Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập doanh

Tiểu thuyết gốc · 1857 chữ

Đúng như Lạc dự đoán, Lưu Long chỉ làm ra vẻ tấn công. Bởi hai ngọn đồi thế nương tựa nhau, lại được nàng Quỳnh bố trí khá cẩn thận nên nếu mạnh mẽ tấn công ắt phải thương vong vài trăm. Lưu Long nghĩ nếu mai phục, bắt được nàng Quỳnh thì số quân trên đồi không chiến tự tạn. Hắn trải 3500 quân xung quanh các điểm trọng yếu. Nếu nàng Quỳnh xuất hiện, hắn tin rằng hắn có thể một hơi tóm gọn. Nhưng lần này thì hắn không ngờ hắn sẽ gặp một đối thủ cầm tinh con lươn.

Cuối giờ sửu, doanh trại Lưu Long chìm trong yên ắng, hơn một ngàn binh sĩ trú đóng đều là những người ngày hôm trước đã tham chiến với nàng Quỳnh, lẫn vào đó còn có vài trăm thương binh. Quá mệt mỏi, lại có tâm lý sau chiến thắng, nên lúc này toàn doanh phòng bị rất sơ sài, những tên lính cũng chẳng thèm tuần tra mà kiếm đại mấy góc rồi dựa nhau mà ngủ. Ngay cả Cao Thăng cũng đang ngáy khò khò, một ngày chiến đấu làm hắn quá mệt mỏi. Dưới sự bao bọc của bóng đêm, 30 người đội đặc công chia làm 6 đội dần tiếp cận doanh trại, họ mặt bôi nhọ nồi, đầu đeo lá ngụy trang, nếu không cầm đuốc soi kỹ thì chỉ cần nằm yên là họ gần như tàng hình trong màn đêm dày đặc của núi rừng.

"Xoẹt", một gã Hán quân đang đi tiểu đêm kinh hoàng trong câm lặng, miệng hắn bị giữ chặt, máu từ cổ họng hắn trào ra nóng hổi. Hắn nhìn về phía 4 tên đồng đội đang ngủ say, sau lưng chúng thò ra 4 cánh tay đen sì, lặng lẽ tô màu cho giấc ngủ của chúng bằng những lưỡi dao hình giọt lệ.

Bởi nắm được sơ lược doanh trại qua hai cái lưỡi, nên rất nhanh 2 đội đặc công đã rải hết dầu hoả lên những vị trí quan trọng như kho lương, kho vũ khí, những đội khác thì theo 4 góc mà rải. Chừng một nén nhang nhỏ thời gian (15p). Họ lại lặng lẽ biến mất trong màn đêm.

Đêm nay lặng gió, vả lại muốn đốt cả khu trại là điều không tưởng, Lạc cũng không đủ dầu hoả để làm thế, mà hắn cũng không muốn làm thế. Hắn còn tốt bụng đánh một hồi chiêng, tù và rất to để đánh thức quân Hán cơ. Cao Thăng giãy dụa lồm cồm, gạt đi nước miếng tỉnh dậy thì doanh trại đã ngập trong lửa. Hắn trố mắt nhìn 4 phía doanh trại đều có ánh lửa, ngoài tường tiếng chiêng tiếng trống vang lừng, tên bắn và những cây đuốc cứ miên man bất tận mà ném vào.

Quân Hán trong cơn mơ ngủ tỉnh dậy thấy khắp nơi lửa cháy nhất thời toán loạn như lũ ruồi. Có kẻ vô tình trúng tên, bị lửa cháy, nhưng đa phần do dẫm đạp nhau mà chết. Chúng mặc kệ cả những thương binh mà nhao nhao tìm những chỗ không có lửa cháy tới mà bắt đầu hội tụ, nhưng chúng đâu biết là có ai làm gì chúng nữa đâu. Bên ngoài chỉ còn vài chục người khua chiêng gõ trống. Còn lại đã rút đi hết cả.

