Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Kích

Tiểu thuyết gốc · 2419 chữ

Lưu Long từ trước cũng nhận được tin về đạo quân kỳ lạ, nên hắn không dám truy kích. Bởi theo tin báo thì đạo quân của Lạc phải có cả ngàn, binh pháp hư thực lẫn lộn, nếu Lạc đứng lại khoa trương thanh thế có khi hắn sẽ công nhiệt tình. Nhưng Lạc lại dẫn quân chạy mất nên hắn lại sinh ra nghi ngờ phục binh. Cũng không ảnh hưởng lắm, tiếp theo việc hắn cần là dọn chướng ngại vật là một ngàn quân Lĩnh Nam trên hai quả đồi kia.

Dù vô cùng bực tức lẫn nhau nhưng kỳ lạ là Cao Thăng và Lưu Long lại tỏ ra vô cùng hòa nhã.

“Cao giáo úy vất vả rồi, là bản tướng vô năng. Làm hại nhiều anh em binh sĩ”.

Lưu Long chắp tay vẻ mặt thành khẩn. Lưu Long đương nhiên phải an ủi một chút, bởi với hắn lũ man kia vẫn còn có tác dụng.. Cao Thăng cũng không ngu, dù trong bụng đang âm thầm quan hệ với cả tổ tiên mười tám đời nhà Lưu Long nhưng mặt vẫn không biến sắc, hắn chỉ chắp tay mà đáp lời.

“Được hy sinh cho đại Hán là vinh dự của các huynh đệ, chỉ mong tướng quân chiếu cố người nhà các huynh đệ. Mạc tướng thay mặt huynh đệ, tạ ân Lưu tướng quân”.

Lưu Long vội vỗ đỡ tay Cao Thăng mà hứa hẹn :”Đương nhiên, đương nhiên. Đều là binh sĩ đại Hán, nhất định ta sẽ viết lại công trạng dâng lên triều đình, hậu thưởng các huynh đệ. Còn quân của giáo úy thiệt hại nghiêm trọng, tạm hãy về doanh chỉnh đốn đợi quân tiếp viện”.

Cao Thăng lại cắn răng, mẹ kiếp con cáo già Lưu Long, quân của hắn thì tả tơi xơ mướp, còn lão giờ này sẽ công chiếm hai ngọn đồi. Không có tướng lãnh chỉ huy mà quân số chỉ một nửa, Lưu Long sẽ ăn số quân kia như ăn bánh, việc nhẹ lương cao. Nhưng biết làm sao được, Cao Thăng dù đau lòng hơn đau dạ dày cũng đành hậm hực mà lĩnh tạ.

Quân Hán dần dần rút lui, chỉ để lại một đội chừng trăm người để dọn xác quân Hán, chúng tản mát khắp từ khu rừng bị mai phục trước của Viễn Chí tới tận ngôi làng. Hai tên Hán quân đang lười biếng ngồi trên một gốc cây mà chém gió, một gã làu bàu :” Mẹ kiếp lũ man, lắm trò thật. Gọi được cả hổ báo, sài lang ra giúp. Cũng may theo Lưu tướng quân, chứ không chắc giờ này….”.

Gã kia cũng phụ họa:”Chứ sao, Lưu tướng quân mới đến, bọn man tan rã chạy như chó, nếu không có lũ lạ lạ kia thì giờ này xong cả rồi”.

Đoạn hắn nhổ nước bọt nói:” tụi man di thằng nào cũng như thằng nào, cái mùi hôi hám, cả lũ man trong doanh nữa, chúng nó nhẽ ra chỉ nên làm nô lệ… ủa,mày âu..ồi..ớ..ớ”.

Hắn chỉ kịp nhận ra mình bị một bàn tay rắn chắc bịt lấy mồm, rồi hắn ngất đi. Hai tên Hán quân bị hai lùm cây kỳ lạ kéo đi, rồi rất nhanh biến mất trong khu rừng.

