Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Câu Chuyện Nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 2535 chữ

Sau khi bàn bạc với Đào Kỳ và nàng Quỳnh, tất cả nhất trí rút lui về vùng Đồng Mỏ để củng cố lại lực lượng. Lưu Long cũng không đủ quân số để tiếp tục truy đuổi. Cả hắn và Mã Viện đều đang chờ đợi viện quân. Một lý do nữa là sắp bước vào vụ gieo trồng đông xuân. Vụ đông xuân là vụ lúa có năng suất lớn nhất trong năm. Nó có thể bắt đầu sớm hoặc muộn trải từ giữa tháng 10 âm lịch tới tận sau tết. Khắp dải đồng bằng sông Hồng, đã có rất nhiều nơi bắt đầu gieo trồng. Bởi thời này chưa có đê điều, gieo cấy sớm sẽ tránh được mùa lũ hè, khi ấy khắp nơi không chỉ là những vùng nước trắng xoá mà còn là thiên đường của loài cá sấu.

Thứ tài sản quý giá nhất ở thời này không gì khác ngoài lương thực. Nhìn nhận một cách khác thì hai bà trưng có được lực lượng để giải phóng đất nước không đơn thuần chỉ vì tài năng. Hai vương quê quán tại Mê Linh, không chỉ tiệm cận cái nôi văn hoá Đông Sơn đã từ thời các vua Hùng. Hai bà thuộc dòng dõi Lạc tướng từ xa xưa, tích lũy về danh vọng hay chiến công là điều không cần nhắc. Không chỉ vậy nơi đây còn chiếm một diện tích rất lớn đất canh tác dọc theo những con sông lớn.

Có lẽ Tô Định buộc phải ra tay ám sát chàng Thi sách, bởi sự liên kết giữa một nhà Lạc tướng nắm giữ lương thực phía đông và một nhà Lạc tướng nắm giữ những bộ tộc thiện chiến phía tây sẽ tạo cho gã một cục diện rất khó chịu ở Giao Chỉ. Nhà Hán cố ý truyền đi rằng hai bà khởi nghĩa do thù giết chồng, nhưng là một người thích lịch sử thì Lạc thấy lý do này mang tính tầm thường hoá cuộc cách mạng của hai bà.

Chả lẽ Tô Định ngu đến mức chỉ vì một lời can gián mà liều mạng mình. Coi như là vậy đi, thì từ Nhật Nam tới tận Thương Ngô thủ lĩnh họ toàn những người rảnh rỗi vậy sao? Hưởng ứng một mối thù mà chẳng có liên quan gì đến lợi ích của mình? Phải biết để làm thủ lĩnh thì điều đầu tiên đặt lên trên hết là lợi ích của bộ tộc. Một người thì có thể, nhưng cả 65 quận, khu vực cùng hưởng ứng, lấy lợi ích của đoàn thể mình ra đi báo thù cho hai bà thì nó là vô minh. Việc họ nổi dậy theo hai bà Trưng sẽ dễ nghe hơn rất nhiều nếu đổi thành họ bị đàn áp nặng nề, hoặc thể xác hoặc tinh thần.

Cũng có lẽ bởi sự chủ động về lương thực nên sau khi miễn thuế 2 năm, hai bà Trưng vẫn có đủ lực để trụ lại trong cuộc chiến với Hán quân. Tóm lại ai muốn đánh gì thì đánh nhưng tất cả đều có một sự ngầm hiểu chung về an ninh lương thực.

Càng gần về những ngày tết âm lịch, chiến trường càng im ắng lại. Tại chiến tuyến Đồng Mỏ thì trái lại vô cùng nhộn nhịp. Rất nhiều bộ lạc từ khắp vùng Long Uyên kéo tới đây, phần nhỏ hưởng ứng kêu gọi của nàng Quỳnh, phần thì đơn thuần là tránh đi Hán quân. Đồng Mỏ, một nút thắt chiến lược giữa Long Uyên và khu vực đồng bằng Lĩnh Nam. Rất khó xác định nó là ở đâu thời hiện đại vì sự thay đổi địa hình của hai ngàn năm.

