Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước cờ Mã Viện

Tiểu thuyết gốc · 2551 chữ

"Giết, đẩy lùi lũ chó xuống sông".

Nàng Trinh đạp xác tên Hán quân vừa bị nàng chém bay đầu rồi chỉ kiếm hiệu lệnh. Những chiến binh theo hướng lưỡi kiếm của nàng mà ào ạt xông lên như cơn sóng. Bốn đạo quân phối hợp vô cùng ăn ý, nàng Trinh và Quách A đảm nhiệm tiên phong. Hai mũi nhọn đột kích nhắm vào những chỗ tụ quân, họ tiến công làm tan rã chúng rồi lại rút đi ngay. Nàng Quế và Nga thì bắn tên yểm trợ. Mỗi khi có quân Hán định đuổi theo thì hai đội phía sau lập tức tách quân ra đánh kẹp. Quân Hán khổ không thể tả. Chúng vật lộn từ sáng đến chiều mà vẫn chưa thể chiếm bờ sông. Mà dẫu có chiếm được, cũng còn mục tiêu của chúng còn cách quá xa. Chúng đâu đến đây lấy cát, chiếm bờ sông làm gì?. Nhiều tên Hán quân bắt đầu tự hỏi như vậy. Mã Viện vẫn kiên trì với phương án đỉa bám lâu da trâu cũng rách. Từ sáng đến chiều, theo những ụ đất dần cao mà Hán quân dần đẩy lùi Lĩnh Nam quân. Bốn ngàn quân Lĩnh Nam dù có bằng thép mà đối mặt với liên miên quân Hán thay phiên đổ bộ thì giờ này cũng đã thấm mệt.

" Vụt".

Nàng Trinh né đi một mũi tên của nàng Quế, mũi tên bay thẳng vào một gã bộ binh đang định tấn công nàng từ phía sau. Nàng cúi xuống né đi lưỡi kiếm của một tên khác, lách kiếm đâm xuyên qua ngực hắn rồi hoàn mỹ xoay người rút thanh kiếm ra mà ném vào một tên khác đang lao tới khiến hắn ngã ngửa. Tại sao giờ này lũy Sông Cầu vẫn chưa động, Lĩnh Nam quân đã bị đẩy lui quá nửa bờ sông.

"Rút lui về sau hai trăm bộ". Mệnh lệnh từ nàng Quế lại phát ra. Lĩnh Nam quân đã lui liên tiếp lần thứ tư. Họ sắp bị đẩy ngược về chiến lũy. Hán quân tiến rất chậm nhưng chúng có được vô số ụ đất công sự che chắn. Nếu nói bờ sông trước kia như một cô thiếu nữ làn da mịn màng thì giờ đã trở thành cô nàng mặt rỗ. Hậu quả sự đào bới của những gã mắt hí phương Bắc.

Hán quân đang định đẩy tiếp thì nghe một hồi tù và bất chợt nổi lên từ phía phòng tuyến sông Cầu. Những chiến binh chân bước theo nhịp vô cùng nghiêm cẩn theo một con voi trắng đầu đàn to lớn. Con voi to gấp đôi những con voi bình thường, trong miệng mọc ngà kép, nó cũng được mặc một bộ giáp đồng. Tất cả binh lính hai phe chẳng hẹn mà cùng nhìn về bóng người đứng trên lưng voi. Nàng mặc giáp bạc trước ngược trổ hình trống đồng, đeo mặt nạ chim phượng, tay vịn thanh bảo kiếm chuôi ngà voi. Nàng đứng đó ngạo nghễ như thách thức cả ánh chiều đỏ rực đang hắt lên bờ sông.

"Là nhị vương, là nhị vương. Nhị vương vạn tuế… huh rah!".

