Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHỮNG BƯỚC CHÂN ĐẦU TIÊN

Tiểu thuyết gốc · 2771 chữ

Thành Lạc Dương, kinh đô triều Đông Hán nằm sừng sững uy nghiêm như một minh chứng cho sự vĩ đại và tôn nghiêm của hoàng triều. Tòa thành mang trong mình gần ngàn năm lịch sử thăng trầm từ thời nhà Chu nhưng không lặng lẽ mà vô cùng sầm uất, ngựa xe đi lại như mắc cửi trên những con đường trải đá. Kẻ đi qua cổng thành sẽ thoáng cảm thấy nhỏ bé khi đi qua thành môn khổng lồ, rồi nhanh chóng lại đắm chìm vào vô tận xa hoa của kinh đô. Đã qua nửa tháng kể từ khi Mã Viện công chiếm thành Hợp Phố, đêm nay tại tòa phủ đệ xa hoa của tư đồ Đậu Dung đang tổ chức một buổi tiệc lớn.Trái ngược với nơi biên thùy xa xôi hẻo lánh kia,tòa phủ đệ đêm nay như nhân gian tiên cảnh.Trong sảnh tiệc, từng đoàn vũ cơ người người nhan sắc như hoa như ngọc say mê nhảy múa theo tiếng nhạc trầm bổng. Ngồi bên những bàn tiệc chỉ liếc mắt qua cũng đủ thấy là toàn thành phần quý tộc.Họ say sưa trong tiếng nhạc, thi thoảng có người thì mang chiếc ly đồng đi mà quan hệ xã giao, nhưng tuyệt không có bàn quốc gia đại sự gì gì, mà chỉ đàm luận phong hoa tuyết nguyệt, làm thơ uống rượu nghe nhạc mà thôi.

Quá nửa đêm, hầu hết mọi người ra về trong hoan hỉ, sảnh đường chỉ còn lại tư đồ Đậu Dung, Hứa Kỳ, Lương Tùng. Họ chính là trọng tâm trong buổi tiệc này, đại diện cho 3 gia tộc lớn của phe cánh ngoại thích. Đứng đầu là tư đồ Đậu dung, họ Đậu căn cơ điền sản nắm chặt vùng Hà Tây, thế gia vọng tộc, cháu nội đích tôn Đậu Cố cưới Niết Dương công chúa. Hứa thị gốc lâm hoài nước Sở cũ, gia tộc thâm căn cố đế, Hứa Kỳ là em trai Sở mỹ nhân hạ sinh cho hán đế một con trai tên Lưu Anh thụ phong sở Vương. Lương Tùng phò mã, chồng trưởng công chúa Vũ Dương, gia trưởng Lương gia đất An Định.

Hứa Kỳ chắp tay hành lễ rồi nói:” Theo tin tức người của ta mang về, hiện tại Phục Ba tướng quân liên chiến liên thắng, chẳng mấy chốc mà đất giao chỉ sẽ định. Tư đồ công chẳng hay có ý kiến gì?”. Đậu Dung trầm mặc vuốt râu mà đáp:”Thân là đi lên từ loạn lạc. Hoàng thượng ắt hẳn vẫn còn nhiều cố kỵ, hiện chưa phải lúc thâu tóm quyền lợi mà nên thu liễm lại. Sĩ tộc cũng không phải ngồi yên, đã bắt đầu rục rịch, còn phần Đặng tư mã người thì chẳng còn cách nào khác là chờ đợi. Chẳng những công lao hãn mã mà hiện tại là lúc triều đình dùng binh huống hồ khương,hồ mối lo vẫn còn đó. Bất quá, lựa theo tình thế vẫn phải chiếm chút chỗ tốt, bằng không thế lực các tướng và sĩ tộc sớm muộn sẽ nuốt chúng ta. Việc này là lợi ích chung, còn xin nhờ hai nhà tương trợ”. Hứa Kỳ hiểu chuyện, đương nhiên nhân tuyển gia chủ của Hứa thị đâu thể là kẻ ngu. Lương tùng thì vốn tính lạnh lùng, hắn chỉ lặng yên mà ngồi lắng nghe. Cả 3 bàn bạc thêm nhiều thứ hồi lâu rồi Hứa Kỳ và Lương tùng xin cáo lui. Đặng Dung thì vẫn ngồi đó nhàn nhã như một ông già vô hại nhưng con mắt lão thì ánh lên từng tia độc ác.