Nơi đây địa hình giống như một thung lũng khổng lồ, hai đầu ra vào là hai dãy núi hình vòng cung. Nơi này nếu tận dụng tốt, có thể một người giữ ải vạn người khó qua. Cả Lạc và Đào Kỳ đã tốn rất nhiều tâm tư vào phòng tuyến này, họ quyết định chặn đứng quân Lưu Long ở đây.

Lạc đang trong tâm trạng vô cùng tốt. Hắn chậm rãi rảo bước về phía soái trướng, vừa đi vừa ngắm nhìn những đụn khói xa xa gợn lên từ phía những ngôi nhà tạm. Những cây đào, cây mận chơi vơi bên những sườn dốc vẫn bất chấp cái lạnh mà mỉm cười qua những nụ hoa nhỏ xíu. Đất nước hắn cả kiếp trước lẫn kiếp này, đều vô cùng tươi đẹp.

Nàng Quỳnh cùng Đào Kỳ cũng đang đứng ở cửa soái trướng, họ cũng đang ngắm nhìn thung lũng từ trên lưng núi. Nàng hôm nay mặc bộ đồ truyền thống của người Thái. Nàng thắt chiếc "xài yêu" to bản, phụ nữ dân tộc Thái thường có vòng eo thon gọn và uyển chuyển với những đường cong tuyệt mỹ bởi từ nhỏ họ thường được mẹ dạy dùng mảnh vải to bản đó, để hướng tới hình ảnh "eo kíu manh po", tức là thắt đáy lưng ong đấy. Trên đầu nàng là một chiếc khăn Piêu bằng vải thổ cẩm có đính những hạt cườm sặc sỡ, thi thoảng chúng nhờ những cơn gió thổi qua mà đung đưa vẫy gọi đôi hàng mi cong vút. Nàng như một nhánh ban rừng, rực rỡ nhưng lại tinh khiết, giản dị nhưng cũng rất thanh cao.

Mân mê chiếc vòng bạc có đính hình một nhành hoa ban nhỏ, nàng khẽ hỏi Đào Kỳ:" Anh đang nhớ anh Hiển, anh Thống đó ư?".

Đào Kỳ khẽ thở dài đáp:" Các anh ấy đã hy sinh cho lý tưởng, đó là nghĩa vụ của những chiến binh. Tôi thương tiếc, nhưng tự hào nhiều hơn. Chỉ là...".Đào Kỳ yên lặng rồi quay sang nhìn nàng.

"Chuyện tết năm ngoái anh nói phải không? Đế tinh ứng trên hai vương đang dịch chuyển...".

Ngừng lại một chút, nàng hơi nhíu mày nói:" vu nữ cũng đã nói với em về thiên mệnh, mà lý do anh ở đây cũng vì thế phải không".

Đào Kỳ gật đầu:" Từ năm ngoái tôi đã quan sát thiên tượng, đế tinh của Lĩnh Nam dần dịch chuyển về hướng đông, nó càng ngày càng sáng rõ".

Nàng Quỳnh đôi mắt khẽ long lanh:" hướng đông, chẳng lẽ…".

Đào kỳ gật đầu, rồi cả hai cùng quay sang con đường dốc nhỏ, Lạc đang vẫy tay chào cả hai. Trong đầu nàng Quỳnh bỗng vụt qua lời nói của vu nữ :" Người đầu tiên ngươi yêu chính là thiên mệnh. Muốn đánh thức thiên mệnh, phải trả giá bằng mạng sống của ngươi".

Thành Hợp Phố, không hề có chiến tranh nhưng lúc này cả thành loạn thành một bầy, gà bay chó chạy. Mã Viện cau mặt nghe tên tướng thân vệ báo tin:" Bẩm tướng quân, thân quân của Lương Tiết giáo úy không màng quân kỷ, khắp nơi gây chuyện, mạt tướng e rằng…".

Mã Viện trong lòng âm thầm hỏi thăm tổ tiên Đoàn Chí, thằng ngu này nếu không bán muối sớm, giờ lão đã không phải lép vế như vậy. Lão trầm mặt nói:" Mặc kệ lũ đần độn ấy, ngươi mau chóng sắp xếp quân, chuẩn bị di chuyển về Khúc Dương".

