Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải vấn đề tiền 1

Phiên bản Dịch · 1136 chữ

“Sau khi mọi chuyện thành công, tôi cho anh năm vạn.”

“Thành giao!”

Liêu Văn Kiệt cúp điện thoại, quay đầu cười với Long Ngũ: “ Anh Ngũ, may quá, bên kia đồng ý rồi.”

Long Ngũ: “...”

5 vạn tìm được cao nhân, sao có cảm giác không đáng tin cậy như thế!

Còn nữa, chuyện quá đáng chính là Liêu Văn Kiệt vô liêm sỉ, một mình ăn hết 495 vạn, anh ta nhất định sẽ nói chuyện này cho Long Cửu.

“Đúng rồi, anh Ngũ, tôi còn một câu hỏi.”

Liêu Văn Kiệt nói: “Hôm nay trung tâm thương mại xảy ra chuyện lớn như vậy, đồng nghiệp kia của tôi nhất định sẽ báo cảnh sát. Nếu cảnh sát hỏi thì tôi có cần khai anh và Cao Tiến ra không?”

Không cần lo lắng nhiều như vậy, gặp được cao nhân thì tôi sẽ giết cậu diệt khẩu.

Long Ngũ suýt chút nữa đã nói như thế. Anh ta hít sâu một hơi: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Liêu Văn Kiệt đưa điện thoại cho Long Ngũ, Long Ngũ bấm một dãy số, nói mấy câu rồi cúp máy.

“Được rồi, chuyện hôm nay cảnh sát sẽ không tìm cậu đâu. Cậu còn câu hỏi nào nữa không?”

“Không còn.”

Bệnh viện tâm thần Trọng Quang!

Long Ngũ nhìn thấy chiếc xe rẽ vào đây thì trợn tròn mắt, nhất thời mất đi khả năng ngôn ngữ.

“Cao nhân mà, luôn có những hành động khác người, người bình thường không hiểu được đâu.”

Liêu Văn Kiệt dừng xe, lôi Cao Tiến ra ngoài. Cao Tiến giãy dụa kịch liệt, nói mình không có bệnh, càng không muốn uống thuốc.

Bộp!

Liêu Văn Kiệt đập Cao Tiến một cái choáng váng, sau đó để anh ta nằm lên mui xe: “Anh Ngũ, mau tới hỗ trợ đi, anh ta nặng lắm.”

“...”

Long Ngũ nhìn cánh tay mình bị trúng đạn, rồi lại nhìn xuống đùi cũng trúng đạn, âm thầm cảm thấy Liêu Văn Kiệt cố ý trả thù vì vừa rồi anh ta dí súng vào đầu hắn.

Chuyện này cho dù thế nào đi nữa cũng phải kể cho Long Cửu!

“Ngại quá, quên mất chân anh Ngũ đi đứng không tiện, thôi để tôi gọi điện thoại.”

Liêu Văn Kiệt lôi điện thoại ra gọi cho Lý Ngang, sau đó cao nhân nói đi ra bãi đỗ xe quá mất mặt, trừ khi cho thêm 5000 tệ nữa.

“50 tệ thôi, không thể nhiều hơn.”

“4000, không thể ít hơn.”

“100...”

Long Ngũ: “...”

Đúng lúc này, hai bệnh nhân đi tản bộ ngang qua bãi đỗ xe.

“Hôm qua Cameron gọi điện thoại cho tôi, ông ta muốn làm một bộ phim đắm tàu nhưng kỹ thuật lại chưa đạt đến tiêu chuẩn của ông ta, thế nên hỏi tôi có cách nào không.”

(Cameron: James Cameron, đạo diễn phim Titanic)

“Tôi không tin, chắc chắn là tiền không đủ.”

“Tôi cũng nói như thế, sau đó tôi bảo sau khi đàm phán với nhà sản xuất thì đừng đòi hết tiền một lượt. Lần một đòi 20 triệu đô, lần sau lại đòi thêm 20 triệu đô... cứ thế, khi nào đòi đến một trăm triệu đô thì không cần ông ta mở miệng, phía nhà sản xuất sẽ đều đặn gửi tiền đến.”

