Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc công Lĩnh Nam

Tiểu thuyết gốc · 2391 chữ

Lạc rất không muốn, dù đây là cơ hội tốt để lấy le với nàng Quỳnh. Bởi suy cho cùng, về kinh nghiệm chiến trường thì hắn không thể bằng nàng Quỳnh hay Đào Kỳ. Mới vừa nãy lấy nét xong với nàng là hắn cũng chạy mất dép đấy thôi, trước đây vốn chỉ là những đợt va chạm nhỏ lại được hắn chuẩn bị rất kỹ lưỡng nên Hán quân mới bị động ăn đòn.

Vả lại hắn là kẻ lạ hoắc, sẽ có bao nhiêu người tin phục nghe lệnh hắn. Chẳng bằng dùng quân của hắn tiện tay hơn. Cơ bản nhất là hắn không thích gánh trách nhiệm lớn, hắn muốn giữ nguyên cái tư thế có thể ra đi bất cứ lúc nào này. Còn thằng Sẹo thì đương nhiên không vui, để thằng tình địch nó lãnh đạo mình thì sau này còn làm ăn gì nữa. Nghĩ thì nhiều thế nhưng mới thấy ánh mắt long lanh của nàng Quỳnh thì hắn quỳ luôn, hắn chịu rồi, với nàng thì hắn chỉ có nước là đồng ý anh làm được, không được cũng phải được. Đúng là yêu là chết ở trong lòng một ít mà.

“Tao muốn thách đấu với mày”.Thằng sẹo gầm lên với Lạc.

“Sẹo, anh đừng gây thêm rắc rối nữa”.

Nàng Quỳnh vội bước ra, muốn ngăn cản hắn. Lạc hơi nheo mắt, hắn biết ở các bộ lạc thì vũ lực biểu hiện vẫn rất có giá trị. Nếu bị thách đấu mà không nhận thì có khi nàng Quỳnh lại coi thường hắn. Được, thế thì tiện tay đập mày lập uy luôn, Việt Nam nghĩ là làm.

“Xin hãy tin tôi”.

Hắn dịu dàng nói với nàng Quỳnh, hắn cố ý lại gần nàng để trêu tức thằng Sẹo. Rồi hơi hất đầu ra hiệu cho thằng Sẹo bước ra chỗ rộng rãi.

Một vòng tròn tạm thời rộng chừng chục mét vuông lập tức hình thành từ hai đội quân, tộc Sói Đen và quân Hỏa Tước. Tộc Sói Đen thì gầm gào liên tục, thằng Sẹo cũng liên tục nâng tay gầm rú, khoe cơ bắp với mấy thanh niên khác. Trái lại, tộc Hỏa Tước ai nấy thành hàng nghiêm chỉnh, khiên đặt dưới chân.

Lạc cười cười nhìn thằng Sẹo rồi nói:” trước hết, tao dạy cho mày một ký hiệu, đập tay ba cái như thế này, tức là đầu hàng”.

Thằng Sẹo gầm lên xông vào Lạc, liên tục vung những nắm đấm to như cái bát loa về phía hắn. Tuy nhìn hơi loạn, nhưng không thể không nói thằng này sức lực rất được, dù sao cũng là người lên chiến trường chém giết qua chứ không phải con gà.

Lạc thì hai tay để thế thủ kiểu Muay thái, không ngừng di chuyển theo hướng vòng quanh thằng Sẹo. Lạc muốn trước tiên tiêu hao thể lực của thằng Sẹo, dù gì thì thể hình của nó đang chiếm ưu thế quá, chẳng may trúng một quả Knockout thì nhục không để đâu cho hết.

Cả hai đánh được chừng mười phút, quả nhiên thằng Sẹo bắt đầu có dấu hiệu xuống sức. Đương nhiên, toàn đấm gió thế thì trừ khi nó là Khabib may ra không mệt.