Trong một trang viên gần đó, tấp nập gia đinh đang sửa sang, họ trồng cây, xếp đá, trăng đèn, cảnh tượng nô nức như đang có đám cưới vậy. Trong sảnh chính, Lương Tùng nhàn nhã nhấp ngụm trà, hắn đến Hợp Phố đã vài ngày nhưng Mã Viện lấy cớ quân vụ không đến. Cũng chỉ có gã phó tướng tiếp nhận bố trí quân tiếp viện. Lương Tùng cũng không vội đi bái kiến Mã Viện, về lý thì Mã Viện mới là chủ soái, nhưng dù sao hắn cũng là phò mã, là người của hoàng gia. Hắn không tin Mã Viện không cho hắn mặt mũi này.

Quả nhiên trong ngày hôm ấy, Mã Viện tới tìm. Lão quyết định để Lương Tùng cùng 1 vạn quân ở lại Hợp Phố. Tăng thêm bốn ngàn quân cho Lưu Long. Còn hắn sẽ hội quân với Hàn Vũ tiến về Khúc Dương.

Lương Tùng cũng không ngu đến mức đi tranh quyền với Mã Viện ở thời điểm này. Hắn vui vẻ đồng ý. Cả hai truyện trò vui vẻ hết cả buổi. Cùng lúc ấy, Lương Tiết đang cưỡi ngựa lòng vòng trong thành. Quen với Lạc Dương xa hoa, hắn khó mà chịu nổi cái nơi khỉ ho cò gáy này. Nhưng chạy trọt mãi mới được cái chức giáo úy.

Đã mấy ngày hắn không có rượu ngon, gái đẹp. Chợt gã nhếch mép, đôi mắt ti hí sáng lên. Gã thấy bên đường có một nhóm đàn bà con gái đang chuyển nông cụ ra đồng. Ánh mắt gã nhìn đăm đăm vào một cô gái, nàng mặc bộ đồ thổ cẩm, xắn tay để lộ làn da trắng ngần, khuôn mặt tuy có vướng chút bụi bẩn nhưng không khó để thấy nàng khá xinh đẹp

"Không ngờ ở đây cũng có đồ tốt", gã liếm liếm mép rồi thì thầm gì đó với mấy gã thân binh. Rồi tất cả cùng cười cười mà nhìn nàng với ánh vô vùng gian tà.

Doanh trại trong thành, Gã bách nhân tướng Cao Hùng đang luyện quân. Nếu để ý kỹ sẽ thấy khuôn mặt hắn có nhiều nét rất giống gã Cao Thăng đang theo quân Lưu Long. Hắn chẳng hiểu sao thấy rất sốt ruột. Hắn nghĩ tới Cao Thăng. Hắn và Cao Thăng vốn là hai anh em ruột, cha hắn là tộc trưởng tộc Mèo rừng, một bộ tộc có sức ảnh hưởng lớn ở vùng hồ Động Đình.

Người trong tộc hắn gần như bị chuyển hết theo quân Mã Viện. Đàn ông theo quân, người già và phụ nữ thì theo làm hậu cần. Cao Thăng từng dặn dò hắn bất luận xảy ra điều gì cũng phải nhẫn nhịn, phải lo cho người trong tộc. " Hùng ca,Hùng ca..không tốt rồi..ra chuyện rồi...". Một gã tộc nhân hớt hải chạy tới rồi khua chân múa tay nói liên hồi.

" Cái gì? Cao Mỹ bị người ta bắt? Là ai làm?".

Cao Hùng sôi máu. Cả hắn và Cao Thăng vô cùng yêu quý cô em gái. Mẹ hắn mất sớm, cả cha hắn và Cao Thăng coi nàng tựa như viên ngọc của gia đình.

"Nghe nói là em trai của Lương Tùng tướng quân".

Gã tộc nhân đáp bằng khuôn mặt bực bội, đàn ông trong tộc hầu như ai cũng mơ ước nàng Mỹ, cả hắn cũng vậy. Máu nóng bốc lên, thế là người nọ đi tìm người kia, gần trăm người theo Cao Hùng bất chấp quân kỷ mà ra khỏi doanh trại.

Rất nhanh, họ tìm được tòa phủ đệ tạm thời của Lương Tiết nhưng lại bị đám quân canh cửa chặn lại, hai bên hằm hè chuẩn bị lao vào nhau thì một gã đô úy người Hán dẫn theo chừng vài trăm quân xuất hiện. Chuyện Cao Hùng tự ý mang người rời doanh trại đã vi phạm quân kỷ, mà có thể đánh vào trọng tội, nhẹ nhàng nhất cũng là cách chức đánh roi.