“Soạt”

Một gã Hán quân tỉnh lại, hắn nhận ra mình bị trói gô lại, nằm chỏng chơ giữa cả chục người man, ai nấy đều vạm vỡ khỏe mạnh. Hắn nuốt nước bọt cái ực, trong lòng lo sợ không biết lũ này sẽ làm gì hắn đây. Hắn hay được nghe kể bọn man này ăn thịt người, rồi thờ quỷ, mà sao ánh mắt chúng lạ thế? Liệu bọn này có cái gì đặc thù đam mê không đây? Hắn càng nghĩ càng muốn khóc. Một góc rừng gần đó, tên Hán kia thì tỏ ra rất cứng. Hắn đang nhìn vị thủ lĩnh khôi ngô trước mặt, chàng chính là Đào Kỳ.

Hắn nhếch mép:” hừ, lũ man di, chúng mày muốn chém muốn giết thì tùy, đừng hòng moi gì từ miệng tao. Cho chúng mày biết, biệt hiệu của tao là vua lì đòn”.

Trái với những gì hắn tưởng tượng, Đào Kỳ cười cười vỗ vai hắn :” tốt, hy vọng thế”.

Dưới những gốc cây cổ thụ, ba, bốn trăm binh sĩ Lĩnh Nam đang được tộc Hỏa Tước sơ cứu. Họ im lặng mà nhìn ngắm những binh sĩ có trang bị lạ lùng, đôi khi lại hơi thèm khát những thanh kiếm sắc bén vô tình lộ ra. Lạc tựa lưng vào một gốc cây, hắn đang tự băng bó vết xước ở bắp tay. Chợt một giọng nói êm đềm, tựa như vọng tới từ thiên đường vang lên.

” Để ta giúp cậu nhé”.

“Tôi kh…”

Nàng khẽ đặt ngón tay lên môi chặn miệng hắn, rồi mỉm cười cúi xuống giúp hắn băng bó vết thương. Lạc cả người như hóa đá, hắn không thể dấu đi si mê mà ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng. Đôi mắt long lanh to tròn dưới hàng mi cong vút, gió khẽ thổi vài lọn tóc vuốt ve khuôn mặt nàng, đùa giỡn làn da mịn màng và đôi má hồng phơn phớt. Tới tận lúc nàng băng bó xong hắn vẫn còn đang chìm trong cảm giác ảo diệu, chưa bao giờ hắn thấy sự đau đớn nào lại ngọt ngào đến vậy.

Bất chợt nàng quay sang, đó là khoảnh khắc đầu tiên hai người nhìn vào mắt nhau. Nàng Quỳnh chợt cảm thấy mặt mình nóng bừng, nàng vội quay đi che giấu khuôn mặt đỏ ửng. Ai có thể ngờ một nữ tướng tung hoành chiến trường lại có lúc ngại ngùng như thế chứ? Còn Lạc thì mất mấy giây để tỉnh lại, từ kiếp trước chỉ có hai thứ làm hắn có thể thực sự thấy cảm hứng. Gió và những đôi mắt đẹp. Mà hắn biết, hắn vừa được nhìn thấy đôi mắt đẹp nhất trên đời, ít ra là hắn cho là thế.

“Tôi còn chưa biết tên nàng, nàng cũng chiến đấu cho nữ vương chứ?” Lạc mở lời để đỡ xấu hổ. “Ta là Quỳnh, tiên phong của Trưng vương, cảm ơn cậu đã cứu ta”.Nàng quay lại đặt tay lên ngực, cúi đầu cảm ơn hắn.

Lạc cũng tỏ ra nghiêm trang đáp lời :” Tôi là Lạc, thủ lĩnh Hỏa Tước quân. Tôi ở Khúc Dương, cũng trung thành với Trưng Vương”.

Nàng Quỳnh hơi nhíu mày, nàng chưa nghe nói tới bộ tộc nào như vậy, vũ khí và cách đánh cũng chưa thấy bao giờ. Nàng nghĩ có lẽ là một bộ tộc nhỏ hưởng ứng hai vương. Khẽ thở dài, nàng nhìn lại Lạc, lúc này Lạc cao tầm mét sáu lăm, có lẽ do tuổi dậy thì phát triển nhanh. Trông hắn không đẹp trai kiểu hàn quốc, nhưng khuôn mặt góc cạnh có chút bụi bặm, đôi mắt hắn cũng kiên nghị hơn nhiều qua những lần chiến đấu. Cộng thêm bộ giáp và quả đầu undercut làm hắn trông rất ra dáng một vị tướng quân, cả người hắn toát ra cảm giác dễ để người khác tin cậy, dựa dẫm làm nàng cũng có chút buông lỏng.Chợt nàng khẽ thở dài, hàm răng ngà trắng muốt hơi siết lại, nàng vốn là người dân tộc Thái, con gái người Thái cổ thì sau khi lấy chồng mới nhuộm răng đen.

