Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử thủ

Tiểu thuyết gốc · 1912 chữ

Chỉ hai ngày cường công, trả giá chừng hơn một ngàn quân. Ngày thứ ba, Mã Viện đã thành công chiếm được dải đất bờ sông. Lão muốn một hơi công chiếm những chiến lũy. Một vạn dân phu theo quân giờ đang xây dựng những công sự phòng quân Lĩnh Nam đánh thọc sườn từ phía Sông Cầu. Thủy quân của chúng đã khoá chặt bờ sông và đang tu sửa lại cầu phao.

Cả một bờ sông rộng chừng một cây số giờ đây đã chi chít những lũy đất khắp nơi. Đất ven sông dẻo, dính nên dễ dàng đắp lên những phòng tuyến tạm thời.

Điểm yếu chí mạng của cụm phòng tuyến Lãng Bạc chính là chúng bố trí tầng tầng lớp lớp chứ không phải một bức tường thành cao vút. Thực tế nếu hai quân được trang bị và huấn luyện như nhau thì không có vấn đề gì. Nhưng sự chênh lệch khi giao tranh trực diện quy mô lớn thì quân Hán là kẻ cửa trên. Những chiến lũy phân góc nhằm phân tán quân Hán là chiến lược đúng đắn. Lĩnh Nam quân chiếm hết địa lợi, nhưng vô tình cả một bãi rộng bằng phẳng lại đủ cho Hán quân triển khai quy mô lớn.

Một vạn dân phu lao động trong đêm làm Mã viện gần như có một tấm khiên chắn lại phòng tuyến sông Cầu. Hắn chia hai ngàn binh tử thủ ở đó. Còn lại tám ngàn quân kéo theo một vạn dân phu, bắt đầu bóc từng lớp từng lớp những chiến lũy của Lĩnh Nam.

Mã Viện thân chinh mặc giáp ra trận. Sự có mặt của lão cũng là một liều thuốc kích thích cho quân Hán. Đỉnh đỉnh đại danh Phục Ba tướng quân cũng không phải chuyện để đùa. Uy danh của lão trong quân Hán cũng không phải dạng vừa đâu.

Hán quân bắt đầu tấn công từ giữa buổi sáng. Những dân phu dù rất mệt mỏi nhưng dưới lưỡi gươm, ngọn giáo họ cũng đành cắn răng chịu đựng. Khiên bài quân Hán đẩy đến đâu, họ phải đi đến đó. Dùng hết sức mà đào bới, đắp lên những ụ đất cao. Các chiến lũy dựng trên địa hình bậc thềm, nên cũng chỉ cao có vài mét. Từ những ụ đất có độ cao tương đối, cung nỏ quân Hán đứng trên đó bắn áp chế, quấy nhiễu tạo điều kiện cho bộ binh tấn công.

Đặng Khánh trên lưng ngựa, không ngừng đốc thúc: "Cung thủ bắn tự do, thuẫn binh tiến lên, chặt phá lớp sừng dưới lũy đất".

Lũ che khiên sau khi hoàn thành những điểm bắn cho cung thủ thì lại tiến lên chặt các lớp cọc nhọn đóng chéo bảo vệ tường lũy. Bất chấp những kẻ ngã xuống, chúng vẫn hăm hở vung rìu chặt ra những lối tiếp cận tường đất của chiến lũy.

Các nữ tướng Lĩnh Nam cũng không tỏ ra yếu thế với quân Hán. Nàng Quế, nàng Nga dẫn hai đội cung thủ từ hai đầu chiến lũy bắn chụm vào giữa. Họ di chuyển rất linh hoạt, áp chế những nơi gò đất có đông cung thủ Hán quân. Đôi khi họ cũng săn những tên đội trưởng, hay bách phu trưởng đang ngoác mồm hô hào bên dưới.

Quách A cùng nàng Trinh thì lại đảm nhiệm phần cận chiến. Mỗi người đều có phương thức rất đặc biệt. Tựa như đội thân binh của nàng Trinh di chuyển liên tục trên lũy. Họ rất giỏi sử dụng phi đao, mỗi khi quân Hán có điểm tụ quân chúng sẽ thấy chừng vài chục con dao Mường dài chừng năm mươi centimet lướt qua những chiến binh Lĩnh Nam trước mặt rồi găm lút cán vào những tên sơ hở. Những chiến binh Lĩnh Nam nhân cơ hội đó mà chen loạn vào rồi đẩy chúng xuống.

Quách A thì lại có một chiến thuật liều lĩnh hơn. Nàng xuất thân từ bộ tộc sâu trong châu Bạch Hạc, họ sống trên cây, giỏi leo trèo vô cùng. Từ trên chiến lũy, những nữ binh như những con chim cắt, các nàng đu dây nhảy thẳng xuống đầu lũ đang công khênh nhau hoặc che khiên. Một hai nhát kiếm, dù dứt điểm được đối phương hay không thì họ cũng mượn lực kéo của mấy chị em bên trên rồi thoăn thoắt leo lên lại. Có nhóm Hán quân đang leo thang thì bị hai ba nữ chiến binh nhảy xuống, móc chiếc móc vào chân thang cho người đứng trên lũy kéo đổ xéo. Các nàng là những điểm sáng, nhưng chiến trường không phải là nơi sức một vài người có thể xoay chuyển.