Những chiến binh mệt mỏi cả ngày trời bỗng như phát cuồng, họ biết bóng người kia từ hai năm trước. Nơi nào thấy bóng con voi trắng bốn ngà, nơi ấy Hán quân chạy rẽ đất. Trưng Trắc vương là người giỏi nội chính, ôn hoà, lại là chị cả nên đứng ra trị quốc. Nhưng chân chính vị lãnh đạo đội quân Lĩnh Nam chính là bà Trưng Nhị. Bóng người trên lưng voi khẽ giơ tay, cả chiến trường đột nhiên im lặng. Ngay cả những tên bách nhân tướng, quân tư mã của Hán quân cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt. Lĩnh Nam quân cũng im lặng, nhưng giống như sự im lặng của biển cả trước cơn bão. Các chiến binh nhìn về bóng người ấy mà đầu tê rần vì máu nóng. Họ chờ đợi, chờ đợi. Không một lời nói, bóng người trên lưng voi tuốt kiếm chỉ xéo. Lập tức cả một dải bờ sông rung chuyển vì những tiếng gầm thét của những chiến binh Lĩnh Nam. Cả bốn vị nữ tướng xinh đẹp lúc này cũng con mắt đỏ ngầu, gầm gào như dã thú. Với những chiến binh Lĩnh Nam, người trên lưng voi kia chính là thần.

Quân Hán sợ đến tê người, có kẻ buông rơi cả thanh kiếm đang cầm trên tay. Chúng như đang đối mặt với những con thú hung bạo nhất của núi rừng, nhìn những con thú hình người đang xông đến, chúng muốn giơ đao, kiếm lên chống đỡ nhưng sự kinh hoàng làm thân thể chúng cứ đơ ra. Hơn hai ngàn năm sau, cụm từ vắt chân lên cổ mới để thể hiện một hành động mười tám cộng. Còn giờ phút này, vắt chân lên cổ là từ chính xác nhất để miêu tả cách chạy trốn của quân Hán.

Từ bên kia sông, Mã Viện trầm ngâm đứng trên đài quan sát. Lão lẩm bẩm: " Quả đúng như tình báo, ngươi rất nguy hiểm. Bước tiếp theo của ngươi, ta đang mong chờ đây".

Rồi hắn quay lại nói với Đặng Khánh: " Ngày mai, trông cậy vào ngươi đó". Đặng Khánh chắp tay cúi đầu rất sâu, hắn muốn thể hiện sự khâm phục từ trong đáy lòng hắn lúc này.

Bà Trưng Nhị hiểu rằng sĩ khí cũng chỉ có hạn nên cũng chỉ truy sát quân Hán tới mép nước mà mặc chúng lên thuyền. Kết thúc ngày giao tranh đầu tiên, Lĩnh Nam quân mất chừng ba trăm, Hán quân tổn thất hơn bảy trăm. Nhưng những chiến thuyền Hán quân vẫn tấp nập trên dòng sông. Đêm đến, những ánh đuốc trên thuyền sáng rực cả một khúc sông lớn. Nhân lúc giao tranh ban ngày che mắt, Hán quân đã bắt đầu dựng cầu phao qua sông. Những chiếc thuyền được xích với nhau, bắc ván cầu nối lại, trở thành một con đường hành quân. Tám ngàn quân sung sức được ăn no, nghỉ sớm tối hôm đó. Tảng sáng, chúng sẽ bắt đầu tấn công tổng lực. Giáng một đòn đánh bất ngờ vào phòng tuyến Lãng Sơn.

Từ một khu rừng chìa ra bờ sông cách nơi quân Hán độ bộ hơn hai cây số. Lê Chân đứng bên bờ sông lặng ngắm ánh trăng đang nhảy múa trên từng cơn sóng bạc. Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng những cơn gió sông đang ve vuốt trên da thịt.

Đứng đó một mình hồi lâu, nàng chợt cất tiếng nói: "Phá vỡ sự yên bình này, quả là tội lỗi đúng không".

Từ dưới nước cách nàng Chân vài chục bước, một bóng người nhô ra từ trong nước. Nếu những người châu âu nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ kinh hô vì nghĩ đây là một nàng tiên cá. Những gợn nước trượt xuống khuôn mặt nàng để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ. Nàng để trần vai, trước ngực là một mảnh da cá sấu có vảy quấn chặt, mái tóc dài đen nhánh ướt nước rủ xuống chiếc xương quai xanh đầy khiêu gợi. Những giọt nước như tiếc nuối mà chầm chậm chảy xuống từ trán nàng, chạy qua đôi mắt to tròn long lanh, đi vòng qua đôi môi trái tim căng mọng rồi trượt theo những đường cong tuyệt mỹ trên thân thể nàng mà về lại với dòng sông. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, dung nhan nàng đẹp một cách huyền bí. Chắc chắn bất cứ gã đàn ông nào nhìn thấy nàng lúc này, cũng sẽ cảm thấy nóng trong người, mặc dù xung quanh anh toàn là nước. Nàng là Trương Tử Nương, một trong tam đại đô đốc thủy quân Lĩnh Nam.