Nàng nói:” Cảm ơn đã giúp ta, nhưng giờ ta phải đi ngay, vẫn còn chiến binh của ta đang bị mắc kẹt, họ sắp bị nguy hiểm”.

Lạc hơi cuống, vẫn còn nữa cơ à? Vậy là nguy hiểm, có nên giúp nàng hay không? Suy nghĩ trôi qua trong 1 giây thì ngay lập tức bị gạt bỏ. Giúp, chắc chắn phải giúp, dù mới gặp mặt nhưng hắn biết hắn đã yêu nàng, hắn có thể từ bỏ tất cả, nhưng người phụ nữ trước mặt thì không. Dù có nhảy vào lửa, biến thành chó thui, chó thui mà làm vui lòng vợ thì hắn cũng chơi hết.

“Hãy để tôi giúp nàng”

Hắn mạnh dạn bước lên chặn lại nàng. Nàng muốn nói gì đó nhưng nhìn đôi mắt đầy kiên nghị của hắn, nàng đành buông xuôi mà bắt đầu nói qua về bố trí của nàng và Lưu Long. Quan sát, lại suy nghĩ một hồi, Lạc mới buông ra câu nói.

”Không thể”.

Nàng Quỳnh hơi ngạc nhiên:” Không thể ư? tại sao?”.

Lạc ra hiệu cho nàng bình tĩnh rồi chậm rãi nói :”Nàng không thể quay lại đó, Lưu Long chắc chắn sẽ mai phục chờ nàng chở lại. Nghĩ mà xem, hắn có chừng năm ngàn quân, bị nàng đánh thương vong chừng một ngàn, nhưng cũng quá nửa đã chiến đấu. Như vậy hắn chỉ có chừng hai ngàn quân nguyên vẹn sức khỏe. Với bố trí của nàng thì trừ phi quân ta đầu hàng, không thì hắn không thể ngay lập tức công chiếm hai ngọn đồi này được. Ít nhất cũng phải mất vài ngày nữa, họ mới bị nguy hiểm”.

Nàng Quỳnh cũng cảm thấy hắn nói có lý, nhưng nàng cũng không thể không làm gì được.

“ Nàng có cách khác để cứu họ”

Lạc chờ một chút rồi đánh tan suy nghĩ của nàng. Hắn giờ phút này triệt để áp dụng tâm lý học kiếp trước có nghiên cứu qua. Hắn để nàng do dự một chút, rồi xuất hiện giải quyết vấn đề, tuy chỉ một chút nhưng cũng sẽ là tiến triển tâm lý về việc tin tưởng hắn.

Không đợi nàng hỏi, hắn bắt đầu nói:” binh lực của ta và nàng hợp lại, dù có cứu được hai ngọn đồi, nhưng cũng sẽ thương vong thảm trọng. Thay vào đó, chúng ta sẽ tập kích doanh trại địch”.

Nàng Quỳnh nhất thời hơi kích động, có thể, bởi Lưu Long muốn toàn diệt số quân thì hắn phải vây kín hai ngọn đồi, không thể hồi doanh. Nhưng biết đâu doanh trại địch lại có mai phục nữa thì sao. Nàng cắn môi, phân vân.

“Hoang tưởng, nàng đừng tin hắn. Doanh trại quân Hán dễ tập kích như thế, thì thằng Sẹo này đã làm lâu rồi. Thằng này là gián điệp, phải giết nó ngay”.

Thằng Sẹo đúng lúc này hằm hằm bước tới, nãy giờ nhìn hai người to nhỏ thì thào, hắn đã nóng trong người lắm rồi. Trong lòng hắn đã coi nàng Quỳnh như nữ thần của hắn, hắn sẽ chặt chân bất cứ thằng nào muốn bén mảng lại gần nàng. Không cần biết người mình người ta, cứ lại gần nàng là hắn điên máu rồi.

