Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mải mê chinh chiến và yêu đương

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Đồng Mỏ, sau nửa tháng lao động thì những chiến lũy làm từ gỗ, đá ngày càng thành hình. Chúng không sừng sững như toà thành mà nằm nương tựa theo những thế dốc, mỏm đá. Nhìn chúng có vẻ hơi đơn sơ, rời rạc nhưng nếu hoá thành một cánh chim nhìn từ trên xuống chúng lại là một chiến lũy khổng lồ vô cùng chặt chẽ.

Lúc này tại lều chỉ huy, Lạc đang khoa tay múa chân nói say sưa. Dưới chân hắn là cả đống những cuộn giấy da thú viết,vẽ đủ thứ kỳ lạ. Đào Kỳ và nàng Quỳnh thì đứng nghe hắn mà hoá đá.

Lạc đang thuyết trình tất cả suy nghĩ của hắn về việc xây dựng đất nước. Dưới đất là cả đống kế hoạch, phương án. Hắn ghi rất tỉ mỉ từ việc Hán quân có gián điệp trở đi. Có cả những tiến bộ khoa học kỹ thuật được hắn vẽ lại. Đào kỳ và nàng Quỳnh cứ trố mắt nhìn. Có những thứ họ hiểu được chút ít, có những thứ họ không hiểu gì.

Nhưng Đào Kỳ lúc này triệt để tin, Lạc chính là người sẽ thay đổi đất nước này. Nàng Quỳnh cảm xúc còn khó tả hơn, bởi Lạc càng bộc lộ ra tài hoa của mình, thì lời vu nữ càng làm nàng trăn trở.

Sau khi kết thúc bài diễn văn, Lạc nhìn Đào Kỳ giây lát, hắn lấy một hơi sâu rồi nói:" Em muốn nhờ anh, mang những thứ này tới cho hai vương".

"Tại sao chứ? Tôi.." Đào Kỳ đang nói dở thì bị Lạc giơ tay cản lại.

"Xin anh đừng hỏi, em biết anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Em hứa sẽ trả lời, nhưng không phải lúc này. Giờ đang lúc nước sôi lửa bỏng. Người duy nhất em có thể tin lúc này là anh. Em tin rằng không nhiều thì ít, những thứ này sẽ giúp được hai vương. Vả lại anh đã thạo thần ngữ, cần có người phiên dịch cho hai vương, phải chứ?".

Lạc không nói dối, Đào Kỳ lúc này là người duy nhất bên cạnh hắn vừa có thể tiếp cận hai bà Trưng, vừa hiểu chữ quốc ngữ. Nhưng hắn còn ẩn giấu đi một phần rất nhỏ, đó chính là hắn muốn tách Đào Kỳ ra để triệt để thuyết phục nàng Quỳnh theo hắn. Đương nhiên Đào Kỳ không vô duyên, nhưng lúc này thì xin lỗi anh, anh hơi kỳ đà cản mũi em. Hạnh phúc là phải mưu cầu, đúng chứ?

Đào Kỳ lặng yên, chàng dù chỉ hiểu sơ sơ một nửa những thứ Lạc nói. Nhưng chàng biết, những thứ Lạc vừa nói nếu thực hiện được, thì Lĩnh Nam sẽ thay đổi đến mức chính chàng cũng không thể tưởng.

Chàng chắp tay nghiêm nghị nhìn Lạc rồi nói:" ta sẽ không làm cậu thất vọng".

Bỗng một giọng nói non nớt vang lên, xoá đi bầu không khí đang có phần nặng nề. " Anh Lạc ơi, anh Lạc ".

Khuôn mặt của Lạc hơi giãn ra, hắn vui vẻ đi ra ngoài soái trướng. Đứng đợi hắn ở đó là một cô bé chừng ba, bốn tuổi. Nhìn cô bé vô cùng đáng yêu, đôi mắt tròn xoe long lanh lên giữa khuôn mặt bầu bĩnh dính chút bụi bẩn và hơi ửng hồng lên vì cái lạnh. Hai bàn tay nhỏ nhắn với với tỏ vẻ thích thú khi nhìn thấy Lạc. Bé Sáo, một cô nhi đã mất cả cha lẫn mẹ khi quân Hán càn qua vùng núi Chuông, cô bé theo những người còn lại của bộ tộc lưu lạc tới đây.

Lạc đi tới cù cù cho cô bé cười ha hả, rồi hắn cởi áo choàng cho cô bé. Hắn từ kiếp trước có một khao khát, đó là có con gái. Hắn kệ mẹ mấy thằng thích con trai nối dõi tông đường, hắn cho rằng mấy thằng đó là tàn dư phong kiến.Hắn cảm thấy thích có con gái, thích thật sự ấy.

