Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LẦN ĐẦU GIẾT NGƯỜI

Tiểu thuyết gốc · 2637 chữ

Đợi cho dân làng bình tĩnh lại, Lạc nháy mắt ra hiệu cho Nguyễn Tâm. Thằng này rất thông minh, lại đã qua đào tạo riêng với Lạc nên hiểu ý ngay. ”Vào đội hình duyệt binh, nghiêm”. Rất nhanh chóng đội legion chuyển thành một phương trận 8x5, đội du kích sang trái, đội hậu cần bên phải, thằng dần thì cầm lá cờ Hỏa Tước nghiêm trang bước lên trước. Lạc biết những người phía trước đang tuyệt vọng và mất phương hướng. Dễ hiểu vì người bị giết hầu hết là các khun, họ không còn ai chỉ huy. Lại thêm Hán quân xâm phạm bất cứ lúc nào. Tuyệt vọng rồi, giờ họ cần thấy hy vọng. Muốn thu phục họ trước hết là cần một đạo quân có đủ sức mạnh bảo vệ họ, đó là điều Lạc đang thể hiện ngay lúc này. Một đạo quân tinh nhuệ đang nghiêm trang đứng trước chồng chất xác quân Hán là một cảnh tượng hết sức thuyết phục. Giờ họ chân chính đã trải qua chiến trường, trở thành lão binh. Dù vừa nãy mấy ông lính mới còn tim đập chân run, có người thì giết xong còn nôn mửa tại chỗ.

Lạc nghiêm trang nói:”Ta là thủ lĩnh Hỏa Tước quân, sứ giả của vị thần tối cao, nay ta cai quản vùng Khúc Dương. Các người đã mất đi thủ lĩnh, kẻ thù sẽ còn liên tục xâm phạm, giết người của các ngươi, bắt các người làm nô lệ”. Hắn dừng lại một lát để người dân hoang mang thêm tý, vì đương nhiên là họ còn chưa biết vị thủ lĩnh trẻ này sẽ cứu họ hay thịt họ luôn rồi. Việc va chạm, thôn tính giữa các tộc là nhiều như cơm bữa ở thời này.

“Nay vị thần tối cao giao cho ta nhiệm vụ đi cứu rỗi con người, giúp đỡ những bộ tộc, đất nước còn bị kẻ xấu làm hại. Ta cho phép các người tham gia vào bộ tộc, làm những người con của thần linh và phụng sự ngài. Các người sẽ được đối xử công bằng như những người khác. Còn không nguyện ý, có thể đi ngay ta sẽ không ép buộc. Nhưng nếu sau này các người theo kẻ xấu làm hại người khác, ta sẽ thay mặt thần linh mà lấy mạng các ngươi”.

“Huh..hah...huh”. Đội quân phía sau Lạc được Nguyễn Tâm ra hiệu mà đập khiên phụ họa cho lời nói của Lạc. Lạc gật gù nhìn nó 1 chút, tương lai thêm vài thằng như thế này thì Lạc đỡ mệt hơn nhiều.

Sau bài diễn thuyết thì dân làng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa mà cả loạt quỳ xuống ra mắt vị thủ lĩnh mới. Dễ hiểu thôi, Lạc đánh đúng vào tâm lý đang lúc hoang mang của họ. Ờ thì anh là thành phần quý tộc, anh có đất, anh đang phụng sự thần linh, anh lại còn có quân đội không yếu nữa. Không tin à, lũ vừa bán hành cho các chú giờ đi bán muối hết rồi kìa, nằm ngay đây chứ đâu xa. Chỗ dựa quá ổn, lại thêm việc đối xử bình đẳng nữa thì còn ngại gì mà không về đội của anh.

Lạc gật đầu, rồi hạ lệnh dọn dẹp chiến trường. Quân Hán được cho vào một hố chôn tập thể trong rừng, bởi đào hơn trăm cái huyệt rất lâu mà đến tối đằng nào cũng bị thú hoang đào bới lên thôi. Người dân thì vòng về bộ lạc để chôn cất những người đã chết, xong xuôi họ sẽ theo Lạc về doanh trại.

Ngày hôm sau, trải qua nghi lễ đặt tên thì họ tạm thời thành người của tộc Hỏa Tước, nhưng khi nào viết được tên mình và làm được phép toán cộng thì mới được chính thức công nhận. Điều này làm họ có chút cảm giác bị lừa, nhưng giờ thì biết làm sao được, thần đã đánh dấu họ rồi, vả lại họ cũng cảm thấy thật lòng được đối xử tử tế nên đành cắn răng mà học.