Cao Hùng hơi cảm thấy một chút hối hận, bởi hắn quên mất hắn đâu chỉ có một mình. Sự việc làm lớn lên một chút thôi là sẽ liên lụy đến cả mấy trăm tộc nhân. Hắn ủ rũ, đang chuẩn bị tìm cách xử lý thì từ trong phủ vang ra tiếng gầm gú như lợn bị chọc tiết, kèm theo tiếng chửi rủa.

” Tiện nhân, giết con tiện nhân này cho ta”.

Cao Hùng mở to mắt, hắn hất văng hai tên lính chắn trước mặt rồi lao thẳng vào phủ. Nàng Mỹ tay cầm thanh bội kiếm mà nàng lừa lấy của Lương Tiết, gã này giờ đang ôm vết thương trên mặt, máu chảy ròng ròng. Nàng tuy là con gái nhưng dẫu sao cũng là tộc Sơn Việt nổi tiếng thiện chiến, lúc trước phải ba, bốn tên cùng giữ mới bắt trói được nàng về. Mấy tên cận vệ cầm kiếm hằm hè, nhưng nhất thời cũng không làm gì được nàng. Cao Hùng thấy thế hét lớn.

" Mỹ, đừng sợ, anh đến đây".

Nàng Mỹ quay sang thấy Cao Hùng thì mừng rỡ lắm.

"Anh Hùng…".

Đột nhiên nàng thấy nhói đau ở bụng, một gã cận vệ nhân lúc nàng lơ đãng đã đâm nàng một nhát chí mạng, nàng run run nhìn thanh kiếm đang cắm sâu vào thân thể rồi gục xuống.

"Không!"

Cao Hùng như hét lên như phát rồ, hắn rút kiếm xông thẳng vào Lương Tiết. Thế là một cuộc đụng độ nổ ra giữa người của tộc Mèo rừng và lũ cận vệ của Lương Tiết cũng nổ ra. Những chiến binh Sơn Việt vốn dũng cảm, lì lợm. Họ giết lũ cận vệ của Lương Tiết tơi bời, phải cố thủ ở sân trong phủ.

Nhưng gã đô úy ở cửa phủ,cũng phản ứng rất nhanh. Hắn biết thừa trong phủ là ai, vạn nhất có sơ suất thì hắn về quê nuôi cá, trồng rau là còn nhẹ nhàng. Gã đô úy cùng vài trăm quân đánh thốc vào, những chiến binh tộc Mèo rừng tuy kiêu dũng nhưng bởi đi vội vàng nên trang bị sơ sài, có người còn đi tay không nên cuộc chiến rất nhanh nghiêng về một phía.

Cao thăng chém rụng một tên thân binh nữa của Lương Tiết trong khi gã này vẫn ôm mặt kêu gào đòi giết, hắn quay lại nhìn các chiến binh dần bị đồ sát, rồi lại quay sang nhìn nàng Mỹ giờ này đang gầm trong vũng máu. Hắn gầm lên một tiếng vang vọng cả tòa phủ, rồi đành nén lại cơn giận đến buốt cả đầu mà ra lệnh rút lui rồi chạy theo hướng cổng sau. Vốn là những chiến binh rừng núi nên việc chạy khỏi những bức tường vây là quá đơn giản.

Lương Tiết gầm gừ với mấy tên thân binh:” băm xác con tiện nhân này ra cho chó ăn, toàn bộ tộc của ả, ta muốn không ai sống qua đêm nay”.

Đêm đó, trong một góc thành Hợp phố, nơi sinh sống của những người Bách Việt theo tộc mình đi phục vụ quân Hán vang lên những tiếng kêu thảm thiết vang trời. Những tiếng chửi rủa, khóc lóc vang lên tận trời cao, rồi chúng cô đọng lại, hóa thành những giọt nước mắt trên khuôn mặt Cao Hùng. Trong một góc rừng xa, hắn cùng hơn chục chiến binh thương tích đầy mình đang quỳ dưới đất mà dập đầu.

“Lũ chó má, ta sẽ còn quay lại.” Cao Hùng gạt đi nước mắt, rồi cùng những người khác biến mất trong rừng.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 280

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.