Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại là thằng FA?

Tiểu thuyết gốc · 2120 chữ

Thời gian trôi đi vùn vụt, thoáng chốc là đã qua tết âm lịch. Cái tết thời này đơn sơ lắm. Thời mà Tết ăn ngon hay không không phụ thuộc vào ông cắt tóc, hay số thưởng của công ty. Mỗi bộ lạc thịt mổ vài con thú săn được, cúng tế cho thần linh mong an ổn, mong mùa màng tốt tươi. Rượu ngô, rượu cần uống chung, họ say sưa nhảy múa, hát ca cả tuần trời. Cuộc sống của họ hồn nhiên như cây lá, chính Lạc cũng tham dự cùng nhiều bộ tộc. Hắn càng ngày càng thấy thích thú sự hoang dại nhưng đầy tự do của thời đại này.

Riêng tộc Hỏa Tước thì đón cái tết đầu tiên theo nghi thức mới. Đêm giao thừa, tất cả tộc cùng hướng về một cây cột cao cầu nguyện, trên đó là một ngôi sao năm cánh bằng đồng mạ vàng.Cầu nguyện xong thì Lạc mở màn, hắn xé cho bé Sáo một miếng thịt. Hắn nói với mọi người rằng, đó là sự sẻ chia, đồng cam cộng khổ. Thần linh từng nói với hắn, ai biết sẻ chia với người khác bằng cái tâm trong sáng thì sau khi chết đều được về với vùng đất thánh. Mọi người thấy thế cũng học theo, họ chia đôi miếng thịt của mình rồi đưa cho người bên cạnh, tất cả đều cảm thấy rất ấm áp. Họ thấy tự hào vì cộng đồng này, dù người mới hay cũ, chưa ai bị phân biệt đối xử. Họ kết thúc buổi lễ bằng cách uống rượu, ca hát và quẩy tưng bừng bên những đống lửa.

Về ngôi sao, Lạc nói rằng đây là ký hiệu, là vật tổ thần linh chọn. Lý do hắn chọn ngôi sao năm cánh thì quá dễ hiểu rồi, không cần giải thích nhiều. Người dân thì cũng khá thích thú, chỉ vài ngày sau, ai ai cũng thấy trên cổ hoặc ở vòng tay đeo một ngôi sao nhỏ làm từ đủ các chất liệu.

Năm ngày tết qua đi, mùng 6 âm lịch năm 42.

Trải qua cái tết hạnh phúc bên nàng Quỳnh và bé Sáo. Lạc vẫn không thể tin rằng chỉ thế thôi mà hắn đã có người yêu. Có lẽ tình yêu không phức tạp như hắn tưởng. Hay là tình yêu vốn đơn thuần thế thôi, họ bên nhau cảm thấy an yên là được, xã hội hiện đại vô tình phức tạp hoá nó lên chăng? Mặc xác nó, hắn chỉ biết với hắn nàng quan trọng hơn tất cả mọi thứ, thế thôi.

Bên vách đá quen thuộc, Lạc cố giữ yên không động đậy, cảm nhận hơi ấm và mùi hương của nàng Quỳnh. Hắn ước gì thời gian ngừng trôi.

Chợt nàng quay sang nhìn hắn mà nói:" Chàng biết không, ta thực sự mệt mỏi và chán ghét chiến tranh. Tại sao chúng ta lại cứ phải đánh giết lẫn nhau như thế?”.

Khẽ vuốt tóc nàng, hắn đưa mắt nhìn về phía xa rồi thở dài:” Có lẽ đó là bản chất của con người. Con người sinh ra ai cũng có nhu cầu, khát vọng. Chúng ta khi ấy, rất dễ vì nhu cầu bản thân mà làm tổn thương người khác. Nhu cầu làm con người phát triển, cũng làm con người tranh đấu. Nếu một ngày họ không còn nhu cầu nữa, thì sẽ không còn chiến tranh. Nhưng con người không thể không có nhu cầu được, bởi nếu không có nhu cầu thì sẽ không phát triển. Không phát triển thì sẽ bị đào thải”.

Nàng Quỳnh lặng yên, hắn lại tiếp tục chỉ một nhành hoa bên vách đá :” Nàng thấy nhành hoa kia chứ, nó đã phải tranh đấu không chỉ với gió mưa, mà còn với cả những loài hoa khác. Nó còn lại trên vách đá này vì nó đã tranh đấu với những cây hoa khác, nó chiếm lấy chỗ duy nhất để sinh sôi”.

Lạc đột nhiên nghiêm túc hơn, hắn nhìn vào đôi mắt nàng rồi chân thành nói :” Chúng ta không thể thay đổi ngàn vạn người trong thiên hạ được, sẽ luôn luôn có những kẻ xấu. Giống như ánh sáng và bóng tối vậy, có lẽ thần linh đã tạo ra chúng ta như vậy. Ta rất muốn sau cuộc chiến này, nàng hãy đi cùng ta. Chúng ta, cùng nhau, chỉ có chúng ta và những người ao ước những điều tốt”.