“Thằng hèn, trốn như con khỉ… ah”

Đang cay cú vì nãy giờ toàn đánh không khí thì thằng Sẹo lại ăn thêm một đòn đá thấp ( Lowkick ) của Lạc. Thằng Sẹo cay cú gào lên định xông vào ôm Lạc, nhưng nó không biết động tác của nó lúc này đang rất chậm và lỗi bởi mệt và điểm trụ của nó là chân giờ chợt nhói vì những đòn đá thấp đã phát huy hiệu quả. Lạc khẽ nhếch mép, hắn biết thời điểm kết thúc trận đấu đã đến.

Hai tay thằng Sẹo lại một lần nữa ôm vào không khí, mạng sườn nó thì truyền lại cảm giác nhói đau từ một cú Bodyshot, tiếp đó Lạc thuận thế vòng ra sau lưng ôm lấy eo thằng Sẹo, cắn răng mà bốc cả người nó lên rồi thực hiện một cú vật ngược vai. Chấn động mạnh từ đầu và gáy chưa kịp đi hết thì thằng Sẹo đã nằm trong tư thế khóa tam giác của Lạc. Thằng Dần và Nguyễn Tâm thấy thế thì hơi lắc đầu, bởi hai thằng cũng đã nếm thử cảm giác đấy rồi, chúng nó giờ này đang hơi thương cảm cho thằng Sẹo.

Bất chấp sự vùng vẫy của thằng Sẹo, hai tay lạc như hai gọng kìm thép cắt đứt đi nguồn cung cấp khí của nó, mắt thằng Sẹo cứ thế mờ dần, nó lờ mờ hiểu được sự đáng sợ của cảm giác tử vong. Nó nhớ lại cái đập tay Lạc vừa nãy nói, nó lấy hết sức lực không chỉ đập ba cái mà nó đập liên hồi luôn. Cũng phải thôi, sắp chết ai chả gấp. Lạc khẽ thả thằng Sẹo nằm đó ôm cổ rồi đưa tay ra ngỏ ý muốn đỡ thằng Sẹo dây trong ánh mắt ngạc nhiên của nó. Lập tức, những tiếng hô hào vang lên từ những chiến binh, hòa lẫn tiếng đập khiên theo nhịp của những binh sĩ tộc Hỏa Tước. Thế là Lạc thành công bước đầu trong việc lấy được niềm tin của các chiến binh. Còn thằng Sẹo thì ảm đạm nhìn về phía nàng Quỳnh, nó biết giờ này nó chính thức thành “Sẹo quay xe”.

Đào Kỳ tươi cười bước lại vỗ vai chúc mừng Lạc rồi nói:”Chúng tôi đợi sự sắp xếp của cậu”.

Lạc nhìn nàng Quỳnh, hắn lúc này không chỉ suy nghĩ về Lưu Long, Mã Viện mà hắn còn suy nghĩ việc làm sao để nàng sẽ ra đi cùng hắn. Nhưng đó là việc của sau này, giờ trước mắt cần dứt ra khỏi Lưu Long đã.

Hắn quay sang nói với Đào Kỳ :” Muốn em chỉ huy cũng được thôi, nhưng em cần binh sĩ của anh, tuyệt đối nghe lệnh em”.

Nói lại thì từ lúc ở Khúc Dương Lạc đã liếc qua Đào Gia quân, phải nói là hắn khá thèm. Đào Kỳ cũng từng nói qua họ được đào tạo từ nhỏ, có kỷ luật, kỹ năng cá nhân hay phối hợp đều tốt, lại tuyệt đối trung thành, nếu chuyên sâu hơn thì đây sẽ là một nhánh bộ đội đặc công cực kỳ lợi hại.

Đào Kỳ thì sảng khoái đáp lại:” haha, cậu yên tâm, ngay cả ta cũng sẽ nghe lệnh cậu”.

Lạc hơi giật mình vì thái độ của Đào Kỳ, nhưng lúc này hắn không có thời gian để phán đoán.

