Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TỘC SÓI ĐEN

Tiểu thuyết gốc · 2348 chữ

“Báo! Bẩm tướng quân, trinh sát quân ta phát hiện số lượng lớn man quân. Chừng 2000 quân, hiện chúng đang đóng quân cách chừng 30 dặm”. Lưu Long nghe thế vội hỏi lại: Có phải chúng đóng quân tại 2 ngọn đồi gần nhau, cạnh đó là một con sông rộng chừng nửa dặm?”. Tên đội trưởng thám báo chắp tay đáp:” Hồi tướng quân, chính là như vậy. Xin tướng quân thứ tội, vốn khu đồi núi nên địa hình khó mà bao quát được. Man quân cũng có vẻ tinh nhuệ, tiểu nhân đã mất hai đội nhân mã mới nắm được đại khái”.

Lưu Long nhíu mày, Lão ủng hộ chính sách của Mã Viện, quân Lĩnh Nam vốn chỉ là phản quân, tư tưởng chưa thống nhất, quân đội cũng là ô hợp, dù đông chủ yếu là bị chinh theo các thủ lĩnh và khó có thể thống nhất trên dưới như quân Hán. Nếu bị áp lực lớn sẽ rất dễ dàng bị lục đục nội bộ, nhưng nói thì dễ. Việc tiến quân qua khu vực rừng núi heo hút, không rõ địch tình làm Lưu Long tiến rất chậm. Lẽ ra địa điểm đóng quân của nàng Quỳnh giờ đang là của hắn, nhưng mãi tới hôm kia hắn mới khua được một bộ lạc gần đây để tra hỏi. Giờ thì lão đang bị chiếm mất địa lợi, dù Mã Viện đã tăng cho hắn thêm 2000 binh tức là khoảng 5000 quân thì lão vẫn cần tìm một cách đột phá khác.

Sáng ngày hôm sau, Lưu Long nheo mắt nhìn những lá cờ vàng viền chim lạc tung bay phấp phới trên những ngọn đồi mà nhíu mày. Nàng quỳnh đã cho dựng những phòng tuyến tạm thời trên những ngọn đồi, nàng dựa theo những thế dốc và cả cây cối mà đào thành vách đất, rào chắn. Dù có giỏi leo trèo hay hung hãn, quân Hán đều sẽ bị chia thành những nhóm nhỏ. Hai đọn đồi đứng thế tương hỗ sát nhau, nên mỗi đồi 1000 quân nhưng lại có thể bắn tên hỗ trợ lẫn nhau, phía sau là con sông nên việc cắt nguồn nước là không thể. Nếu bỏ mặc mà vượt qua thì rất có thể sẽ bị cắt đường lui, toàn quân nguy hiểm.

Sau đợt công thăm dò, trả giá bằng hơn trăm thương vong. Lưu Long cũng xác định man quân trên đồi đã trải qua huấn luyện, sức chiến đấu không thể coi thường. Lão rút lui Hạ trại trong một cánh rừng thưa gần đó, tiếp tục tung ra trinh sát để tìm kiếm đường tiếp tế của nàng Quỳnh. Ngọn đồi có đủ nước, nhưng lương thực thì chắc chắn cần có tiếp tế.

Qủa đúng như lão dự đoán, sau 3 ngày lùng sục, va chạm với trinh sát của nàng Quỳnh, thì lão đã dò ra mấy bộ lạc lớn.

Đánh dấu lại địa đồ, lão quay ra nói :”Cao Thăng đô úy, dẫn 1000 quân bộ Sơn,Dương Việt đánh vào lương đạo của man quân, nhớ kỹ, không tiến sâu”. Viễn Chí đô úy, lấy 1000 quân Trường Sa tiếp ứng phía sau”. Cả hai chắp tay lĩnh mệnh rồi bước ra khỏi soái trướng.

