Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày buồn

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

Một trận chiến Đồng Mỏ đã tạo dựng cho Lưu Long danh tiếng lẫy lừng ở Long Uyên. Danh tiếng được tạo nên từ sự hãi hùng và máu của những người dân vô tội. Sự đồ sát còn tiếp diễn sau khi Lưu Long khống chế Đồng Mỏ. Con số người chết của những bộ lạc không kịp chạy trốn lên tới hơn ba ngàn người. Một vùng núi rừng đâu đâu cũng có thi thể, những xác chết nằm đó chờ đợi sự ôm ấp của núi rừng sau khi bị những con thú hoang chia chác.

Lạc tỉnh dậy trong một cơn đau đầu như búa bổ, lúc trước bên bờ vực, Đào Hồng đã phải đánh ngất hắn rồi kéo đi. Hắn dường như không cảm thấy sự ê ẩm và cái xót của da thịt trong cơn lạnh, hắn thấy trống rỗng nhiều hơn.

"Đại úy, ngài tỉnh rồi". Thằng Dần và Nguyễn Tâm mừng quýnh. Hai thằng đã túc trực hơn một ngày từ khi Lạc được đưa về đây. Nhưng rất nhanh, hai thằng lại im lặng khi thấy Lạc vẫn nằm yên đó. Chỉ cái miệng hắn hơi động.

" Có bao nhiêu người chết?".

Dần và Tâm nhìn nhau đầy bối rối, thằng Tâm nhanh trí hơn vội nói: " Đại úy, sức khoẻ quan trọng hơn. Ăn uống trước đã."

Lạc vẫn không động đậy mà nói, giọng hắn nặng nề dần lên :" Bao nhiêu người?".

Thằng Dần cúi đầu, trả lời bằng giọng nghèn nghẹn: " Người trong bộ tộc chết chừng hai ngàn, trung đội ba bộ binh, trung đội bốn du kích cũng đã hy sinh trong lúc ngăn cản quân Hán. Quân Lĩnh Nam tan tác, các bộ tộc chắc người thoát đi không nhiều".

Lạc lặng yên không nói gì nữa, hắn không hận quân Hán. Chính hắn là nguyên nhân cái chết của mọi người, cả Quỳnh nữa. Nếu hắn không vì bản thân, người dân có lẽ đã sống. Có thể là sống trong đô hộ, nhưng ít ra là đỡ phải chết ở nơi rừng thiêng nước độc, xác làm mồi cho dã thú. Cả Quỳnh nữa, Lưu Long vốn nhằm vào hắn, nàng vô tình đã thay hắn nhận cái chết. Hắn tự giễu chính mình, cả kiếp trước và kiếp này, hắn đều là kẻ thất bại. Hắn luôn là kẻ trốn chạy. Một kẻ sợ hãi và hoài nghi chính bản thân, vậy mà dám mơ ước xây dựng nên thiên đường. Một gã chẳng biết hạnh phúc là gì, nhưng lại đi tìm hạnh phúc.

Hắn nhìn ra bên ngoài lều, những trận mưa xuân và đợt lạnh tháng hai đến muộn càng gieo sâu thêm vào hắn sự u ám. Lạc giang cả hai tay chân ra để cơ thể được thả lỏng hơn một chút rồi chìm trong miên man suy nghĩ. Phía bên ngoài chiếc lều của hắn là một mảnh u ám. Những tiếng khóc, tiếng sụt sùi lẫn từ vô số những túp lều, mái tranh dựng tạm hòa vào trong màn mưa hiu hắt mà len lỏi khắp khu rừng. Những con thú hoang cũng như đồng cảm mà thi thoảng xen lẫn vào vài tiếng tru tréo lanh lảnh.

Tàn sát khắp nơi mấy ngày, Lưu Long lại tung ra lượng lớn trinh sát, lập thêm nhiều trạm gác ngầm nhằm thanh lý và che giấu hết tai mắt Lĩnh Nam. Từ đây chỉ cần một tuần hành quân là có thể bí mật đến Lãng Bạc. Hắn cần giao ước thời gian với Mã Viện. Tuy cay cú vì không chiếm được bất kỳ thứ vũ khí nào đáng kể, nhưng hắn cũng đành gác lại. Đại cục quan trọng hơn.