Lạc tuyển được thêm 30 chiến binh khỏe mạnh, họ được trộn với hai đội quân kia, rồi từ hai đội quân lại tuyển ra 10 người làm đội cận vệ. Hạ sĩ Dần, hay giờ là Trần Dần cuối cùng cũng có quân để huấn luyện. Thằng này hào hứng đến nỗi không kịp chờ mà lôi họ ra luyện solo đến méo cả mồm. Trang bị thì Lạc đã cho Lão Sửu làm từ trước, vì hắn luôn chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, đến việc nhận thêm bao nhiêu người cũng tính trước lâu rồi nên không trục trặc gì, thêm 8 bộ trang bị cho quân legion và 22 bộ trang bị cho du kích quân. Còn chừng 150 người gồm cả người già, trẻ em thì ra nhập đội hậu cần. Họ cũng được tham gia huấn luyện nhưng mỗi ngày chỉ chừng vài tiếng, bởi họ chỉ là phụ binh, ra trận thì chỉ bắn cung với ném lao rồi chạy nên chỉ cần biết nghe điều lệnh là đủ. Quan trọng nhất là tất cả cùng phải thống nhất tư tưởng, là họ đi giết để cứu giúp người khác, để phụng sự thần linh. Bởi nếu lạc lối vào con đường chém giết mà không có niềm tin, thì họ sẽ không thể quay về làm người nữa mà sẽ chuyển từ những người tự vệ, báo thù thành những cỗ máy giết chóc thôi.

Buổi tối, Lạc lại tiếp tục chương trình đào tạo tư duy sĩ quan ở trong lều, còn ngoài bãi đất trống bao bọc bởi lều trại thì vài trăm người vẫn ê a đánh vần. Đứng trước hơn chục sĩ quan tương lai, lạc bắt đầu nói:”Các anh em, trước hết tôi thay mặt thần linh có lời khen ngợi vì trận đánh đầu tiên. Tuy nhiên, muốn trưởng thành, lớn mạnh, thì chúng ta cần học tập, cần rút kinh nghiệm. Trước hết là trận đánh vừa rồi có ai thấy chưa ổn, có biện pháp nào tốt hơn thì cho ý kiến”. Điểm đáng yêu của người dân thời này là họ vô cùng chất phác, được hỏi thì ai nghĩ gì đều đứng lên mà cho ý kiến. Lạc rất hài lòng, hắn muốn xây dựng nên đội quân mà ai ai cũng có kiến thức, có tư duy và biết kiểm điểm. Còn phần võ công cao cường hay lấy một địch trăm thì thôi nghỉ đi, hắn cần sĩ quan có não tư duy và biết nghe lệnh. Tổng kết trận chiến xong, Lạc đưa ra mệnh đề mới:”Hán quân sẽ làm gì tiếp đó?”. Cái này thì khó hơn, vì có ai đi nghĩ Hán quân sẽ làm gì đâu, nghe lệnh đi đánh thì đánh thôi. Trừ Nguyễn Tâm, thằng này rất khiêm tốn nói:”Thưa thiếu úy, tôi thấy Hán quân sẽ cử đội tìm kiếm.”

“Rất tốt,tại sao?”. Lạc cười cười hỏi lại. Nguyễn Tâm bình tĩnh trả lời:”cũng giống như tôi đi lạc thì bố mẹ tôi sẽ đi tìm vậy. Nếu phát hiện thiếu người, chắc chắn Hán quân sẽ cho quân tìm kiếm”. Lạc vỗ tay khen ngợi hắn, rồi tiếp đó hắn chỉ lên địa đồ nhỏ mà tiến hành giảng giải bước tiếp theo. Những người khác đều hào hứng tham gia góp ý.

