Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Im miệng, lái xe! 2

Phiên bản Dịch · 1111 chữ

Tiếng súng vang lên, một người đàn ông cầm súng trúng đạn, ngã từ trên cao xuống.

Khung cảnh càng thêm hỗn loạn, Liêu Văn Kiệt đẩy chiếc xe nôi đến quầy lễ tân.

“Chỗ này có một đứa bé, không biết cha mẹ nó là ai, chờ cảnh sát đến xử lý.”

Tất cả các nhân viên trong quầy lễ tân lúc này đều đang nằm rạp trên mặt đất, nhìn thấy thế thì ai cũng ngẩn người, nhưng chưa kịp nói gì thì Liêu Văn Kiệt đã chạy mất hút.

...

Ở bãi đỗ xe, Liêu Văn Kiệt ngồi ở ghế phụ, thấy Trình Văn Tĩnh hoảng loạn khởi động xe thì nhanh chóng thắt dây an toàn.

Lúc này hắn cảm thấy hơi hối hận, thà trốn ở trong trung tâm thương mại còn hơn.

Rầm!

Ngay tại lúc Trình Văn Tĩnh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe thì một chiếc xe van lao thẳng vào rào chắn, sau đó không những không giảm tốc độ mà còn lao thẳng tới chiếc ô tô màu xám.

Xoẹt!

Rầm!!!

Chiếc ô tô màu xám phanh gấp nhưng vẫn bị con xe van đâm phải, một giây sau, tiếng súng lại vang lên.

“Không được hét, giả vờ như trong xe không có ai.”

Nhìn thấy Trình Văn Tĩnh há miệng ra, Liêu Văn Kiệt lập tức bịt chặt miệng cô ta lại: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, mau lái xe về chỗ cũ.”

Trình Văn Tĩnh gật đầu, tay chân luống cuống nên thao tác sai, không những không lái về bãi đỗ xe mà lại vững vàng phi ra giữa đường.

Liêu Văn Kiệt: “...”

Lần sau, nếu như còn có lần sau thì hắn thà chết cũng không ngồi chung xe với cô ta nữa.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếng súng vang lên càng lúc càng dồn dập, Trình Văn Tĩnh không còn tâm trạng lái xe nữa, nằm sấp xuống phía ghế phụ, cũng chính là nằm lên đùi Liêu Văn Kiệt.

Liêu Văn Kiệt cũng không thể làm gì khác, tháo dây an toàn rồi ghé vào lưng Trình Văn Tĩnh, cố gắng che giấu bản thân mình.

Tiếng súng dần dần dừng lại, Trình Văn Tĩnh không dám nhúc nhích. Liêu Văn Kiệt cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn tình hình giao chiến của hai bên.

Rầm!

Một bàn tay đầy máu đập lên cửa xe, sau đó cửa xe bị cưỡng chế mở ra, một người đàn ông cả người đầy máu nhanh chóng nhét một người đang hôn mê vào ghế sau.

“Lái xe!”

Sắc mặt Long Ngũ tái nhợt, tay trái nắm chặt khẩu súng, thở hổn hển.

Vai phải và đùi phải anh ta trúng đạn, một tay không thể nào cầm máu, cũng may vết thương trên đùi chỉ là ngoài da, nếu không thì toi đời rồi.

Long Ngũ nhìn Cao Tiến đang hôn mê bên cạnh, tâm trạng căng như dây đàn nhanh chóng thả lỏng. Anh ta không làm nhục sứ mệnh, đã cứu được người ra rồi.

Liêu Văn Kiệt ngồi ở ghế phụ, vỗ vỗ lưng Trình Văn Tĩnh. Cô ta rúc vào ghế như đà điểu, không nhúc nhích gì, nếu không phải cả người khẽ run lên thì Liêu Văn Kiệt còn tưởng cô ta sợ quá ngất đi rồi.

“Là cậu?”

Long Ngũ nhìn thấy Liêu Văn Kiệt thì nâng súng lên.

Trong bãi đỗ xe, một nam một nữ, nhìn đã biết là làm chuyện gì không đứng đắn.

“Vị đại ca này, có phải anh nhận nhầm người rồi không?”

Liêu Văn Kiệt đối diện với họng súng đen ngòm, thậm chí còn ngửi được mùi thuốc súng thì nhanh chóng đỡ Trình Văn Tĩnh dậy.

“Không nhầm, gương mặt này có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra.”

Long Ngũ lạnh như băng: “Không muốn chết thì mau lái xe đi, nếu không thì tôi sẽ cho đôi uyên ương các người bỏ mạng ở đây.”

Trình Văn Tĩnh run bần bật, đầu óc trống rỗng, chỉ biết bám chặt lấy tay Liêu Văn Kiệt.

“Đại ca, đồng nghiệp của tôi sợ quá, để tôi lái xe cho.”

“Nhanh lên!”

Ngoài dự đoán của Liêu Văn Kiệt, sau khi hắn đẩy Trình Văn Tĩnh xuống thì người đàn ông hung dữ phía sau chỉ giục hắn lái xe nhanh lên chứ không có ý định khống chế con tin.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe, Trình Văn Tĩnh ngã ngồi trên mặt đất, một lát sau mới nhớ Liêu Văn Kiệt đang gặp nguy hiểm.

Cô ta nhanh chóng tìm kiếm, điện thoại để trong xe mất rồi, đành phải vội vã chạy về cửa hàng.

...

Liêu Văn Kiệt vừa lái xe vừa quan sát phía sau. Người đàn ông bị ngất khoảng chừng bốn mươi tuổi, khí chất xuất chúng, cho dù đang hôn mê cũng mang theo một khí thế khó diễn tả thành lời.

Có vẻ như là một nhân vật lớn.

Hắn khẽ dời tầm mắt, nhìn về phía người đàn ông đang cầm súng.

“Lái xe cho cẩn thận, đừng có nghĩ lung tung, trừ khi cậu có thể di chuyển nhanh hơn khẩu súng trong tay dôi.” Long Ngũ híp mắt cảnh cáo.

“Đại ca, chúng ta thực sự đã gặp nhau rồi sao, sao tôi không có chút ấn tượng nào vậy?”

“Tôi đã gặp cậu, nhưng cậu chưa từng gặp tôi.”

“???”

“Tôi là Long Ngũ, em gái tôi là Long Cửu.”

Long Ngũ nói đến đây thì hạ súng xuống, lấy dao cắt dây an toàn, bắt đầu cầm máu cho mình.

“Người một nhà, anh Ngũ!”

“Im miệng, lái xe.”

Rất ít người biết chuyện Long Cửu có một người anh trai tên là Long Ngũ, Liêu Văn Kiệt cũng chưa từng nghe Long Cửu nhắc đến.

Về chuyện hắn quen biết Long Cửu...

Hai người không phải người nổi tiếng, thế nên cũng không có nhiều người biết tới.

Cho dù có giả mạo thì chắc cũng sẽ không giả mạo anh trai Long Cửu.

Liêu Văn Kiệt xác nhận xong thân phận của Long Ngũ thì thở phào nhẹ nhõm. Nếu người này là Long Ngũ, vậy thì người đàn ông đang hôn mê kia chắc chắn là Thần bài Cao Tiến.

Người có tên, cây có bóng, nhìn thêm một chút thì đúng là người này cũng đẹp trai được khoảng ba phần tư của hắn.

“Lo lái xe đi, không cần nhìn loạn.”

“Anh Ngũ, anh còn chưa nói đi đâu.”

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.