi ánh mắt.

Giờ khắc này bỗng nhiên hắn hiểu ra một chuyện thật. Bất luận hắn chán ghét gông xiềng trên người của mình đến cỡ nào thì giờ phút này hắn lại không có quyền lợi lựa chọn.

Ngày hôm sau, Hoắc Nghiêm đang tưới nước trong hoa viên thì nghe được tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Ngu Sở Sở chạy tới, nàng bắt lấy tay của Hoắc Nghiêm.

“Chạy mau!” Ngu Sở Sở nói.

Hai đứa nhỏ chạy tới một góc của đại thụ trong hoa viên rồi ngồi xổm xuống, chẳng được bao lâu thì có hai nha hoàn thở hổn hển chạy tới từ đường chính, nhìn thấy hoa viên không có ai ở lại chống eo thở lấy thở để rồi chạy tới viện khác.

Chờ đến khi các nàng rời đi thì nữ hài mới buông tay đang che miệng của mình ra, nàng nở nụ cười khanh khách, trong mắt chớp động sự giảo hoạt và bướng bỉnh giống như tiểu hồ ly.

Nàng ngồi dưới đất không có chút đoan trang của một tiểu thư nào, quay đầu nhìn thấy thiếu niên đang ngẩn người liền duỗi tay ra chọc chọc vào mặt hắn.

“Tiểu Mục, sao ngươi luôn ngơ ra như vậy?” Ngu Sở Sở hỏi, “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Lông mi Hoắc Nghiêm khẽ nhúc nhích, hắn hỏi lại, “Tiểu thư có từng gặp phải chuyện rõ ràng chính mình chán ghét lại không thể không đối mặt không?”

Ngu Sở Sở nghĩ nghĩ.

“Hình như là không có. Từ nhỏ đến lớn chỉ có đại ca mới có thể bị buộc đối mặt với những chuyện huynh ấy không thích.” Nàng bẻ ngón tay kể lể, “Ví dụ như thực ra huynh ấy cũng không thích đọc sách, không thích xem sổ sách, không thích rất nhiều thứ nhưng cha vẫn buộc huynh ấy đi học, huynh ấy cũng không có cách nào.”

Ngu Sở Sở thu lại tay và cười nói, “Còn ta vẫn rất nhẹ nhàng đấy, không muốn làm cái gì thì làm nũng với phụ mẫu là xong.”

Hoắc Nghiêm nhìn bộ dáng vô ưu vô lự của nàng, chín tuổi hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác quá lo lắng đối với người khác.

Bỗng nhiên không hiểu sao hắn có một loại cảm giác lo lắng, nếu có một ngày gia đạo của Ngu gia cũng sa sút, đại tiểu thư được Ngu gia nâng niu ở trên trời ngã xuống mặt đất thì nhất định sẽ càng đau hơn hắn đúng chứ?

Thiếu niên ngẩn ra, Ngu Sở lại thở dài một hơi, “Ta chỉ chán ghét thị nữ luôn đi theo ta! Thật hy vọng có thể lớn nhanh lên thì không có người có thể quản được ta nữa.”

Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì mà lại duỗi tay ra lắc lắc cánh tay hắn một cách hưng phấn.

“Tiểu Mục! Buổi tối hôm nay ngươi tới đón ta đi, chúng ta trộm chạy ra xem ánh trăng thế nào?”

Hoắc Nghiêm tỉnh táo lại, hắn nhỏ giọng thông báo, “Ta phải đi.”

Ngu Sở buông hắn ra, nàng hơi giật mình rồi nghi hoặc hỏi, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta nên về nhà.” Hoắc Nghiêm nhìn về phía nàng, “Ta không thể đi theo tiểu thư xem ánh trăng được rồi.”

“Một khi đã như vậy thì ngươi mau trở về một chút.” Ngu Sở thúc giục, “Khẳng định là phụ mẫu của ngươi rất lo lắng cho ngươi đấy.”

Hoắc Nghiêm rũ mắt rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Nhất định là bọn họ nhớ ta.”