“Anh dẫn Đào Gia quân theo em, họ cần được trang bị lại”

Lạc nói rất bình tĩnh, rồi không đợi mà đi về khu hậu cần được dựng riêng của tộc Hỏa Tước. Đào Kỳ và nàng Quỳnh quay sang nhìn nhau giây lát, rồi cả hai cùng với hơn năm mươi người Đào Gia quân cũng lục tục mà theo sau Lạc.

Tất cả rất ngạc nhiên khi Lạc đi tới đâu, binh sĩ trong tộc Hỏa Tước đều đứng nghiêm chào rồi mới tiếp tục công việc, ngay cả lão Sửu. Cũng có lẽ những ngày qua làm lão thấy mình như đang sống đời trai trẻ, cả vẻ ngoài và tinh thần của lão giờ này, hừng hực như thanh niên hai mươi vậy.

“Thiếu úy”

Lão nghiêm lại rồi thi hành quân lễ với Lạc, hắn hơi buồn cười cũng khẽ giơ tay lên chào lại rồi nói:” ông lấy giúp cháu toàn bộ trang bị đặc công”.

Lão Sửu lập tức ra hiệu cho mấy người trong đội hậu cần, họ tổng cộng khiêng ra sáu chiếc hòm, mỗi hòm chứa năm bộ trang bị được chuẩn bị rất cẩn thận. Lạc chỉ có ba mươi bộ trang bị, hắn cũng không cần thêm quá nhiều bởi hắn cần những người tinh nhuệ, thiện chiến nhất. Với cả nhân lực vật lực của hắn có hạn, thiếu thốn cực kỳ.

Đào Kỳ lựa chọn ra ba mươi người do Đào Hồng chỉ huy trực tiếp để tiếp nhận, còn lại hai mươi người thì Lạc bổ sung thêm hai tiểu đội trinh sát luồn sâu mười sáu người. Đào Kỳ và mấy người nữa thì Lạc sắp có dự tính riêng cho họ. Đào Hồng là người đầu tiên được thử các trang bị mẫu, chàng mặc thử lên một bộ, rồi quay ra nhìn Đào Kỳ, ánh mắt hai người lẫn nhau tỏ ra đầy ngạc nhiên.

Một bộ trang bị Lạc đã chuẩn bị gồm, một cây nỏ liên hoàn có hộp tên và dùng cần gạt thay cho việc kéo tay. Nỏ được Lạc thiết kế lại, giảm uy lực và số mũi tên xuống nhưng nó lại rất nhỏ gọn, chỉ dài chừng năm mươi Centimet. Hộp tên 5 mũi phía trên chứa năm mũi tên bằng thép. Lão Sửu đã bắt đầu thử nghiệm từ khi còn ở Khúc Dương, tầm bắn hiệu quả của nỏ chỉ chừng năm, mười mét , nhưng uy lực và tốc độ của nó ở thời này thì tương đương với đội đặc công được trang bị súng ngắn rồi.

Tiếp theo là vũ khí cận chiến, Lạc đã từng suy nghĩ lựa chọn mãi giữa những vũ khí huyền thoại như Machete, bowie, Katana…v..v Katana thì hắn cũng thích, nhưng độ thực dụng trong chiến tranh của nó không cao. Thời chiến quốc Nhật bản từ 1478-1605 thì Katana chưa hề được sử dụng, nó bắt đầu thông dụng từ thời Edo những năm 1603 trở đi, dù thế ra trận thì binh lính chủ lực vẫn là cung thủ và những trường thương binh. Thời thế chiến họ cũng dùng Gunto chứ không phải Katana. Mà thêm nữa là dù hắn có rèn ra được thì biết bao giờ mới được một thanh.

Cuối cùng thì dựa trên tiêu chí gọn, nhẹ, đa dụng hắn lựa chọn dao Kukri. Hẳn những người đam mê võ thuật hay quân sự đều biết tới những chiến binh Gurkha, những người lính nổi tiếng với lòng trung thành và sự dũng cảm.