Ra khỏi soái trướng, Cao Thăng đột nhiên thở dài, hắn vốn là người Sơn Việt, tộc của hắn ngụ phía bắc Uất Lâm, gần hồ động đình. Tuy cũng mang dòng máu Dương Việt, nhưng tộc hắn từ lâu đã được giao tiếp với người Hán. Trái lại với những chiến binh trong tộc, hắn được gửi tới Linh Lăng theo học đàng hoàng, lúc đầu hắn rất chăm chỉ học, nhưng càng đọc nhiều, càng học nhiều hắn lại càng thấy không đúng. Những ánh mắt ghẻ lạnh và khinh thị từ nhỏ cho hắn biết, hắn và tộc của hắn vốn chưa bao giờ được đối xử bình đẳng, dù có cố gắng thế nào. Hắn có năng khiếu quân sự, cũng đọc không ít sách, hắn tự nhủ tài năng của mình không kém, nhưng 16 hắn nhập quân, phấn đấu mòn mỏi mãi hơn 10 năm vẫn chỉ là 1 quân tư mã. Hắn được lên làm đô úy cũng bởi lần đánh Giao Chỉ này, quá nửa là quân các tộc bách việt, nguyên 1 doanh của hắn, đủ các màu thị tộc khác nhau. Hắn biết người Hán coi những chiến binh bách việt này như tốt thí, để chúng tự tàn sát, tự mâu thuẫn với nhau. Hắn luôn cố tránh tham gia vào những cuộc tàn sát các bộ tộc như vậy, nhưng lệnh đã ban thì phải chấp hành. Huống hồ tộc hắn giờ cũng nằm trong sự kiểm soát của Quân Hán, cả bộ tộc đã thể hiện sự trung thành bằng việc đưa một nửa người trong tộc theo làm phu tại Hợp Phố, trong đó cả cô em gái hắn vô cùng yêu quý và một cậu em trai hắn đang là một tên bách nhân tướng. Chỉ có thắng cuộc chiến, người trong tộc mới được trở về.

Phía trên đỉnh đồi, nàng Quỳnh vẫn đang trầm tư vì lời tiên tri của vu nữ, tộc của nàng xưa nay vốn đời này truyền đời kia. Rằng sẽ có một ngày, một người mang thiên mệnh xuất hiện, thống nhất các bộ tộc, xây dựng một quốc gia trong mơ. Nàng vẫn tin rằng lời ấy ứng nghiệm trên hai bà Trưng, mà xét với tình thế hiện tại cũng chỉ có hai bà. Biết bao lâu rồi mới có người như bà Trưng, mà về mặt cảm tính thì nàng hoàn toàn ủng hộ nữ quyền. Nhưng vu nữ khẳng định rằng không phải, thiên mệnh là người nàng yêu.

“Yêu ư, không biết hắn trông ra sao nhỉ, ôi mình đang nghĩ cái gì thế, còn đang bận đánh quân Hán đây?”. Lại còn cần nàng hy sinh nữa, thoáng chốc, nàng lại hơi trầm tư.

Bỗng một gã chiến binh cao lớn bước vào sảnh, gã này cao chừng gần 1m7, đội mũ da sói xám, ánh mắt dã toát lên thần thái tự tin cao ngạo. Gã này tên Sẹo, thủ lĩnh chiến binh bộ tộc Sói Đen, là bộ tộc thuần thú từng theo Tây Vu Vương cho tới khi ông bị ám sát. Bộ tộc này nổi danh về tính hung hãn, và đặc biệt là khả năng thuần hóa mãnh thú. Sau khởi nghĩa, nàng Quỳnh và nàng Quế đã thu phục kha khá các bộ tộc ở Đại Man. Riêng tộc Sói Đen thì không chỉ vì bị áp đảo, mà còn bởi gã thủ lĩnh đã si mê nàng Quỳnh như điếu đổ. Gã lớn tiếng:” Nàng đang nghĩ gì thế?”.