Chầm chậm bước lên từ con sông, Nàng tiến sát tới Lê Chân. Khẽ mỉm cười, nàng nói: " Đúng vậy, nên để tội lỗi ấy theo dòng sông mà trôi đi".

Lời nói của nàng vừa dứt, dưới sông lập tức lít nha lít nhít những bóng người trồi lên mặt nước. Họ lặng yên ngâm mình trong nước, chỉ hở ra ánh mắt ngập tràn sát khí.

"Lên đường bình an".

Nàng Chân chắp tay lại, gật đầu chào Tử Nương. Tử Nương đáp lại nàng bằng nụ cười bí ẩn, rồi từ từ đi xuống dòng sông. Tất cả lại biến mất trong dòng sông như chưa hề có cuộc gặp gỡ. Nàng Chân nhìn dòng sông thêm một lát rồi quay đầu về phía xa. Dưới ánh trăng mờ, miên man không biết bao nhiêu mà kể những bóng đen xuất hiện từ khu rừng ven bờ. Những bóng đen đang lặng lẽ kéo những chiếc thuyền độc mộc xuống nước.

" Mã Viện, bước thứ tư của nhị vương tới rồi". Nàng Chân ngước nhìn ánh trăng rồi tự nói một mình.

Tảng sáng, Lĩnh Nam quân vẫn như hôm trước đẩy chiến trường ra phòng thủ từ gần bờ sông. Cách tấn công của quân Hán vẫn như hôm qua, nhưng dữ dội hơn rất nhiều. Thêm ba chiếc Đấu Hạm được rút về để bổ sung cho đợt đổ bộ. Những công sự có mái che có thể đỡ được tên bắn nhưng có vẻ hơi mong manh trước những viên đá nặng và dầu cháy. Đặc biệt hơn, có chừng ba trăm tay nỏ mạnh tham gia. Tầm xa của nỏ lớn quân Hán thời bấy giờ chừng hai trăm ba mươi mét, tuy tốc độ chậm, nhưng ăn được cái tầm xa. Nhất thời quân Lĩnh Nam hơi yếu thế, bốn vị nữ tướng phải dùng toàn bộ số người bắn cung thì tình thế mới hơi hoà hoãn. Nhưng sự vất vả mới chỉ bắt đầu, Hai chiếc Mông Xung đang ghé miệng trên bờ sông đột nhiên thả xuống cầu treo từ hai hông.

Tám ngàn Hán quân như một đàn kiến đen kịt bắt đầu đổ bộ. Dẫn Đội thuẫn bài lên tới tám trăm người chia thành năm tổ che chắn cho đội bắn nỏ tiến hành áp chế. Quân số gấp đôi, lại có vũ khí tầm xa áp chế. Hán quân nhanh chóng áp đảo. Bốn nữ tướng chống cự được đến đầu giờ chiều thì dần phải rút lui. Tám ngàn Hán quân lần này còn thêm gần vạn dân phu. Dưới những ngọn giáo dí sau lưng, họ bắt đầu xúc đất, chuyển đồ, dựng công sự ngay sau chiến trường phía trước.

Chợt những chiến binh Lĩnh Nam phía sau lại hô lên vang dội, vương của họ lại lần nữa ra trận. Dưới sĩ khí bốc lên vùn vụt của Lĩnh Nam quân. Quân Hán bắt đầu luống cuống, những chiến binh điên cuồng bất chấp tên bay, nỏ bắn che khiên tranh nhau chạy lên trước. Những người tiếp cận được Hán quân thì quăng khiên lập tức mà lao vào chém giết, rơi kiếm thì dùng chân tay, dùng mồm cắn. Hán quân chuẩn bị tốt hơn hôm trước, thể lực cũng không mệt mỏi, lại có trang bị tốt hơn và Đặng Khánh cũng là một gã tướng thuộc loại tài năng. Hắn cố gắng dùng những nhóm cung thủ và đội hình khiên để bào đi những mũi nhọn đang găm chặt vào quân Hán. Nhưng quân Lĩnh Nam sĩ khí quá tốt, họ chẳng thèm màng cả sống chết. Đặng Khánh thở dài nhìn Hán quân dần bị đẩy lui về bờ sông. Hắn cắn răng quay đầu lại nhìn đoàn thuyền bắc cầu.