Dao Kukri hoạt động tựa như một cánh tay nối dài, thiết kế của nó đa dụng trong việc đâm, chém, phi đao thậm chí còn có thể đánh lửa hay chặt cây cối. Nó tinh tế từ đường rãnh móng bò (notch) trên lưỡi dao, không chỉ mang tính thể hiện tôn giáo của người Nepal mà nó còn có tác dụng giữ máu của kẻ thù không chảy xuống cán dao, những chiến binh luôn có thể nắm con dao của mình chặt nhất.

Một bộ ba dao, một lớn hai nhỏ được gói gọn trong một bao bằng da. Đội đặc công không được trang bị áo giáp, thay vì đó là một sợi dây da dài, đeo chéo người và đi vòng quanh hông. Họ sẽ đeo nỏ sau lưng, hông sau cài bộ dao Kukri, một bên hông đeo nỏ. Sau lưng là một cuộn dây thừng gắn vào một móc sắt dành cho việc leo trèo. Hai tay nâng con dao, Lạc bước lên trước những binh sĩ Đào Gia mắt đang sáng quắc nhìn đồng trang bị.

Hắn chậm rãi nói:” Thần linh đã ban cho ta thứ vũ khí này, đây là thứ vũ khí mà những chiến binh của ngài sử dụng….”.

Những người lính Đào Gia bắt đầu chăm chú hào hứng nghe hắn, Lạc không muốn chỉ cấp cho họ vũ khí mà còn phải xây dựng cho họ một niềm tin chiến đấu.

Tất cả mọi người xung quanh cũng như nín thở mà nuốt vào từng lời của Lạc:”...Các người sẽ kế tục những chiến binh vĩ đại của thần linh. Các người không chỉ tuân lệnh thủ lĩnh, mà còn đang phục vụ cho vị thần tối cao. Hãy thề rằng các người sẽ dùng lưỡi dao này để tiêu diệt đến kẻ thù cuối cùng và giải phóng những con người yếu đuối. Từ giờ các người là những người đặc công bộ binh của Lĩnh Nam”.

Đào Hồng nhìn về phía Đào Kỳ và nhận được một cái gật đầu. Chàng quỳ xuống bằng một chân, nâng con dao kukri lên bằng hai tay và hét lớn:

”Xin thề”.

Lập tức toàn bộ ba mươi người Đào Gia quân quỳ xuống mà hô vang:” Xin thề”.

Lạc hài lòng ngắm nhìn những chiến binh rồi nói: “Thần linh đã tạo ra con dao đầu tiên từ một giọt nước mắt. Hãy nhớ rằng máu kẻ thù nhỏ trên lưỡi dao của các ngươi, sẽ thay cho những giọt nước mắt của những người vô tội”.

Mân mê con dao trong tay, những chiến binh Đào Gia không chỉ xúc động vì vẻ đẹp lãng mạn, chết chóc của thứ vũ khí. Mà họ còn cảm thấy sâu sắc một sự tự hào, như lời Lạc nói họ sẽ chiến đấu cho thần linh và bảo vệ kẻ yếu. Đó không phải là điều mà những chiến binh nên thấy tự hào hay sao?

Lúc này, nàng Quỳnh nhìn Lạc mà không tự chủ được có một chút muốn dựa dẫm, chẳng hiểu sao tên thủ lĩnh trẻ tuổi này có cảm giác vô cùng yên tâm. Là một phần yếu đuối của phụ nữ đột nhiên trỗi dậy, hay là cảm giác bất chợt không còn phải một mình gánh nặng, nàng cũng không hiểu nữa.

Ngay tại đó, Lạc bắt đầu dùng que vạch xuống đất và giảng giải về kế hoạch sắp tới. Chiều hôm ấy, mười sáu người đội trinh sát luồn sâu xuất phát trước, còn lại thì nghỉ ngơi và xuất phát vào buổi tối. Họ chia làm ba, nàng Quỳnh và một đội nhỏ thân binh xuất phát sáng hôm sau cùng đội hậu cần. Năm trăm chiến binh hỗn hợp của nàng thì xuất phát cùng hai trăm quân của Lạc, Đào Kỳ thì dẫn ba mươi đặc công binh cũng di chuyển ngay tối hôm ấy.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.