“Thế ông ta nói sao?”

“Ông ta bảo phải suy nghĩ đã, nếu không được thì chờ hai năm nữa kỹ thuật phát triển hơn thì quay tiếp... Đấy, không quyết đoán chút nào, phí công ngày xưa tôi coi trọng ông ta.”

Long Ngũ: “...”

Gương mặt anh ta càng thêm tái nhợt, người xưa có câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cao nhân ngày nào cũng ở cùng những bệnh nhân tâm thần, nói mấy câu khùng điên thế này thì có thể tin cậy được sao?

“Anh Ngũ, thỏa thuận xong rồi, người sẽ tới ngay thôi. Tôi cho anh ta thêm một nghìn tệ nữa, nể mặt A Cửu, tiền này nằm ngoài hạn mức, anh không cần chi đâu.”

Liêu Văn Kiệt cúp máy, sau đó chỉ vào hai người bệnh nhân kia, khâm phục nói: “Vừa rồi anh có nghe không, hai người này chữ như châu ngọc, đúng là nơi nào cũng có thể gặp cao nhân!”

Long Ngũ: “...”

Cao nhân cái rắm, rõ ràng là thần kinh có vấn đề!

“A Kiệt, tôi ở đây!”

Mười phút sau, Lý Ngang đi tới, vẫn là ôm một chậu hoa bách hợp và xách một chiếc vali.

“Sao lâu vậy?”

“Vừa rồi tôi đang giảng bài, bao nhiêu người kì vọng như vậy, làm sao tôi nỡ từ chối? Nhanh lên nào, tôi chỉ tranh thủ được hai mươi phút nghỉ giữa giờ thôi, bây giờ đã hết năm phút rồi...”

Lý Ngang liến thoáng, sau đó nhìn đến Cao Tiến đang nằm trên mui xe, gật đầu tán thưởng: “Tài hoa như tôi, là một nhân vật lớn.”

“Người này cứ để đấy đã, trong xe có một người bị thương nặng, cứu anh ta trước rồi nói.”

“Nực cười, nếu không phải hồn phi phách tán thì làm gì gọi là thương nặng?”

Lý Ngang kéo kính râm xuống, nhìn Long Ngũ từ trên xuống dưới, sau đó híp mắt lại: “A Kiệt, người bạn này của cậu sát khí nặng lắm, nếu không phải do cậu nhờ thì loại người này có chết trước mặt tôi tôi cũng không để ý.”

“Không cần năm vạn nữa à?”

“Không được, năm vạn không giải quyết được, rủi ro quá lớn. Vết thương của anh ta là vết thương do đạn bắn, nhỡ cảnh sát tìm tôi thì phải làm sao?”

Lý Ngang nói xong thì giơ tay lên xoa xoa trước mặt Liêu Văn Kiệt, ý tứ rất rõ ràng.

Không phải vấn đề tiền, mà là thiếu tiền.

“Lý Ngang, mọi người đều là bạn bè, lần trước tôi còn cứu anh một mạng, bây giờ anh lại nói chuyện tiền bạc với tôi?”

Liêu Văn Kiệt lắc đầu liên tục: “Bạn bè giả tạo, bạn bè giả tạo. Được rồi, vậy tôi cho anh thêm 20 tệ, không thể nhiều hơn.”

“Cái gì, 20 tệ? Cậu coi tôi là ăn mày à?”

“Thôi đi, 4000 tệ, thêm 1000 tệ phí ra mặt, với năm vạn lúc đầu là năm vạn năm ngàn rồi đó!”

“Đủ rồi!”

Long Ngũ không thể nhịn được nữa, ánh mắt lạnh lùng quét qua Liêu Văn Kiệt và Lý Ngang: “Tôi không có thời gian nghe hai người tâm thần các cậu nói chuyện, Liêu Văn Kiệt, lái xe, nhanh chóng rời khỏi đây.”

“ Ha ha ha...”

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.