Quan sát thái độ có biểu hiện của vitamin hung hăng, cộng thêm cách Sẹo nhìn nàng, rồi gầm gừ hắn với ánh mắt khiêu khích. Lạc khẽ lắc đầu, hắn biết diễn viên quần chúng trong bộ phim tình cảm của hắn đây rồi. Nhưng hắn cũng quyết không lùi, mà chọn đối mắt lại với thằng Sẹo. Hắn mới là main chính, nếu hắn không xuyên qua có lẽ câu chuyện sẽ khác, nhưng anh ở đây rồi thì xin lỗi, chú lại về vai nam phụ thôi. Chia buồn cho chú, chú sẽ thành Sẹo quay xe. Rồi hắn quay ra nói với nàng Quỳnh.

” Lựa chọn là của nàng”.

Thằng Sẹo thì gầm lên:”Không được, đừng tin hắn”.

Đúng lúc này, một giọng nam trầm vang lên cắt ngang :” Ta ủng hộ cậu nhóc này, nên tập kích doanh trại địch”.

Đào Kỳ hiên ngang bước tới vỗ vỗ vai Lạc, sau lưng chàng là hai gã Hán quân bị trói bước đi xiêu vẹo trong ánh mắt lạnh lùng của vài chục chiến binh lực lưỡng.

“A, anh Đào Kỳ”

Nàng Quỳnh lao lại lắm lấy tay Đào Kỳ mà giật, đôi mắt nàng long lanh như muốn khóc. Đào Kỳ khẽ gật đầu, rồi xoa đầu nàng. Họ vốn đã quen nhau từ khi hai vương khởi nghĩa, rồi cùng chiến đấu. Cũng bởi những Lạc tướng đều có lệnh bài riêng, nên chàng dễ dàng được nhận ra và không ai ngăn cản. Lạc nhìn những chiến binh mà lộ ra một chút hâm mộ, khí thế từ ánh mắt và cả thân thể họ nói lên họ đều là tinh anh trên chiến trường.

Lạc khẽ mỉm cười:” cuối cùng anh cũng xuất hiện, em đợi anh lâu rồi”.

Lạc tuy rằng mới dấn thân binh nghiệp, nhưng sự cẩn thận và chắc cốp của hắn thì khỏi nói. Hắn cho trinh sát đi dò lại cả những tuyến đường đã đi qua, dựa trên tiêu ký của những người dân đã dời đi, và một vài xác thám báo không phải do quân hắn làm. Hắn biết có người đang theo hắn, mà người duy nhất biết, và cũng có khả năng né trinh sát của hắn thì chỉ có Đào Kỳ.

Đào Kỳ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi chàng cũng mỉm cười nói:” Cậu đã biết cả, vậy không chê nếu ta xin gia nhập chứ”.

Lạc mỉm cười :” Em mừng còn không kịp đây, có anh thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều”.

Rồi quay sang chỉ hai tên Hán quân:” Anh tóm được hai cái lưỡi cơ à, chúng còn nói được chứ?”.

Đào Kỳ gật đầu, thằng Sẹo thì giờ tạm thời im. Hắn biết anh Đào Kỳ, nàng Quỳnh không ít lần kể cho hắn.Hai tên Hán quân sau khi ăn đủ “nghiệp vụ” của Đào Kỳ thì giờ ngoan như chó con, thi nhau giơ tay phát biểu. Nàng Quỳnh chăm chú nghe, rồi bất ngờ như nhận ra điều gì đó, nàng quay sang nhìn Đào Kỳ. Đào Kỳ không nói, mà chỉ khẽ gật đầu với nàng. Rồi bất chợt cả hai cùng quay sang Lạc, làm hắn giật mình, có gì đó không đúng lắm.

“ Ta quyết định sẽ tập kích doanh trại Hán quân. Nhưng cậu sẽ là chỉ huy”, nàng Quỳnh nói.

Cả Lạc và thằng Sẹo cùng há hốc mồm mà kêu:” Không”.

Map chiến dịch Hợp Phố https://www.upsieutoc.com/image/8ZujZB

Map đầu chiến dịch Lãng Bạc https://www.upsieutoc.com/image/8Zu1CO

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 326

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.