Nhấc bổng cô bé lên ngồi trên cổ, hắn cười ha hả nói:" Đại tướng quân của ta muốn đi đâu nào?".

" Thẳng tiến nhà bếp, đi ăn cơm ". Cô bé cũng học dáng tướng quân mà chỉ tay.

" Tuân lệnh, xin đại tướng quân ngồi chắc ". Lạc cũng hùa theo, cả hai vui vẻ, đùa nhau nhộn nhạo.

Nàng Quỳnh lắc đầu, nàng khó có thể tin một thanh niên vừa chém tung trời về kinh bang tế thế, thoắt một cái lại giống như một đứa trẻ. Nhưng chẳng hiểu sao nàng thấy an yên vô cùng. Ở gần gã thanh niên này, nàng thấy an toàn. Nàng không tự chủ được mà bước theo hắn. Hắn và bé Sáo cũng quay ra mà trêu ghẹo nàng, Trong chốc lát, cảnh tượng ấy rất giống một gia đình hạnh phúc.

Đào Kỳ từ giã ngay hôm sau, mở ra chuỗi ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của Lạc. Hắn ban ngày thị sát chiến lũy, thi thoảng lại làm lễ kết nạp thêm người vào bộ tộc, hoặc giảng giải nghiên cứu cùng các sĩ quan, hoặc bàn bạc với lão Sửu mấy thứ trang bị.

Buổi chiều hoặc tối là thời gian vui vẻ nhất, hắn cùng bé Sáo và nàng Quỳnh cùng ăn cơm, nói chuyện trên trời dưới biển. Thằng Sẹo từ sau khi thua cũng tránh mặt một cách khó hiểu, làm bầu không khí rất dễ chịu.

Bé Sáo thì kiên quyết không theo người khác, mà Lạc cũng quý nó như con gái vậy. Nên dẫu đang trong chiến tranh, Lạc cũng không nỡ gửi nó đi chỗ khác.

Quan hệ giữa nàng Quỳnh và hắn cũng gần gũi hơn rất nhiều. Thi thoảng hai người hay đi ngắm sao, hoặc hóng gió sau khi bé Sáo ngủ. Câu chuyện cũng dần dần chuyển từ chiến tranh sang những chuyện tản mạn hơn. Lạc kể cho nàng đủ những câu chuyện trên đời, từ Romeo và Juliet, đến cướp biển Caribbean. Cả hai không biết rằng, tình cảm của mình cho đối phương đang ngày một lớn lên.

Như tối nay, Lạc chậm bước tiến tới vách núi. Hắn khẽ khàng quàng lên người nàng Quỳnh chiếc áo choàng rồi ngồi xuống bên cạnh. Vầng trăng tròn vành vạnh khẽ đung đưa nhảy múa với những cơn gió hun hút của vùng cao. Không gian chìm trong một vẻ đẹp tĩnh mịch và hoang vu. Cái lạnh làm hai người vô tình xích lại gần nhau, nàng Quỳnh đang vuốt ve chiếc dây chuyền bạc tinh xảo có gắn một viên đá đỏ hình giọt nước do chính tay Lạc thiết kế. Đó chính là món quà gần nhất Lạc tặng nàng, nàng thích nó vô cùng.

Hai người lặng yên khá lâu, chợt nàng ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn khẽ nói :" trăng đêm nay đẹp quá phải không?"

"Ừ, ta chưa từng thấy điều gì đẹp hơn thế".

Lạc chẳng hề nhìn trăng, hắn đang say mê nhìn nàng. Lúc này dưới ánh trăng mờ ảo,nàng như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của tạo hoá. Thế mà người ta hay bảo ánh trăng lừa dối, chém gió, người ta thích tự lừa dối mình thôi, giờ này hắn cực kỳ thấm thía điều ấy. Cũng phải thôi, nếu thứ trước mặt hắn là lừa dối, thì hắn sẽ căm ghét sự thật vô cùng.

Nàng chợt quay ra, ánh mắt hai người chạm nhau. Hơi thở của cả hai chợt trở nên gấp gáp, cả hai đầu óc trống rỗng đi, họ thấy khuôn mặt của người kia ngày càng sát lại. Đôi môi hai người chạm vào nhau chẳng hề ngại ngần vầng trăng đang cúi nhìn trêu trọc.