Hắn không lập tức rời khỏi Ngu phủ.

Cho đến mấy ngày sau, sau khi Ngu gia mua một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi từ bên ngoài làm nha hoàn và bạn chơi cùng bên người Ngu Sở Sở thì Hoắc Nghiêm đã hiểu rõ hắn cần phải đi.

Một ngày sáng sớm, hắn rời đi Ngu phủ lặng yên không một tiếng động.

Thời điểm Tô gia và nhóm người hầu Tôn thị lâm vào tuyệt vọng khi hoàng tôn thiếu gia đã chết thì cách bốn tháng, Hoắc Nghiêm đã trở lại.

Hoắc Nghiêm từng bước trở thành con nuôi của Tô lão gia, sửa tên thành Tô Dung Hiên, tạm cư ngụ ở biên giới Dương Thành.

Bên kia, Ngu phủ, Ngu Sở Sở vẫn trưởng thành trong chúng tinh phủng nguyệt như vậy.

Bên người nàng thêm một nha hoàn tên Thanh Tô, lớn hơn nàng bốn tuổi cùng nhau lớn lên với Ngu Sở Sở.

Thanh Tô làm việc tỉ mỉ trầm ổn, rất nhanh trở thành quản sự trong viện của Ngu Sở Sở, phụ trách chăm sóc Ngu Sở Sở, ở bên kia phối hợp với các nha hoàn và gã sai vặt khác quản lý trong viện.

Thời điểm Ngu Sở Sở tám chín tuổi còn nhớ rõ gã sai vặt lớn lên tuấn tiếu tên Tiểu Mục, còn từng ầm ĩ muốn tìm hắn. Sau dần dần cũng phai nhạt.

Hiện giờ nàng đã mười sáu tuổi, đúng độ nụ hoa chớm nở của người thiếu nữ, là độ tuổi xinh đẹp tốt đẹp nhất.

Ngu Sở Sở mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn thướt tha cũng không tục khí mà ngược lại còn kiều mị đáng yêu.

Chỉ là đôi mắt của bản thân hơi xếch lên, tính cách lại cường thế tự tin, dù không nói lời nào thì biểu cảm cũng để lộ ra trạng thái cao ngạo của đại tiểu thư, thoạt nhìn xinh đẹp nhưng không dễ trêu chọc.

Sáng sớm, Ngu Sở Sở ngồi ở trước gương đồng để Thanh Tô vấn tóc cho nàng.

“Tiểu thư, hôm nay tiểu thư đến sớm rồi một chút nữa trở về thôi.” Thanh Tô bất đắc dĩ nói, “Tiểu thư và những bằng hữu đó của tiểu thư luôn đi ra ngoài dạo chơi, lão gia mà biết lại nói tiểu thư mất.”

“Phụ thân sẽ luyến tiếc thôi.” Ngu Sở Sở nói không chút để ý, “Hôm nay ta muốn trâm cài đầu con bướm kia.”

Thanh Tô cài trâm cài đầu cho Ngu Sở Sở, con bướm màu lam phảng phất như muốn dương cánh bay.

Ngu Sở Sở mang nàng theo đi ra đại môn của Ngu gia, bên ngoài đã có xe ngựa đang chờ.

Trên xe ngựa, rèm cửa xốc lên lộ ra khuôn mặt của các tiểu thư khác.

“Sở Sở, tới mau lên, chúng ta chờ muội lâu rồi đấy.” Một người trong đó hô lên.

Ngu Sở Sở cầm váy lên xe ngựa, Thanh Tô và mã phu thì ngồi bên ngoài.

Xe ngựa vững vàng di chuyển, năm thiên kim ở bên trong nói nói cười cười, cả một đường đều là hoan thanh tiếu ngữ.

Gia đình phú thương ở An Thành nhiều, thành thị lại giàu có, được xem như thành trì văn học nghệ thuật thời thượng nhất trong toàn quốc, từ y phục trang điểm đến ngâm thơ làm phú đều có thể trở thành trào lưu cho cả nước.