Doanh trại của Hàn Vũ chia làm 3 doanh lớn, Hàn vũ cầm 3000 quân đứng trung quân, tiền quân 3000 do Lý Bá chỉ huy, hậu quân do Đặng Khánh chỉ huy thì chỉ có 1000 quân túc trực, còn 1000 quân thì liên tục áp tải nô lệ về tuyến sau và đưa lương thực lên tiền tuyến. Lý Bá đương nhiên nhận ra sự thiếu hụt của hơn trăm quân vào hai ngày hôm sau. Việc hành quân đường rừng về muộn 1 ngày thì có thể, nhưng qua 2 ngày không có tin tức thì có vẻ bất ổn. Hắn ra lệnh cắt hai đội ngưng đi bắt dân phu để chuyển sang tìm kiếm. Một đạo quân 300 người lên đường tìm kiếm theo phương hướng trước đó.

Những tên thám báo Sơn việt đi trước nhanh chóng nhận ra những vết tích của chiến trường mà tìm tới ngôi làng đã bị thiêu rụi. Chúng cũng nhận tìm được một vài dấu hiệu dẫn chúng tới 2 bộ lạc gần đó mà Lạc cố ý để lại cho chúng. Lần này Hán quân có hai bách nhân tướng dẫn đội, cả hai vốn là dân Sơn Việt rất lì lợm, hiếu chiến. Mà chúng xuống tay với các bộ tộc nhỏ thì cũng chưa bao giờ là nhẹ nhàng. Nghe trinh sát báo về, chúng chẳng suy nghĩ gì mà tiến luôn về phía 2 bộ lạc, vừa tiện đường công tác vừa được đánh người thì hợp lý quá rồi.

Nhưng lần này thì có vẻ không dễ dàng cho chúng, Lạc đã cho vài người dân tới báo tin. Họ được dặn dò phải kể lể thảm thiết vào,làm sao để cho 2 bộ lạc kia nghĩ Hán quân như ma quỷ, giết người không ghê tay. Lạc tính toán để họ chống cự có chuẩn bị, có bộ lạc trước đó làm gương rồi thì họ sẽ đỡ thiệt hại nhiều. Tương lai hắn còn cần rất nhiều nhân khẩu, nếu tiết kiệm được sinh mệnh thì đương nhiên là không chê rồi. Còn quân của Lạc ư, tạm thời không nhắc đến, họ sẽ xuất hiện lúc cần. Một miếng khi đói hơn một gói khi no mà.

Nhưng khi nhận được tin của trinh sát thì Lạc muốn xổ ra mà chửi bới 1 trận là họ tụ tập chiến binh của 2 bộ lạc lại mà tính đánh sáp lá cà. Ơ thế bẫy đâu, đây là rừng cơ mà, thật đau đầu với kiểu chiến đấu nguyên thủy này.

Thấy hơn trăm chiến binh đứng lố nhố trước ngôi làng, 2 gã bách phu trưởng nhìn nhau rồi nhe hàm răng đen xì ra cười hô hố. Lũ lính Sơn Việt cũng liếm liếm mép, chỉ chực đợi lệnh là sẽ đồ sát đám ô hợp trước mặt kia. Tiếp đó, chẳng cần giao tiếp gì, Hán quân chia làm 2, một gã dẫn đội của mình xông lên đánh mạnh vào bên phải. Binh khí va chạm, máu tươi bắn lên tung tóe. Tên bách phu trưởng cưỡi ngựa xộc thẳng vào giữa những chiến binh bộ lạc, làm họ nhất thời xúm xít vào hắn. Những chiến binh của bộ lạc cũng rất dũng mãnh, nên nhất thời cuộc chiến có vẻ giằng co. Nhưng họ chỉ tập trung vào đợt xung phong đầu tiên mà loạn thành một bầy. Lúc tên bách phu trưởng còn lại xua quân lên tạo thế gọng kìm từ hai cánh thì họ nhanh chóng tan vỡ mà lâm vào khổ chiến. Cách đó vài trăm bộ, Nguyễn Tâm đang lau máu trên lưỡi kiếm thép, dưới chân hắn là xác một tên Hán quân có nhiệm vụ cảnh giới, xung quanh hắn hơn trăm chiến sĩ Hỏa Tước quân lặng lẽ tiến lên.