“Nhưng còn hai vương thì sao? Còn những người dân Lĩnh Nam này, còn cả những người khốn khổ khác nữa, họ sẽ ra sao? Họ cũng mong muốn những thứ tốt đẹp chứ”. Nàng Quỳnh lắc đầu đáp.

Lạc lặng im, còn nàng Quỳnh bắt đầu hơi gay gắt:“Chàng có tài hoa, chàng làm được những thứ mà ta không thể tưởng tượng nổi. Tại sao chàng không dùng nó để giúp đỡ họ. Hãy nhìn vào mắt ta đi, hãy nói cho ta biết, ai sẽ làm được tốt hơn chàng?”.

Lạc trầm xuống, hắn nắm lấy đôi tay nàng :” Họ phải tự mình tranh đấu, ta không thể giúp họ. Bởi ta cũng không tốt đẹp gì hơn những người khác, ta cũng có những mong cầu riêng. Nhưng có một sự thật không bao giờ thay đổi, ta yêu nàng. Ta sẽ làm tất cả để bảo vệ điều đó. Nhưng ta không muốn mang gánh nặng ấy, xin nàng hiểu cho ta”.

Nàng Quỳnh khẽ gạt tay hắn rồi đứng dậy lắc đầu nói :” Chiến đấu ư? Chàng chỉ có thể chiến đấu khi chàng muốn làm thế. Nãy giờ chàng nói về sự chiến đấu, nhưng chính chàng mới là kẻ trốn chạy”.

Nhìn bóng hình nàng đi xa dần, Lạc khẽ lẩm bẩm:” Xin lỗi nàng, nhưng chẳng có thứ gì, kể cả thế giới này có vị trí quan trọng hơn nàng. Ta không thể, cũng không muốn làm thế”.

Thế là mối quan hệ của Lạc và nàng Quỳnh đột nhiên rơi vào tĩnh lặng. Nàng Quỳnh thì muốn chiến đấu cho tất cả Lĩnh Nam, hắn thì lại chỉ có thể lo được cho nàng, hắn và một nhóm nhỏ những người như bé Sáo thôi. Bởi muốn tranh đấu cho tất cả, thì hắn buộc phải ở một vị trí rất cao, vua chẳng hạn, ít ra cũng phải là một lãnh chúa. Khi ở vị trí như vậy, đất nước hay vùng lãnh thổ sẽ là ưu tiên hàng đầu, nặng hơn tất cả. Đặt nàng xuống vị trí dưới là điều hắn không thể làm được. Hắn không phủ nhận hắn thích nơi đây, hắn cũng cảm mến những người dân chất phác, thật thà. Nhưng hắn vẫn đắm đuối với hạnh phúc còn dang dở của hắn, hắn chỉ muốn cùng nàng đi đâu đó, xây dựng một nơi đẹp đẽ, sống những ngày yên bình. Tất cả những điều hắn đã và đang làm, hắn sẽ chuyển lại cho hai vương. Hắn chỉ có thể giúp đất nước đến vậy.

Nàng nói đúng, hắn đang trốn chạy, nhưng từ kiếp trước hắn đã thế, với hắn chỉ có hai loại người. Nếu chọn giữa không có nàng và tận thế, hắn sẽ chọn tận thế. Hắn cũng không thể lừa dối nàng mà giả vờ chiến đấu, cũng không thể bắt nàng từ bỏ lựa chọn, bởi như thế nàng sẽ không còn là nàng nữa. Từ kiếp trước hắn đã vậy, hắn có thể để tất cả lừa dối hắn, nhưng hắn sẽ không lừa dối chính mình và giờ là cả nàng.

Cuộc nói chuyện ấy day dứt cả hai cả tuần trời. Khi một trận thủy đậu xuất hiện ở Đồng Mỏ. Vài chục trẻ em ở các bộ tộc, kể cả bé Sáo lên cơn sốt, rồi nổi mẩn đỏ khắp người. Người dân vô cùng hoang mang. Thời này Y học là một khái niệm xa vời, đã từng có rất nhiều người bị sốt mà chết. Người dân các bộ tộc sợ hãi, trước kia gặp những thứ này thì chắc chắn đấy là ma quỷ làm. Cách chữa thì không có đông tây y mà là kết hợp các loại cúng, sống chết là hên xui.

Lạc phản ứng rất nhanh, hắn cho dựng gấp một gian nhà lớn nơi khuất gió trong thung lũng, các em nhỏ được đưa về đây cách ly tránh lây lan. Việc chữa thì đơn giản như ăn cháo, kiêng gió, kiêng nước. Ăn nhiều đồ ăn có Vitamin và tắm bằng lá cây Kinh Giới. Chỉ sau hơn một tuần, lũ trẻ hoàn toàn khỏi hết.