"Tới đi nào, tới đi". Đăng Khánh lẩm bẩm.

Chẳng biết có phải dòng sông nghe được tiếng của hắn hay không nữa. Đột nhiên một vài chiếc thuyền dùng làm cầu phao vang lên những tiếng gãy vỡ rất lớn. Bốn, năm chiếc thuyền từ từ chìm xuống, chúng bị xích với những thuyền khác mà vặn những tấm ván gỗ vỡ tan. Chiếc cầu phao của quân Hán gãy làm ba khúc. Hán quân đã lên cầu phao từ tảng sáng, ánh sáng lờ mờ và tiếng bước chân đã che đi những âm thanh từ dưới nước. Chúng không biết rằng dưới nước là cả đội quân đang đục đáy thuyền.

Ngoi đầu lên mặt nước từ phía xa, Tử Nương trầm mặc nhìn những mảnh vụn tung toé, những tên lính bơi lóp ngóp trên xông. Nàng cười nói:" Đi thôi, bước thứ năm đã đặt xong rồi". Những người phía sau nàng lại lặng lẽ biến mất trong dòng sông.

"Đường lui đã đoạn, con đường sống duy nhất là tiến lên. Nói cho ta biết, các ngươi có muốn chết ở nơi này không?".

Đặng Khánh cưỡi ngựa dẫn đầu hô hào. Từ lúc quan sát địa thế, Mã Viện đã lờ mờ đoán rằng có một lưỡi câu đã thả rất dài dành cho lão. Qua một ngày thử, Lĩnh Nam quân dễ dàng cho lão sang sông, chứng tỏ chúng có âm mưu. Lão nhớ tới đội đặc công nước của Lục Hạo gần như chết hết, lính Hán không ai dám xuống sông. Lão quyết định đánh cuộc, trên thực tế thì nếu Lĩnh Nam quân không đến, lão cũng nghĩ tới tự phá cầu. Chứng kiến sĩ khí quân Lĩnh Nam ngày hôm qua, lão hiểu rằng chỉ tuyệt đường thì binh sĩ của lão mới có thể phản kích lại. Ai binh tất thắng, phải nói rằng Mã Viện quá độc, dùng quân của Lĩnh Nam để tự đoạn đường lui nhằm kích thích Hán quân. Như trong thế chiến, cả phe Phát Xít và quân Nga từng làm vậy. Một phương án mang đầy tính hên xui, nhưng cũng rất quyết đoán.

"Quyết tử, quyết tử". Khắp dải bờ sông vang vọng tiếng Hán quân.

Ý chí cầu sinh của con người rất mạnh mẽ, nếu còn đường lui, người ta sẽ không liều mạng. Có câu giặc cùng chớ đuổi, chó cùng dứt dậu. Bị mất đi đường lùi, những tên Hán quân dưới sự cổ vũ của Đặng Khánh liều chết mà phản công dữ dội. Và với lợi thế về quân số và trang bị, chúng dần có lại ưu thế trên chiến trường.

Trưng Nhị vương không tranh oai với Hán quân, bà quá hiểu hy sinh vô ích là không cần thiết, Lĩnh Nam quân vừa đánh vừa lùi về phòng tuyến Lãng Sơn. Thương vong mỗi bên chừng sáu, bảy trăm người. Tối đó, Mã Viện điều thêm hai ngàn quân ở doanh trại đưa thêm năm ngàn dân phu sang sông. Thủy quân của quân Hán gần như trải kín quanh doanh trại của lão để phòng bị Lĩnh Nam sang sông tập kích doanh trại. Mã Viện bắt buộc phải công chiếm phòng tuyến Lãng Sơn thật nhanh trước khi Lĩnh Nam kịp phản ứng. Lão đã nhìn ra sơ hở của cụm phòng tuyến Lãng Bạc.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.