Sơ lược một chút về tình hình chính trị nhà Hán lúc này, đương nhiên không thể không nói Lưu Tú là vị vua tài giỏi, thiện dùng binh lại trị quốc tốt. Nhưng trong bóng tối thì đương nhiên là có 3 tập đoàn chính trị đang sở hữu quyền lực cao trong Hán quốc vẫn âm thầm đấu đá. Thứ nhất là ngoại thích dẫn đầu là tư đồ Đậu Dung phe này hầu hết xuất thân quan văn, thứ hai là phe cánh bao gồm các tướng lãnh có công đứng đầu là tư mã Đặng Vũ. Hai phe này ngoài mặt bình bình nhưng hay âm thầm tranh đấu, nhưng bởi Lưu Tú kiểm soát các thế lực khá cân bằng nên hiện trạng thì còn khá tốt. Và cuối cùng là thế lực các sĩ tộc, thế gia, vốn kiếm soát phần tài nguyên rất lớn trong các triều đại phong kiến, và với chính sách tiết kiệm cho thứ sử ngồi chơi xơi nước của Lưu Tú thì các thế lực địa phương ngày càng mạnh mẽ hơn. Đương nhiên là cuộc bình định xuống giao chỉ sẽ đưa tới vô vàn lợi ích, từ danh tiếng công huân, cho tới đất đai sản vật. Thế lực nào cũng muốn có phần trong chén canh này và đương nhiên chuyện tranh đấu là không thể thiếu.

Tạm gác lại nhà Hán mà quay trở về với làng Ngụ, tính đến nay đã tròn hai tháng từ khi Lạc bắt đầu kế hoạch của mình, với hệ thống lao động tập trung của hơn 600 người thì trong 2 tháng hắn đã thao tác được cơ số thứ đáng kể.

Trước hết là một hệ thống sấy gỗ đơn sơ được dựng lên, hầm chứa làm từ đất sét trộn trấu có hai cửa thổi gió và hút khí ẩm, than đá đốt trên trần sẽ phả nhiệt xuống theo hệ thống dẫn. Quan trọng nhất là luôn luôn phải giữ quạt chạy nên hắn chế hẳn một hệ thống bánh răng nối với một bàn đạp chân dùng dây cu-roa, người dân thay nhau mà đạp thôi. Mục đích thì đương nhiên là chế tạo vũ khí rồi, cán giáo, gươm kiếm, quan trọng nhất là hệ thống cung tên, nỏ và sau này còn vô vàn ứng dụng như gỗ làm thuyền chẳng hạn. Rừng vàng biển bạc, sau này đương nhiên phải kiểm soát khai thác nhưng hiện tại gỗ thì không thiếu, cơ bản là để nó tự khô thì chắc khỏi nói.

Hắn còn muốn chế tạo thêm cả một hệ thống máy cán thép với động cơ 2 voi lực, đương nhiên là kéo vòng quanh một trụ cột lắp hệ thống bánh răng rồi, thép nóng thì dễ cán. Đương nhiên là thành phẩm thì sẽ là chiếc balistar huyền thoại rồi. Nhưng hiện tình hình chiến cuộc chưa cần dùng tới, nên chúng dùng để cán thép mỏng, rồi qua gia công sẽ có các bộ phận của bộ giáp mycenaean. Lạc còn chuyển một số người ra bờ biển và dạy cách chưng cất muối.

Ngày sản xuất, đêm học tập. Tối đến thì tất cả đều phải học chữ cái và phép tính cộng trừ, hắn nói đây là ngôn ngữ của thần, thế nên chả ai dám cãi đành nén buồn ngủ mà học.Có điều bất cập là ai ai cũng phải dùng lá chuối, toàn bộ dân làng chỉ có duy nhất 1 bản khắc bằng đất nung để làm mẫu, ngày bao việc như thế lấy đâu thời gian làm mấy thứ này. Nhưng điều này Lạc rất kiên quyết và nghiêm khắc. Bởi hắn tin thứ tạo nên một đất nước hay cộng đồng bền chặt không gì khác ngoài văn hóa, một quốc gia có nền văn hóa và chữ viết riêng, thì dù có bị đô hộ lâu tới đâu họ cũng không thể quên đi nòi giống được. Vả lại sắp tới những người này khi di tản, sẽ mang theo văn hóa này mà truyền bá đi, đó cũng là một phần trong kế hoạch. Hắn nghĩ hắn chỉ làm tới vậy, sau này hai bà Trưng sẽ có nhiều cách nữa.