Với Lạc thì là chuyện nhỏ, nhưng với những người khác, đặc biệt là những người có con bị bệnh thì Lạc giờ này như thần nhân. Sau lần ấy, danh tiếng của Lạc ở vùng này tăng lên vùn vụt thêm rất nhiều người, thậm chí là cả bộ lạc đã xin nhập vào tộc Hỏa Tước.

Nàng Quỳnh đích thân tìm tới, hai người lại ra nơi vách đá quen thuộc. Ngước nhìn lên bầu trời cao, nàng nói với hắn.

"Cảm ơn chàng đã cứu lũ trẻ".

Lạc mỉm cười đáp:" đó là điều ta nên làm".Lặng yên một lát, hắn khẽ dò hỏi :" Nàng không còn giận ta chứ?".

Nàng Quỳnh quay sang nhìn hắn, rồi khẽ nói.

”Ta từng nghĩ chàng có những vết thương lòng, cũng có thể chàng là kẻ nhút nhát. Nhưng ta không thể chối bỏ ta vẫn yêu chàng. Chàng có suy nghĩ riêng, ta không hề gượng ép. Nhưng xin chàng hiểu, ta sẽ không từ bỏ mọi người. Đoạn thời gian qua, thực sự ta rất hạnh phúc”.

Lạc giật mình, giọng điệu này chẳng lẽ là tín hiệu nguy hiểm trong truyền thuyết. Sau đó sẽ là chia tay ư? Không được, nước đi này hắn chưa chuẩn bị. Hắn quay sang nàng khẩn khoản nói.

”Xin hãy cho ta thời gian, ta nhất định sẽ tìm ra cách. Nhất định sẽ có cách gì đó, ta sẽ tìm ra”.

Nàng khẽ mỉm cười, rồi không nói gì mà quay đi. Lạc vẫn đứng đó bất lực, hắn chẳng có ngôn ngữ, hay cách thức nào để níu kéo nàng. Hắn cũng không thể lừa dối chính mình, nhưng cũng không muốn mất nàng. Hắn tự giễu bản thân quá ích kỷ, hắn làm vậy rất giống yêu chính mình hơn là yêu nàng. Nhưng không phải, hắn yêu nàng nguyên vẹn là nàng và nàng cũng vậy. Mọi sự che đậy hay chịu đựng cuối cùng sẽ bị bản chất phơi bày. Đó là kết cục tồi tệ nhất. Hắn mỉm cười chát chúa nhìn lên những cánh én trên bầu trời, tình yêu của hắn giờ này mong manh như nhành hoa bên vách đá. Đẹp đẽ nhưng cũng rất mong manh.

Tháng 2 âm lịch năm 42. Sự kết thúc của vụ gieo trồng mùa xuân từ Giao Chỉ là tín hiệu bắt đầu cuộc bình định sâu vào lãnh thổ Lĩnh Nam của quân Hán. Theo sự ấm lên của thời tiết thì chiến trường cũng dần tăng nhiệt độ.

Thám báo từ Đồng Mỏ phát hiện, binh sĩ của Lưu Long tăng lên bảy ngàn năm trăm và bắt đầu có dấu hiệu di chuyển. Mã Viện hoàn tất hội quân với Hàn Vũ, chúng dễ dàng công hạ Khúc Dương với mười hai ngàn bộ quân và sáu ngàn thủy quân cùng gần hai trăm chiến thuyền các loại do đại tướng thủy quân mới Lục Hạo chỉ huy. Hai mũi nhọn cùng tiến trực chỉ hướng đồng bằng sông Hồng.

Phía Lĩnh Nam, hai bà Trưng cùng các tướng lĩnh chỉ huy hai vạn chiến binh cũng hoàn tất bố phòng ở Lãng Bạc. Tiền quân năm ngàn do Nga Sơn công chúa Lê Thị Hoa chỉ huy, Đông Cung công chúa Thiều Hoa làm phó tướng. Ngoài ra còn có Trương gia tam tướng Trương Tế, Trương Lại, Trương Độ họ lập chiến lũy ở hạ nguồn sông Bạch Đằng. Phối hợp với cánh quân bộ, là năm ngàn thủy quân Lĩnh Nam do Lê Chân chỉ huy, phó tướng là bà Phật Nguyệt. Đóng trại ở một vùng ngã sáu trên sông Bạch Đằng.

Bầu không khí ngột ngạt của chiến tranh phủ ngập đất Lĩnh Nam, cuộc chiến mang tính quyết định tương lai của cả mảnh đất này sắp đến đoạn cao trào.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.