Có tài và có tiền ở An Thành đều là đại gia, dưới dân phong như vậy thì các tiểu thư nhà có tiền cũng phóng khoáng hơn các nữ tử ở địa phương khác, tỷ muội mấy người thường xuyên ra tới đi dạo vui chơi.

“Lại có nhà ai ra hàng mới sao?” Ngu Sở Sở hỏi.

“Lần này cũng không phải là hàng mới, muội có nghe nói không, trên đường chính có mở tửu lầu, hiện giờ là một tòa khó cầu đấy!” Lý thiên kim cười nói.

“Tửu lầu có thể có cái gì thú vị được?” Ngu Sở Sở không quá tin tưởng.

“Đi sẽ biết, tỷ cũng nài nỉ phụ thân tỷ mất một lúc lâu thì phụ thân mới đồng ý đặt một nhã gian đấy.”

Các thiên kim tiểu thư xuống xe ngựa, Ngu Sở Sở ngẩng đầu nhìn thấy bên trên treo bảng tên ‘Vọng Nguyệt Lâu’.

Sau khi xác minh thân phận, các nàng được tiểu nhị mời vào đại môn, lúc này Ngu Sở Sở mới phát hiện tửu lầu này đúng là không quá giống với các tửu lầu khác.

Tửu lầu bình thường cũng làm tiệm cơm, những nơi đó luôn cãi cọ ầm ĩ không ngừng.

Nhưng Vọng Nguyệt Lâu này lại là nơi rất văn nhã, chỉ bán rượu bán trà, không cung cấp cơm canh thức ăn. Đi vào là có thể nhìn thấy cầm sư trên đài cao ở lầu một diễn tấu nhạc khúc, mỗi lầu đều có vũ nữ trợ hứng.

Hiện giờ Vọng Nguyệt Lâu là một tòa khó cầu, hôm nay có thể ngồi ở bên trong cơ bản đều là các thiếu gia tiểu thư nhà có tiền có quyền, hoặc là một ít văn nhân mặc khách được bọn họ mời đến.

Cơ bản là Ngu Sở Sở đi tới nơi nào đều có người nhận biết nàng, trên đường lên lầu có không ít tiểu thư công tử chào hỏi với nàng.

Có rất nhiều người trẻ tuổi của các gia tộc đều muốn trèo lên quan hệ với Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Sở Sở, chỉ đáng tiếc là trưởng tử Ngu Nhạc Cảnh có tự chủ rất mạnh, ngoại trừ đi lại với trưởng tử của mấy đại gia tộc ra thì cũng chỉ quen biết hời hợt với những người khác, ngoài mặt khách khí nhưng cũng không đi ra tới chơi đùa tìm niềm vui.

Mà còn lại là Ngu Sở Sở thì quá khó với tới, tính tình nàng kiêu ngạo, thẳng tính, không chỉ phải đi theo vuốt lông mà còn phải biết nói, chơi tới bến, hợp mắt với nàng mới được.

Nàng rất hào phóng với những thiên kim nàng chơi được, hơi một chút là đưa lễ vật sang quý hiếm có, nhưng nếu không hợp mắt thì Ngu Sở Sở liền mặc kệ.

Đoàn người đi vào nhã gian và ngồi xuống, từ bên này có thể nhìn thấy cảnh phố phường ngoài cửa sổ, bên kia có màn trúc hơi che lại, có thể nghe được tiếng đàn và nhìn thấy vũ nữ lầu bốn biểu diễn.

Nơi này vừa an tĩnh lại có bầu không khí, còn mang cảm giác riêng tư, đúng là nơi tốt.

Tiểu nhị bưng lên nước trà, bên này, có thiên kim dựa lại gần và cười nói, “Nghe nói lão bản tửu lầu này lớn lên rất anh tuấn đấy. Cũng không biết là người từ đâu tới, nhìn không giống gương mặt quen thuộc ở An Thành.”

Ngu Sở dừng lại hỏi, “Thật hay giả?”