Lãng Bạc, phòng tuyến của hai bà Trưng đã thành hình. Lĩnh Nam quân đương nhiên chiếm hết địa lợi, hai vương dựng chiến lũy trên ba điểm chiến lược. Phòng tuyến sông Cầu, đóng trên những ngọn đồi thấp trấn giữ bãi trũng rộng lớn nhìn ra sông Cầu. Phòng tuyến Lãng Sơn nằm giữa ngã ba sông Thương, sông Lục nhằm kiểm soát các vị trí đổ bộ và con đường lên thành Cổ Loa. Phòng tuyến cuối cùng nằm ở vùng đồi núi dạng bậc thềm tiếp giáp với Cổ Loa, từ đây có thể toạ trấn lương đạo hoặc tung quân đánh vào sườn quân Hán ở các vùng trũng, cũng có thể đưa thủy quân tập kích. Ba phòng tuyến có tính tương hỗ, cũng như phân tán địch quân rất mạnh. Nếu Lĩnh Nam quân có trang bị và huấn luyện thống nhất, có lẽ hai vạn quân Hán một bước cũng khó tiến. Mà quân Hán thì buộc phải chiếm được Cổ Loa tức Liên lâu, lúc ấy ảnh hưởng của chúng ra vùng đồng bằng mới thực sự có.

Trong soái trướng, bà Trưng Trắc giận dữ đập bàn: " Tại sao, tại sao em lại tự ý làm vậy?".

"Em cũng rất đau lòng, nhưng đất nước là trên hết". Nàng Nội cắn môi, đôi mắt nàng long lanh như sắp khóc.

Bà Trưng Trắc nhắm mắt lại, thở dài nói: " Ta không trách em, có lẽ ta đang tức giận với chính mình. Đã quá nhiều người vì ta mà hy sinh. Ta là một vị vua kém cỏi lắm, phải không?".

Bà Trưng Nhị vốn trầm ngâm lúc này mới lên tiếng: "Chị, đây không phải lúc mất tinh thần. Hán quân còn đang trước mắt. Nga Sơn đã chết để đổi lại cơ hội cho đất nước, chúng ta không thể để nàng hy sinh vô ích như vậy".

Lặng yên một lát, nàng lại nói: " Đồng Mỏ cũng đã thất thủ. Hán quân sẽ sớm giáp kích quân ta. Đây là nguy cơ, nhưng cũng là cơ hội diệt hết lũ sâu bọ".

Bà Trưng Trắc nhíu mày, khẽ thở ra rồi nói: " Xem ra Lãng Bạc không thể giữ được ".

Nàng Nội gật đầu, ánh mắt nàng nghiêm túc hơn, nàng bước tới địa đồ bắt đầu nói: " Dù diệt hết nội gián trong quân, thì với địa thế Lãng Bạc cũng khó có thể chống hai mặt giáp kích. Địch có thể vượt sông đánh vào Cổ Loa, cắt đứt đường về Mê Linh. Em nghĩ ta nên rút lui về Cấm Khê. Đây là nơi thiên hiểm, ba mặt đông, tây, bắc đều có sông bảo vệ, sau lưng là núi, lại có thông đạo có thể tới Cửu Chân. Quân Hán từ xa tới, đợi lúc chúng hết nhuệ khí, người mỏi ngựa mệt, sẽ là lúc quân ta phản công".

"Ta vẫn không yên lòng để dân chúng trong tay giặc, nhưng vì đại cục, có lẽ không còn cách nào khác". Bà Trưng Trắc thở dài. Ba người cùng nhất trí rằng, vẫn cần diễn một màn kịch với Hán quân. Rồi họ bất tri bất giác nhớ đến những ngày dựng cờ khởi nghĩa, liệu còn bao nhiêu nỗi buồn nữa để đổi lại niềm vui cho đất nước này đây.

Phòng tuyến Lãng Sơn, một vị nữ tướng đang trầm ngâm đứng lặng. Nàng đứng đó chìm trong nỗi buồn đang rải rác trong lòng như những hạt mưa xuân ngoài kia. Nàng thở dài lẩm bẩm: " Đứa em ngốc nghếch của ta".

Yên lặng một hồi, nàng quay lại nói với gã chiến binh đứng sau lưng: "Ngươi muốn báo thù cho Quỳnh chứ?".

Hoá ra người đứng sau lưng nàng chính là thằng Sẹo. Hắn trợn đôi mắt đỏ long sòng sọc rồi gật đầu.

" Ta biết ta vốn ngu dốt, người duy nhất lúc này ta có thể tin là ngài, hãy dạy ta, ta muốn trả thù cho nàng", thằng Sẹo gầm gừ nói.

Nàng Quế bước tới nắm lấy bả vai, nhìn vào mắt hắn rồi chậm rãi nói: "Nếu ngươi tin ta, hãy mang tất cả những chiến binh của ngươi về lại Đồng Mỏ tìm người đó, hắn sẽ giúp ngươi".