Nàng Quỳnh khẽ nhăn mặt, nàng rất tôn trọng sức mạnh cũng như lòng trung thành của gã Sẹo, nhưng thái độ khơi khơi như nàng đã là của hắn, cũng như gu thẩm mỹ của tộc thuần thú thì nàng không yêu thương nổi.

“Hán quân có động tĩnh?”. Nàng thản nhiên phớt lờ sự quan tâm của gã. Đương nhiên Sẹo chẳng buồn quan tâm, hắn cười hềnh hệch: “nàng quả là nữ thần của lòng ta, nàng đã đúng, số đông cách đây 10 dặm, còn 1 phần quân Hán hướng tới tộc Chim Ngói, khoảng 2 lần mặt trời lặn, chúng sẽ tới”. Nàng Quỳnh khẽ cười mỉm, đôi mắt to tròn của nàng chợt long lanh lên, làm gã Sẹo suýt chết đuối trong đó. Nàng cười với hắn :” Gọi lũ sói của anh đi Sẹo, tới giờ cho chúng ăn rồi”. Gã Sẹo cười cười :” Như nàng muốn, nữ thần của ta”. Xẩm tối hôm đó, quanh vùng rừng núi vang lên những tiếng sói tru tréo, lạnh lùng với lấy mảnh trăng đầu đông.

Ngày 8 âm lịch tháng 10, khoảng 1000 Hán quân đang lầm lũi bước đi trong cái lạnh ẩm ướt của những khu rừng Long Uyên. Thi thoảng lại có gã hắt hơi làm Viễn Chí thi thoảng cũng quẹt tay lên mũi, quấn lại chiếc áo choàng. Gã nheo mắt nhìn nhìn đội quân rồi thầm mong tên mọi Cao Thăng đã dọn dẹp xong hết rồi, hắn đến chia công là vừa. Gã vẫy tay gọi tên thám báo:” còn cách Cao Thăng bao xa? Phía trước có gì bất thường không?”.

“Bẩm tướng quân, Cao đô úy còn cách 30 dặm, mọi thứ bình thường chỉ là có chút…”, tên thám báo ngập ngừng . “Có gì bất thường, mau nói”. Viễn Chí nhăn mặt. “Dạ, là chó sói, khu rừng quanh đây, đột nhiên có nhiều chó sói lai vãng, cũng có vài con dã thú khá kỳ lạ”. Viễn Chí gạt tay ra hiệu đuổi người, rừng rậm thì có dã thú là điều đương nhiên, hắn cũng không để ý lắm. Bất tri bất giác, đội quân của Viễn Chí đã tới giữa khu rừng rậm, đi qua khu rừng này, có thể hạ trại và bắt liên lạc với Cao Thăng được rồi. Phía cao thăng, quân của hắn lúc này cũng đang lặng yên dàn trận trước ngôi làng của một bộ tộc khá lớn, cả trăm tay cung thủ vào tầm bắn rồi quay sang nhìn Cao Thăng. Gã gật đầu ra hiệu, lập lức, hơn trăm mũi tên bay theo đường vòng cung, vượt qua hàng rào gỗ mà cắm thẳng xuống những mái nhà đang có khói bếp lập lờ.

“Phập,phập...phập” , liên tiếp những tiếng da thịt bị đâm xuyên vang lên, kèm theo đó là tiếng hô thất thanh của Viễn Chí. “Lập đội hình, có mai phục, nhanh lập đội hình”, hắn hoảng hốt kêu gào, nhưng binh sĩ dưới quyền hắn thì lại phản ứng vô cùng chậm chạp. “grào... gừ” từng tiếng gầm rú của những con sói, báo, xen lẫn là tiếng kêu thảm thiết của những tên Hán quân. Con người thực ra rất yếu ớt, thắng thế tự nhiên ở chỗ trí tuệ, trí tuệ của con người làm con người mạnh lên, cũng làm con người yếu đi. Không có đội hình, quân Hán bị đẩy vào cảnh phải đối chọi với bầy thú rừng, rất nhanh chóng sự yếu ớt của con người đã hiện ra. Lũ sói,báo thậm chí có cả khỉ, trăn tràn lên mà cào cấu, cắn xé. Đội hình vốn đã xộc xệch bởi hành quân trong rừng nay lại càng thêm toán loạn.