“Thật sự! Nửa tháng trước tửu quán khai trương, lão bản đó đã từng lộ diện trong thời gian ngắn, chỉ với thời gian ngắn ngủi này mà hiện giờ An Thành cũng đã truyền ra rồi!” Triệu thiên kim kể lể, “Nghe nói lão bản này có dung mạo của tiên nhân, không biết có phải là tiên trưởng hay không đây.”

“Muội nói bậy bạ rồi, nào có người tu tiên mở tửu quán chứ.” Ngô thiên kim ngồi bên cạnh mỉa mai.

“Muội có nói bậy hay không thì gọi lão bản tới chẳng phải là sẽ biết?” Triệu thiên kim nhìn về phía Ngu Sở Sở, nàng ta thêm mắm thêm muối, “Nghe nói nửa tháng qua có rất nhiều danh nữ phú gia muốn gặp lão bản này nhưng chưa bao giờ được như nguyện.”

“Đó là các nàng không tự mình hiểu lấy, cũng không nhìn xem chính mình có mấy cân mấy lượng. Nếu là Sở Sở tới gọi người thì chắc chắn đã có kết quả khác rồi.”

“Đúng thế, ở An Thành này ai mà không bán cho Ngu gia một cái mặt mũi chứ?”

Mấy thiên kim khác lập tức đều tỏ vẻ đồng ý mà ca ngợi khích lệ Ngu Sở Sở.

Thanh Tô đứng ở bên ngoài nghe được các nàng nói chuyện thì mím môi lại vẻ hơi không tán thành.

Ngu Sở Sở không nghe ra các nàng đổ thêm dầu vào lửa nâng cao mũ chính là vì mượn gió đông của nàng để thơm lây. Được khen đến thoải mái, nàng buông chén trà ra rồi lười nhác nói, “Vậy được rồi, nhìn xem lão bản này có chịu thấy muội hay không đã.”

Ánh mắt của mấy thiên kim tiểu thư này giao nhau, tất cả đều vui mừng khôn xiết, Lý tiểu thư lập tức gọi tiểu nhị tới làm hắn đi tìm lão bản.

Có vẻ như tiểu nhị đã sớm quen bị yêu cầu cùng một vấn đề, hắn vừa định mở miệng cự tuyệt thì Lý tiểu thư đã nói, “Ngươi không quen biết nàng sao? Nàng chính là Ngu Sở Sở thiên kim của Ngu gia. Như thế nào, lão bản các ngươi muốn làm ăn ở An Thành này mà ngay cả mặt mũi của Ngu gia cũng không cho sao?”

Lời này vừa ra lập tức làm tiểu nhị hơi khó xử.

“Điều này, như vậy đi, các vị tiểu thư chờ một lát, để tiểu nhân đi hỏi chủ quản của chúng tiểu nhân một chút đã ạ.”

Vừa nghe được lời này, nhóm thiên kiêm đều rất cao hứng, cảm thấy chuyện này là có khả năng.

Một lát sau có người tiến vào, là một nam nhân rất cao hơn nữa lại cường tráng, khí thế kia không giống chủ quản của tửu lầu nhưng thật ra lại giống kẻ giết heo hoặc tiêu cục.

Khổ người lớn như vậy làm trong lòng các cô nương theo bản năng khẩn trương lên.

Không nghĩ tới người này mặt banh ra rất hung dữ nhưng rất nhanh đã nở nụ cười khách khí.

“Nghe nói các vị tiểu thư muốn gặp lão bản của chúng tiểu nhân.” Chủ quản khách khí nói, “Thật xin lỗi các vị, xin thứ cho khó mà làm theo được. Chúng tiểu nhân bán rượu chứ không phải bán người. Nếu mỗi khách nhân đều muốn gặp lão bản của chúng tiểu nhân thì việc làm ăn của chúng tiểu nhân còn có thể làm được nữa hay không ạ?”

“Ngươi dám ---” Lý tiểu thư vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả là chủ quản vừa liếc nhìn qua là nàng ta im miệng theo bản năng.