Trái với sự gay gắt mọi khi, thằng Sẹo không phản ứng gì mà chỉ gật đầu. Hắn trung thành với hai nàng, không chỉ bởi hắn yêu nàng Quỳnh. Một phần bởi sự đối đãi chân thành của nàng Quế, nàng ít hỏi thăm hay xã giao, nhưng hắn cảm nhận được sự chân thành của nàng. Thời gian dài Hán hoá, không ít Lạc tướng đã dần coi khinh những bộ lạc sống chung cùng dã thú.

Trong một khu rừng ở Đồng Mỏ, rất nhiều đội nhân số chừng một trăm quân Hán đang tiến hành kiểm soát hành lang, thanh trừ tàn dư quân Lĩnh Nam. Cao Thăng ngồi lặng trên một gốc cây khô trầm mặc. Cơn mưa phùn như cắt sâu thêm vào lòng hắn nỗi nhớ quê hương. Hắn nhớ cha mẹ, hai đứa em và những anh em trong bộ tộc, hắn mơ màng nhớ lại những lần đầu xuân ít ỏi hắn ở bộ tộc. Tất cả cùng đi săn ở ven hồ, cùng nô đùa bên những gốc cây cổ thụ, hắn nhớ cái mùi ẩm ướt, nhớ những ánh nắng lung linh trên mặt hồ Động Đình. Hắn nhớ điệu huýt sáo của những người trong tộc, nó véo von như tiếng những con chim rừng.

Chợt hắn cùng mấy chục người trong tộc Mèo Rừng trợn tròn mắt, tất cả quay ra nhìn nhau. Thế rồi không ai bảo ai, họ cùng nhau chạy như bay về một góc rừng. Nơi đó phát ra tiếng huýt sáo, làn điệu quen thuộc của tộc họ.

Cao Thăng sững sờ nhìn năm sáu người râu ria xồm xoàm, áo quần họ tả tơi, trên người là những vết sẹo nhằng nhịt. Hắn ngạc nhiên nhưng cũng rất mừng rỡ, kia chính là Cao Hùng, dù giờ này trông vô cùng khắc khổ. Cao Thăng bước tới muốn ôm lấy hắn nhưng rồi lại khững lại. Hắn run rẩy nhìn năm sáu gã chiến binh quỳ sụp xuống rưng rưng nước mắt, hắn có linh cảm không lành. Hơn nửa canh giờ sau đó, những chú chim đậu trong góc rừng cũng bị những tiếng khóc, tiếng gào mà hấp dẫn tới. Chúng thấy dưới chân mình gần trăm gã con người bề ngoài hung tợn, khoẻ mạnh. Nhưng hành động của họ lại trái với vẻ bề ngoài, ai nấy cũng đang quằn quại khóc lóc. Kẻ bó gối ngồi, kẻ nằm vật ra đất, kẻ thì cứ ôm ngực lăn qua lăn lại.

Lũ chim không hiểu, tất cả họ vừa mất đi những người thân yêu nhất. Không đơn giản chỉ là những người họ yêu quý chết đi, mất đi những người ấy, sợi dây liên kết với thế giới của họ cũng bị gián đoạn. Những minh chứng cho sự tồn tại của họ trên thế giới này nhạt nhoà đi rất nhiều.

Cao Thăng ngồi dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, hắn lặng nhìn những hạt mưa phùn hoà lẫn những giọt nước mắt của các chiến binh. Trong lòng hắn miên man biết bao câu hỏi, chẳng phải hắn đang phục vụ nhà Hán hay sao. Tại sao những người thân của hắn lại chết một cách vô nghĩa như vậy?

Hắn nhớ lại tuổi thơ của hắn, chẳng lẽ người Bách Việt mãi mãi không thể ngang hàng người Hán. Chẳng lẽ họ cứ mãi bị đối xử phân biệt, bị coi như giống loài hạ đẳng mà thoải mái chà đạp như vậy sao. Người Hán chẳng phải cũng như người Bách Việt, đều là con cái của thần linh hay sao? Thần linh đưa con người xuống thế gian, đều bình đẳng như những hạt mưa kia. Cớ sao những người như bộ lạc của hắn lại có số phận như thế.

Vật vã mãi, hắn ngước lên, gần trăm người chiến binh đang quỳ trước mặt hắn. Họ im lặng, nhưng ánh mắt họ nhìn hắn đã nói lên tất cả. Cao Thăng biết họ muốn gì, thực ra đó cũng là điều hắn muốn, hắn phải báo thù.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 244

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.