Cuộc đụng độ sắp đi vào hồi kết, các chiến binh của hai bộ tộc đã thương vong gần nửa. Một gã bách phu trưởng cười ha hả, trên yên ngựa của hắn đã treo đầu hai vị thủ lĩnh trong của hai bộ lạc. Bỗng hắn thấy phía sau một loạt tiếng vũ khí cắm vào thịt, hắn quay lại nhìn rồi há hốc mồm ngạc nhiên. Toàn bộ số cung thủ phía sau đã cắm trên người chi chít đầy tên và lao. Từ trong rừng cây, hơn 300 người sổ tới điên cuồng mà ném lao, bắn tên vào đội hình quân Hán đang có xu thế vây quanh. Hán quân chưa kịp phản ứng thì đã ăn trọn 2 đợt tên và lao ngắn ở cự ly gần. 300 mũi tên và lao làm hơn 100 hán quân đổ rạp xuống cả mảng mà giãy giụa trong vũng máu, một tên bách nhân tướng xui xẻo thì trúng 2 mũi tên vào gáy mà chết. Các chiến binh của các bộ lạc thấy thế cũng hú hét lên mà phản kích. Đội phụ binh nhanh chóng rút về sau và chuyển qua cung tiễn bắn tỉa. 6 tổ bộ binh nặng 8 người xông lên chia cắt địch, họ xếp thành hình chữ nhật 3x1che kín người bằng khiên scutum, nhiệm vụ của họ là va chạm và chia cách Hán quân thành nhiều nhóm nhỏ. Họ lựa theo các chiến binh của bộ lạc mà tỉa dần những tên lính sơ hở bằng những cú đâm chí mạng. Tổ đội nào bị áp lực mạnh thì xuất lên một chiếc cờ nhỏ rồi toàn bộ co lại thành nhóm 2x2 che kín khiên trên đầu, tổ phụ binh sẽ cho 1-2 lượt tên bắn chụm vào đó. Lạc cũng quan sát trận hình mà thi thoảng gửi 1 lượt xung kích từ đội du kích lên, họ giải tỏa áp lực cho tiểu đội rồi nhanh chóng rút về.

Gã bách nhân tướng còn lại thấy Hán quân dần bị tàn sát thì vùng vẫy cùng khoảng 2 chục quân mà xổ về phía Lạc. Hắn nhận thấy hiệu lệnh từ đó phát ra, với lại thằng này có cả thân binh nên chắc chắn là chỉ huy. Giết được Lạc thì sẽ có cơ hội lật kèo.

Lạc nhếch mép rồi phất lá cờ màu xanh nhỏ và hô:”Bọc cánh”. Đội du kích chia hai mà ào lên, họ vòng qua gã tướng mà xộc thẳng vào 2 cánh. Lối đánh vẫn là lao, rìu bay đi trước, người đi sau. Gã bách nhân tướng triệt để cay cú, hắn đã không còn cơ hội lật kèo nữa, hắn mắm môi mắm lợi nhắm thẳng tới Lạc. Thằng Dần đợi mãi cuối cùng cũng được ra lệnh :”bắn nỏ”. Đội thân vệ của Lạc toàn thằng lì lợm được thằng Dần tuyển chọn, Lạc còn ưu ái cho hẳn nỏ thay cung. Nỏ khó chế tác hơn, vì bắn thẳng nên tầm bắn hạn chế hơn nhưng bù lại thì sát thương và độ ổn định là không phải bàn. Nhưng Lạc đã tính sai về độ lì lợm của gã Sơn Việt này. Đúng là không hổ danh tổ tiên Đan Dương binh sau này lẫy lừng tam quốc. Ăn cả chục mũi tên, hắn vẫn cắm mặt mà xổ đến, hất tung đội hình cận vệ mà nhào tới Lạc.

Lạc giật mình rút vội thanh kiếm, cầm nó bằng hai tay rồi mắm môi chờ đợi. Gã bách nhân tướng chồm tới rồi theo quán tình mà đè Lạc ra đất. Đó là sự vẫy vùng cuối cùng, hắn mở to đôi mắt đỏ lòm nhìn về khuôn mặt non nớt của thằng nhóc rồi tắt thở. Cổ hắn bị thanh gươm của Lạc cắm lút cán, một lưỡi kiếm khác của thằng Dần thì thọc theo sườn non mà xuyên lủng phổi hắn. Lạc vẫn nằm dưới hắn hồi lâu, đôi mắt hắn mở trừng trừng, hắn cảm nhận dòng máu nóng hổi của gã tướng đang chảy ồng ộc vào khuôn mặt. Liệu rồi đây hắn có thể quên đi đôi mắt đỏ lòm đờ đẫn kia, cả mùi tanh của máu và nước bọt đang chảy ra từ chiếc mồm há hốc xuống mặt hắn nữa.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 293

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.