“Ah..húh...húh” lại một hồi những tiếng tru vang lên, nhưng lần này là của con người. 500 chiến binh tộc Sói Đen trào lên, như một cọng rơm cuối cùng đè lên con lạc đà quá tải. Đây mới chính là chủ lực của nàng quỳnh, là lý do nàng tự tin có thể chặn đứng quân Hán với quân số gấp đôi. Nàng cố ý giấu nhẹm đi đạo quân này và hở ra đường tiếp tế của mình nhằm dụ Hán quân vào bẫy. Hán quân bắt đầu có kẻ tháo chạy, Viễn Chí vẫn mải miết kêu gào chống đỡ, hắn chém liên tục 4-5 tên đào binh. Hắn không hề để ý từ xa, một vị nữ tướng đang cưỡi ngựa lao về phía hắn. Nàng mặc giáp đen, mang mặt nạ hình đại bàng, con hắc mã của nàng như có linh tính, nó phi nước đại lách qua các cây cổ thụ tựa như một con chim cắt đang chao lượn. “Rầm”, bất thình lình từ bụi cây gần đó, hơn chục chiến binh to khỏe hung tợn xồ vào đám thân vệ của Viễn Chí. Gã Sẹo dẫn đầu, hắn hơi cúi người, rồi dùng man lực mà xô mấy tên thân vệ ngã dúi dụi. Vị nữ tướng thúc mạnh hông ngựa, con hắc ô nhảy chồm lên. Viễn Chí trợn tròn mắt, hắn chẳng kịp suy nghĩ gì thì lưỡi gươm đã xoẹt qua cổ hắn. Đầu của gã bị Sẹo nhặt lấy rồi cắm mạnh lên đầu chiếc chùy gai, nhìn thấy tướng quân đã bị trảm thủ, Hán quân triệt để tan vỡ. những chiến binh tộc sói không truy đuổi mà đứng lại hú hét ăn mừng, những tiếng gào rú chiến thắng như thay họ đuổi theo lũ Hán quân vẫn đang cắm mặt chạy.

Trở lại với đạo quân của Cao Thăng, sau đợt mưa tên , Hán quân rút binh khí mà ùa vào trong ngôi làng. Cao Thăng lạnh gáy nhận ra trong ngôi làng không hề có một bóng người, nó còn tràn ngập mùi gai gai của dầu. Chợt trong không khí rít lên những tiếng tên bắn, những ngôi lều, nhà tranh tẩm sẵn những thứ dễ cháy trong chốc lát bùng lên. Biết đã trúng phải mai phục, Cao Thăng vội ra lệnh cho Hán quân mau chóng thoát vây. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, cả chục tên Hán quân chạy về phía cổng làng ngay lập tức bị bắn thành con nhím. 500 quân của nàng Quỳnh đã chờ chúng sẵn trước cổng làng. Gã lập tức lệnh cho thuẫn binh lên trước che chắn, binh sĩ Lĩnh Nam cũng ngay lập tức chuyển sang bắn vào những tên bị lộ, rồi lùi dần vào rừng. Cao Thăng cũng không phải dạng tầm thường, hắn biết chắc chắn có thêm quân mai phục nữa, nên hạ lệnh lập tức bày trận phòng thủ mà không ham đuổi theo. Trong cánh rừng, nàng Quỳnh khẽ hé môi:”hừm, cũng không phải đồ bỏ đi”. Rồi nàng cười cười với tên Sẹo:” cho các bé yêu ra đi”. Gã sẹo vẫn hềnh hệch như mọi khi, rồi lôi trong túi ra một cây còi hiệu bằng trúc. Sau một hồi còi vang lên, bãi đất trống cạnh bìa rừng nơi Hán quân đang đứng bỗng rung chuyển dữ dội.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 301

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.