Liên Lâu, trong toà lầu quan sát trên tường thành, Đào Kỳ đang kính cẩn quan sát và chờ đợi. Trước mặt chàng là hai người phụ nữ tuyệt đẹp. Họ ngũ quan tinh xảo, mắt phượng mày ngài. Từng cử chỉ của họ toát lên sự thanh nhã và quý phái, nhưng lại ẩn hiện một sự uy nghiêm tột đỉnh. Bà Trưng Trắc và Trưng Nhị, hai người phụ nữ vĩ đại bậc nhất trong lịch sử nước Việt.

Cả hai đang ngồi chăm chú nhìn những hình vẽ trên những cuộn da thú. Đây là lần thứ ba họ làm như vậy. Những thứ hai vương đang xem chính là những thứ Lạc gửi qua Đào Kỳ chuyển tới.

Đặt xuống bàn một cuộn da,hai bà Trưng nhìn quay sang nhìn nhau. Khuôn mặt họ lúc này chợt có một chút nhẹ nhõm. "Em thấy những thứ này, liệu có thể không?".

Bà Trưng Nhị khẽ nhíu mày đáp:" Em cũng không biết nữa, có quá nhiều thứ em không hiểu nổi. Nhưng không hiểu sao, em thấy nhẹ nhàng hơn một chút".

"Ta cũng vậy, đột nhiên ta thấy nhớ bầy voi, cả lũ chim ngói nữa".

Bà Trưng trắc khẽ thở dài, họ đang mang trên vai gánh nặng quá lớn. Hai người phụ nữ vĩ đại, họ đứng lên không phải vì quyền lực, mà bởi thương xót cả trăm vạn dân chúng. Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai? Không phải hai bà, thì ai sẽ là người cứu rỗi những cuộc đời ấy?

Nhưng đâu phải con đường ấy dễ đi, muôn vàn khó khăn chất lên vai hai bà. Từ chuyện lo cơm ăn cho dân chúng, đến trấn an các bộ tộc, đến những sự tranh đấu và ganh ghét vì hai bà là nữ nhân.

Quân Hán sang phạm, lại càng làm áp lực thêm trầm trọng. Tuy rằng đếm số thì hai bà có cả mấy vạn người, nhưng nhìn kỹ thì sao. Họ chắp vá từ hằng hà sa số các bộ tộc từ khắp nơi, trang bị và huấn luyện không thống nhất. Chưa kể tới, có cả đống những tộc gió chiều nào theo chiều ấy, họ tới hội binh mang theo toàn người già, nô lệ. Không khó để gặp những tộc mà binh sĩ còn dùng cả gậy vót, áo quần tả tơi, họ trông giống ăn mày hơn là binh sĩ.

Tuy rằng có rất nhiều người tài giỏi giúp đỡ, nhưng không phải ai tài giỏi cũng toàn tâm toàn ý theo hai bà. Càng lên cao càng nhìn xa, nhưng càng lên cao cũng càng cô độc. Đôi lúc hai bà khao khát trở về lúc xưa, ngày ngày chăm chút những ruộng lúa, thi thoảng vui đùa với bầy thú, hay rảnh rỗi lại đi săn.

Quãng lặng đi qua, bà Trưng trắc quay sang nhìn Đào Kỳ rồi nói:" Đây chính là người mà đế tinh ứng vận sao?".

Đào kỳ khẽ gật đầu, nhưng chàng không nói thêm gì. Chuyện đế tinh chuyển rời hai bà cũng biết, nhưng chuyển là chuyển. Vận mệnh của đất nước không dễ dàng mà trao đi như thế, vả lại đâu phải cứ có mệnh làm vua thì sẽ chăm lo cho dân cho nước.

Bà Trưng trắc lại tiếp tục:" Hãy giúp ta quan sát người này, nếu hắn đáng để cậu phò tá thì hãy giúp hắn, còn nếu không hãy giết hắn đi".

Đào Kỳ không hề ngạc nhiên, bởi chính chàng cũng nghĩ như vậy. Chàng cũng không muốn Lĩnh Nam có một tên bạo chúa, dù là lãnh chúa một vùng cũng không.

Cả ba trầm mặc, rồi cùng nhau bước ra khỏi lầu quan sát mà đứng trước tường thành. Dưới chân họ là cả một dòng lũ bằng đồng đang di chuyển, những chiến binh xếp hàng như một con rắn khổng lồ không thấy đuôi mà lần lượt vào thành. Xa xa trên dòng sông Đuống, sông Dâu . Chi chít những con thuyền lớn nhỏ buồm căng phấp phới. Những lá cờ vàng thêu viền chim lạc tung bay trong gió, dưới ánh nắng chúng như một vườn hoa khổng lồ đang lay động.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 265

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.