“Chúng tiểu nhân đều là lương dân, cần cù chăm chỉ làm ăn buôn bán, tin tưởng trong nhà chư vị tiểu thư cũng là như thế.” Giọng điệu của chủ quản vẫn rất lễ phép, “Một khi đã như vậy thì vì sao đều không thối lui một bước đây?”

Hắn quay đầu nói với tiểu nhị bên người, “Đưa điểm tâm nước trà cho bàn khách quý này nhiều một chút, đơn lần này miễn.”

Mấy thiên kim này đừng nhìn ở nhà luôn diễu võ dương oai, thật sự gặp phải nam nhân to con như vậy vừa uy hiếp vừa khách khí, lại cho bậc thang xuống dưới thì tức khắc đều im lặng.

Chỉ ngồi được chốc lát là các nàng đã đi rồi.

Chủ quản Lý Sung tọa trấn quầy nhìn thấy mấy nữ hài xám xịt đi rồi thì lúc này hắn mới hừ nhẹ một tiếng.

“Thật là nuông chiều thành tật xấu.” Hắn nói nhỏ.

Buổi tối, Lý Sung đi vào phủ đệ của Tô thị, bọn họ vừa mới chuyển đến An Thành nên rất nhiều việc còn cần hợp quy tắc, có một số nơi còn chưa sắp xếp xong.

Hắn nhìn thấy người mình muốn tìm liền cất bước qua.

“Thiếu gia.” Hắn nói, “Tửu quán bên kia đã đi vào quỹ đạo rồi ạ.”

Đối diện với Lý Sung đúng là Tô Dung Hiên mà năm đó Tô lão gia đã nhận nuôi.

Hiện giờ độ tuổi của Tô Dung Hiên đã gần tới mười chín tuổi, hắn mặc bộ y phục trắng muốt, thân hình cao gầy, đã không khác gì với thành niên.

Hắn quay đầu lại, giá trị nhan sắc thời niên thiếu đã thể hiện ra giờ hoàn toàn nảy nở, một đôi mắt thâm thúy di truyền từ hoàng thất, hơi nhấc mắt lên liền nhiếp nhân tâm hồn.

Đối với bên ngoài Tô Dung Hiên đều ngụy trang là một công tử ôn hòa có lễ, ôn nhuận như ngọc. Nhưng chỉ có người thân cận nhất của hắn mới biết được dưới mặt nạ, Tô Dung Hiên là người ít nói.

“Tất cả đều tốt?” Hắn hỏi.

“Đều tốt ạ. À đúng rồi, nửa tháng trước ngài lộ mặt, thời gian dài như vậy mà những thiên kim đó còn muốn tìm ngài thấy mặt đấy, thật là điên rồi.”

Lý Sung vừa nhắc tới việc này bị chọc tức đến muốn cười, “Hôm nay tiểu nhị trong tiệm nhút nhát sợ sệt nói mấy thiên kim này không dễ chọc, trong đó có một nữ nhi của cái gì mà địa đầu xà, sợ chúng ta trở thành tội nhân. Thuộc hạ đi vừa thấy thì chỉ là mấy nha đầu bị chiều hư chỉ biết diễu võ dương oai mà thôi, nói vài câu đã dọa các nàng đi rồi.”

Vốn dĩ Tô Dung Hiên đang tưới hoa, vừa nghe thấy hắn nói mấy từ mấu chốt này tay liền run lên.

Hắn buông đồ vật trong tay ra rồi nhíu mày, “Ngươi nói địa đầu xà kia không phải là Ngu gia chứ?”

“A, hình như là họ Ngu ạ. Như thế nào, thiếu gia, ôi, ngài……”

Lý Sung nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dung Hiên đen đi trong nháy mắt, lập tức trong lòng run lên, cho rằng chính mình đắc tội người khó lường nên hắn cẩn thận thử hỏi, “…… Địa vị của Ngu gia này thực sự lớn như vậy ạ?”

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.