Binh sĩ thì được hắn chăm chú nhiều nhất, 80 người cả ban ngày thì không cần làm gì khác ngoài huấn luyện. Bắt đầu từ đội hình đội ngũ, cho tới nghe điều lệnh, cờ hiệu, kèn lệnh. Rồi tập những bài tập sức khỏe như chạy việt dã, vượt địa hình. Về phần chiến đấu thì hắn tổ chức hai đội riêng biệt gồm một đội bộ binh hạng nặng 40 người chia làm 5 tiểu đội 8 người (tương đương với 1 contubernium của La Mã) được trang bị như bộ binh La Mã gồm khiên chữ nhật cong (scutum), 3 mũi lao ngắn chừng 1m đầu đồng hoặc thép khía 3 cạnh để tăng sức xuyên giáp, mỗi tiểu đội lại có hai người bắn cung thay vì mang theo lao. Một đội bộ binh 30 người với mục đích chiến đấu du kích được trang bị cung phức hợp, kiếm gladius và một loại khiên oval cong rất nhỏ, mục đích thì đương nhiên là để gọn nhẹ và chiến đấu trong rừng rậm rồi. 8 người nhanh nhẹn được huấn luyện riêng làm lính trinh sát. Còn lại thì đương nhiên là sĩ quan gồm chỉ huy Lạc, Dần và một thanh niên mồ côi mà Lạc thay mặt thần linh đặt tên nó là Nguyễn Tâm, thằng này trong quá trình huấn luyện đặc biệt rất sáng dạ, mà học chữ cũng nhanh nên Lạc sướng lắm, đặt tên theo một người bạn vô cùng thân kiếp trước và quyết ý bồi dưỡng và cho nó chỉ huy đội bộ binh hạng nặng. Thằng Dần là thằng cục súc chỉ đơn thuần đánh đấm khỏe nên Lạc tự mình chỉ huy đạo quân du kích, sau này thêm người thì sẽ cho nó làm đội trưởng thân vệ quân.Lý do tại sao lại chia quân như vậy, thuần bộ binh cận chiến mà không có lính trường thương hay hỏa lực mạnh đi kèm? Vì kiếp trước hắn đã từng tìm hiểu, đội hình phalax thì chính là những bộ binh cầm giáo dài đứng sát nhau mà chiến đấu, đặc điểm của đội hình này là tay phải cầm thương , tay trái cầm khiên được xếp theo nhiều hàng tùy theo quân số, các hàng sau thì có thể dựng thương chéo để cản bớt tên bắn.Trước mắt là quân số quá ít, và đội hình này nó có nhược điểm là những binh lính cần có nhất định kinh nghiệm chiến đấu, người bên trái thì được người bên phải bảo vệ nên những người lính già thường được xếp vào bên phải của đội hình này. Hơn nữa khi bị đánh thọc sườn mà không được yểm trợ thì sẽ rất dễ yếu thế vì quân của hắn rặt một màu tân binh, nên để họ dùng thứ vũ khí họ thấy tiện tay nhất chứ dùng chiến thuật trường thương thì rất dễ bối rối khi bị áp sát bởi Hán quân nhiều kinh nghiệm hơn. Đội hình legion thì phối vũ khí cận chiến và khiên to bản nên dễ dàng áp dụng hơn, ông nào hãi quá thì cứ giơ khiên lên đỡ có khi cũng vẫn sống. Lúc chiến đấu thì có thể tụ lại hoặc tách ra thành từng đội nhỏ mà càn, vả lại đội du kích kia cũng có thể thay thế phụ binh chiến đấu. Phần vũ khí lớn như balistar hay calaput thì hắn hoàn toàn có thể chế được, hắn nhặt sẵn ra gần 100 người làm hậu cần theo quân rồi. Nhưng lúc này mấu chốt chính là nhanh, gọn, nhẹ, ăn chắc nên bố trí vậy hắn cảm thấy hợp lý nhất. Binh pháp thì kiếp trước hắn đọc qua khá nhiều, Tôn Tử, Ngô Tử, Liêu úy...v..v.. cả binh thư yếu lược của Hưng Đạo vương, bán đầy trên mạng ý mà. Nhưng lý thuyết là lý thuyết, với kẻ chưa cầm binh bao giờ thì hắn chọn binh pháp đơn giản nhất đó là tránh sai, hạn chế sai lầm đến mức thấp nhất.