Cách đó 5 dặm, Lưu Long đá bay tên thân vệ đánh thức hắn rồi hậm hực lao ra nhìn những ánh hồng hồng hắt lên trên bầu trời từ phía doanh trại. Hắn không ngờ man quân ban ngày tan tác mà lại từ đâu có đủ quân số tập doanh. " Là lũ bóng ma", Lưu Long sực tỉnh, nếu tin tình báo đúng thì chúng có khoảng ngàn người, cộng với đám trốn đi chiều nay thì dư sức làm cỏ đại doanh toàn thương binh và lũ quân mệt mỏi kia.

Đại doanh không thể mất, bởi hậu cần quân nhu để cả ở đó. Vận chuyển đường rừng núi, và cả đi cướp về đến đây không dễ dàng gì. Hơn nữa mất đi đại doanh thì hắn mất đi nhu yếu phẩm, phải lùi sâu, man quân sẽ có thời gian củng cố lại. Vậy chẳng phải hơn 500 quân của hắn hôm qua sẽ thành chết uổng hay sao.

Hắn nghiến răng kèn kẹt, túm lấy cổ áo tên thân binh đứng gần đó: " Lệnh cho các bộ, trong vòng nửa canh giờ tập hợp, đi cứu viện bản doanh". Gã thân binh sợ mất hồn, quay đầu chạy gấp đi báo tin, hắn không lạ gì bản tính máu me của Lưu Long. Hán quân đang trong trạng thái phục kích, sẵn sàng chiến đấu nên phản ứng khá nhanh. Chưa đầy một canh giờ, 3500 Hán quân đã bắt đầu di chuyển. Nhìn từ xa những ngọn đuốc chi chít như một con mãng xà khổng lồ đang chầm chậm trườn tới.

Đường trở về doanh của Lưu Long có hai, một đường vòng chừng hơn 8 dặm qua một thung lũng lớn, và một đường ngắn hơn nhưng hẹp hơn chỉ gần 5 dặm băng qua khe hở của mấy quả đồi thấp. Bởi nhận định sự quan trọng của bản doanh, nên Lưu Long quyết định dẫn quân qua con đường ngắn hơn. Hắn đâu biết Lạc làm gì có đủ quân mà cướp doanh của hắn, giờ này hắn đang co ro cùng với hơn 600 binh sĩ đúng trên tuyến đường mà Lưu Long sắp đi qua.

Những chiến binh Lĩnh Nam thần tình hưng phấn quên cả cái lạnh khi thấy Hán quân đang từng đoàn từng đoàn lướt qua, chúng cách họ không xa, trong mắt tất cả giờ này Hán quân như những tấm bia di động được soi sáng bằng ánh đuốc. Họ kìm lại bản năng chiến đấu và mong muốn báo thù cho đồng đội, kiên nhẫn ẩn mình trong những tán cây phủ đầy sương đêm lạnh lẽo. Hai phần ba Hán quân đã di chuyển qua, thằng Sẹo đang sắp phát rồ chuẩn bị đi đòi solo với Lạc lần nữa thì một tiếng tù và vang lên, vọng khắp núi rừng.

"Giết..giết"

Kèm theo những âm thanh vang dội là một cơn mưa tên và lao trút thẳng xuống hậu quân của Lưu Long. Quân Hán đứng ngoài sáng, Lĩnh Nam quân trong tối. Hán quân gần như không có sự kháng cự nào đáng kể bởi chúng gần như đang đối mặt với cả màn đêm. Bị phục kích mà không biết địch quân là ai, có bao nhiêu, chúng chỉ có hai lựa chọn. Một là chạy, hai là chạy thật nhanh.

Từ hai bên sườn đồi thấp, một bên là Đào Kỳ, một bên là Lạc không hẹn mà cùng đẩy mạnh. Đủ loại, cả người lẫn dã thú vứt bỏ hết tất cả mà đâm mạnh vào Hán quân. Giờ phút này chính Lạc cũng thấy cái lạnh bị đẩy ra khỏi cơ thể bằng những cảm xúc sục sôi. Hắn cũng không tự chủ được bản thân mà dẫn đội thân vệ cùng lao lên chém giết. Hắn tắm trong sự điên cuồng và cả những giọt máu nóng hổi của một gã Hán quân vừa bị hắn đâm kiếm xuyên cổ. Hắn chẳng biết đó là bản năng man rợ trong mỗi con người, hay là hào khí của những chiến binh đang bảo vệ quê hương, hắn chỉ biết lúc này hắn rất mạnh mẽ, không thể ngăn cản.