Chừng bấy nhiêu người thôi nhưng cũng là cả một quá trình mà Lạc cũng thấy bản thân mình ngầu lòi. Nhớ lại ngày đầu, phải dứt ra cái tính ngại va chạm của kiếp trước mà thách đấu với tất cả binh sĩ. Cũng may là thể hình của Lạc cũng ổn, 15 tuổi nhưng cũng đã cao chừng 1m63, lại được học với chú Quốc từ nhỏ nên căn cơ cực kỳ tốt. Hắn khôn khéo dùng Bjj (brazil jiu jitsu) mà hắn từng tập kiếp trước mà bán hành từng người, riêng thằng Dần thì được ưu ái một thế khóa tam giác cho tới sắp đi ngủ mới thôi làm thằng này ngạc nhiên mà lại càng thêm phục Lạc. Trước đó hai thằng đánh cũng ngang ngang nhau thôi thua chắc nó nhảy dựng lên nhưng giờ Lạc có thần linh dạy thì đương nhiên là cậu đành nén nhịn. Đương nhiên những binh sĩ trong bộ lạc không phải kém, nhưng họ chủ yếu dùng man lực mà thôi, trừ những lạc tướng như chú Quốc hoặc được đào tạo từ nhỏ như Đào Gia quân. Sau buổi hôm ấy thì độ ái mộ của binh sĩ thẳng tắp bay lên cho đến khi họ bị hắn vứt ra luyện đến chết đi sống lại. Buổi sáng chạy bộ 10km rồi khi về tập chém với cây kiếm gỗ nặng gấp đôi bản thật, mang phụ trọng mà tập luyện, chiến đấu theo đội hình lớn, tiểu đội nhỏ. Buổi chiều là giảng giải các chiến thuật quân sự, đội hình chiến đấu và lý tưởng chính trị lồng ghép qua những câu chuyện lịch sử mà đương nhiên là thần linh kể cho hắn rồi.Cũng may đang sở hữu trí nhớ siêu phàm, nên Lạc chém cứ gọi là vừa êm mà vừa truyền cảm.

Đây là những nòng cốt cơ bản để sau này hắn xây dựng lực lượng sĩ quan quân đội nên hắn cần chất hơn là lượng. Hắn xây dựng ra luật lệ về phạt và khen thưởng rõ ràng, đương nhiên đây chỉ là tạm thời và sẽ có cải biến theo thời gian. Trước mắt thì hắn lấy danh dự thần linh mà thề sẽ ban tên họ và cấp đất cho những người đi lính và gia đình người tử trận thì được bộ lạc cấp dưỡng. Tiền lương thì hắn đợi sau này hắn đúc tiền thì sẽ trả lương sau. Nhưng thế cũng đã là quá ưu ái rồi, phải biết thời này mà không phải quý tộc thì tự giác phải ra trận khi thủ lĩnh cần, thậm chí nhiều nơi còn phải tự chuẩn bị vũ khí, lương thực. Điều cấm thì cũng nhiều nhưng cơ bản một số điều cấm ngặt như giết người vô tội, cưỡng bức thì sẽ bị tử hình. Đặc biệt là quân lệnh, chống lại mệnh lệnh chém ngay lập tức. Một số tội nhẹ hơn như trộm cắp hay gây rối thì sẽ đuổi khỏi quân. Tư tưởng xuyên suốt của hắn là phục vụ dưới ý chí và sứ mệnh của thần linh, chính là xây dựng nên đất nước tự do và che trở và giúp đỡ những giống nòi khác nên binh sĩ ai nấy đều nghiêm chỉnh mà mang theo chút tự hào. Họ tin mình là những chiến binh của thần linh với sứ mệnh cao cả, mệt mỏi cũng không ai lệch sóng vì không may bị đuổi khỏi quân thì sẽ bị cả bộ tộc khinh rẻ. Và cuối cùng sau hai tháng trời mệt mỏi,c uối cùng họ cũng bắt đầu ra dáng một đội quân chính quy tinh nhuệ. Lạc còn sáng tác thêm hẳn một bài quân ca, hắn dựa theo nhịp bước chân mà đệm vần, thêm 1 chút ngân nga. Cứ sáng sớm từ doanh trại đóng tại làng Ngụ lại vang lên tiếng quân ca dõng dạc của gần trăm người.

“...Ta là tạo vật của thần linh, chiến đấu cho lý tưởng của người. Ta đi quét sạch bạo tàn hung ác, ta tới giải phóng những con người tự do. Đánh tới khi nào không còn quân hung ác, đánh tới khi nào không còn khổ đau. Tai ta nghe tiếng gọi của cha, mắt ta nhìn thấy bóng hình của mẹ. Hồn ta mất có thần linh dẫn lối, máu ta chảy có đất mẹ đón về...Quyết thắng...quyết thắng...”

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.