Lưu Long ngoảnh nhìn hậu quân trong sự bất lực và cay cú. Hậu quân của hắn đơn thuần là bị tàn sát. Không những thế chúng còn tán loạn chạy thoát thân làm đội hình quân Hán nát như tương. Con đường quá hẹp để Lưu Long có cơ hội lập đội hình mà xoay mình.

"Rút lui, tiền quân tăng tốc, vứt lại hết đồ nặng nề, thuẫn bài đoạn hậu".

Lưu Long cấp tốc làm ra quyết đoán. Chỉ có nước chạm tới đại bản doanh rồi hội quân, xung quanh đó đã dọn trống trải đủ cho hắn lập lại đội hình. Tráng sĩ chặt tay, hắn coi như bỏ đi hậu quân thì vẫn có quân số ít nhất là ngang ngửa Lĩnh Nam quân.

Binh bại như núi đổ, nhưng vì địa thế hẹp nên việc mở rộng chiến quả là không khả thi. Cả Lạc lẫn Đào Kỳ đều nhất trí trước mục đích cuối cùng vẫn là để quân của nàng Quỳnh rút an toàn. Chừng nửa canh giờ, Lĩnh Nam quân cũng theo những tia sáng lờ mờ đầu tiên của ngày mới mà rút đi, họ vơ vét tất cả những thứ đồ bằng sắt có thể mang được. Họ bỏ lại con đường chật chội đầy xác chết và cả sự ngạc nhiên của đám quân đoạn hậu.

Lưu Long về tới doanh trại thì trời đã tảng sáng. Thiệt hại của Hán quân ở doanh trại chỉ chừng trăm người chết do dẫm đạp và bị tên bắn.Nặng nề nhất là gần 500 binh sĩ bỏ mạng do bị tập kích. Lương thực, vũ khí cũng không bị hao tổn quá nhiều. Nhưng thứ chúng thiệt hại nặng nhất chính là sĩ khí. Nhìn Cao thăng đầu tóc bù xù, mặt sạm đi vì khói bụi mà Lưu Long cáu không nổi nữa. Lạc không hề biết mình đã chọc giận một con thú vô cùng tàn bạo, hắn sẽ vì chuyện này mà nhận một vết thương to lớn nhất trong đời mình.

Số quân đóng trên hai ngọn đồi cũng nhanh chóng theo nàng Quỳnh rút đi theo Lạc và Đào Kỳ, chỉ có đội đặc công ở lại phía sau làm thêm vài món bẫy gây khó chịu cho quân Hán.

Lạc đứng trên sườn đồi ngắm nhìn đoàn quân đang dần dần biến mất trong những rừng cây. Nàng Quỳnh lặng nhìn hắn, nắng sớm chiếu lên khuôn mặt khôi ngô pha chút lấm lem và mệt mỏi của cuộc chiến. Nàng chẳng hiểu sao bỗng thấy rất muốn sờ vào khuôn mặt ấy.

"Cảm ơn cậu, cậu đã cứu tất cả", nàng lên tiếng.

Hắn không đáp lại nàng, chỉ quay sang nhìn nàng trìu mến. Chỉ mới hôm qua thôi, thế giới của hắn chỉ có sự im lặng, từ kiếp trước sang kiếp này hắn vẫn tự bảo vệ mình bằng cách sống cô độc. Những cảm xúc như cuộc chiến tối qua, hay sự rung động tới từ tận những ngõ ngách sâu nhất trong tâm hồn chỉ qua việc nhìn vào đôi mắt nàng Quỳnh là những cảm xúc hắn chưa từng trải qua. Đột nhiên hắn có một ý nghĩ rất buồn cười. Là hắn cứu nàng, hay là nàng đã cứu hắn. Nhưng lúc này hắn lười nghĩ, hắn chỉ muốn đắm chìm trong đôi mắt nàng thêm vài giây nữa.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 284

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.