Trận chiến diễn ra vô cùng cam go và ác liệt. Lĩnh Nam quân cùng quân Hán giằng co nhau trên từng mét vuông. Nhưng càng đánh, sự chênh lệch giữa những cánh quân tinh nhuệ và quân bộ Lạc của người Lĩnh Nam càng ngày càng hiện ra rõ rệt. Dũng cảm là một chuyện, lên chiến trường chém giết lại là một chuyện khác. Không có sự phối hợp ăn ý với đồng đội thì sẽ chết ở rất nhiều tư thế khác nhau. Những chiến binh bộ lạc tuy rất dữ dằn nhưng họ hầu hết tự chiến. Trái lại quân Hán luôn đi theo nhóm, kẻ leo lên được chiến lũy thì cố giữ khiên thủ, chúng đợi đủ người mới mở rộng dần. Những chiến binh không quen phối hợp mà tự chiến thì rất nhanh tan rã.

Hán quân là kẻ công lên, ấy vậy mà chúng lại có thương vong ít hơn. Đương nhiên là không tính những người dân phu. Xác họ rải rác khắp mọi nơi vì trúng phải tên bắn. Có người sợ tới mức quỳ xuống mà run rẩy, nhưng đón chờ họ sẽ là những mũi giáo lạnh lùng. Xác những người Bách Việt nhiều bằng số người chết của cả hai quân.

Tới buổi trưa, đã hơn một ngàn chiến binh Lĩnh Nam hy sinh. Trong khi quân Hán tổn thất mới có chừng ba, bốn trăm. Nếu không có bà Trưng nhị và các nữ tướng, e rằng trong buổi sáng Hán quân đã chiếm được Lãng Sơn. Lạ kỳ thay, Trưng Nhị vương vẫn không điều thêm viện binh. Nàng vẫn rất bình tĩnh điều phối các cánh quân cố thủ.

Đặng Khánh và Hàn Vũ nhìn quân Hán dần dần đẩy lên những chiến lũy thì càng thêm nể phục Mã Viện. Đại soái của chúng dụng binh như thần. Mười tầng chiến lũy đã bị bóc đi năm. Nhưng Mã Viện thì âm trầm hơn, phòng tuyến trước mặt tuy lung lay như sắp đổ, nhưng không hiểu sao lão vẫn còn cảm giác bất an.

Mãi tới giữa buổi chiều, đạo quân tiếp viện từ phòng tuyến sông Cầu tấn công mạnh vào bên sườn quân Hán.

" Giết sạch lũ giặc Hán".

Dẫn đầu bốn ngàn quân từ phía sông cầu đánh úp lại là một nữ tướng trẻ tuổi. Nàng cưỡi ngựa trắng dẫn đầu, áo bào đỏ tung bay phấp phới. Nàng cưỡi ngựa vô cùng thuần thục. Thân thể nàng như hoà cùng con ngựa trắng luồn lách qua những hố đất nhằng nhịt, nàng liên tiếp giương cung bắn tên hạ gục mấy trên trên tường đất.

Nàng nhanh chóng trở thành tiêu điểm của lũ cung thủ, tên bắn như châu chấu về phía nàng. Nhưng tài cưỡi ngựa của nàng quá xuất sắc, con chiến mã của nàng lách trái, nhảy phải không ngừng tiến tới phía trước mà né đi những mũi tên vun vút qua đầu.

Sau lưng nàng, một nam tướng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh nhìn theo bóng nàng mà lắc đầu. Đó chính là chú Quốc của Lạc. Chú giương cao ngọn giáo hét lớn: " Anh chị em Lĩnh Nam, theo nàng Bầu giết giặc, chậm chân là không còn quân Hán nữa đâu". Các chiến binh cười ha hả, rồi họ hăm hở lao theo chú đánh vào trận địa quân Hán. Trận địa phòng thủ bên cánh quân Hán có chừng hai ngàn quân, lại có cả công sự. Nhưng Lĩnh Nam quân phía này đông gấp đôi nên chúng nhất thời hơi lúng túng.

Mã Viện nheo mắt nhìn sang, lão lắc đầu: " Nếu chỉ có vậy, lão phu thật sự rất thất vọng".

Nói đoạn, hắn quay sang tên lính truyền tin: " Từ đại doanh tăng thêm ba ngàn quân dùng thuyền sang sông. Đánh cho lũ man kia cút về chỗ cũ".

Lại quay sang Hàn Vũ mà nói: " Hàn tướng quân xuất lĩnh đốc chiến đội. Bằng mọi giá trong ngày phải hạ phòng tuyến kia".

Hàn Vũ không hiểu, rõ ràng tình thế quân Hán đang khá lạc quan. Tung đốc chiến đội vào trận tức là Mã Viện đang gấp. Bản doanh mặc dù chỉ còn hơn ngàn quân, gọi là trống không cũng được. Nhưng Lĩnh Nam cũng không cách nào qua sông. Nhưng hắn cũng không dám dò xét, chỉ lĩnh mệnh mà đi. Dưới áp lực của những thanh đao sáng loáng, quân Hán nhiệt tình hơn rất nhiều. Tới xẩm tối, phòng tuyến Lãng Sơn chỉ còn ba chiến lũy, lung lay ngả nghiêng như sắp đổ. Lĩnh Nam quân thì sắp đến cực hạn, nhưng họ chỉ nhận được hai từ duy nhất của Trưng Nhị vương.

"Tử thủ".

Bà Trưng nhị đứng trên chiến lũy cao nhìn xuống miên man quân Hán đang xông lên những chiến lũy. Bà nhìn một gã Hán quân trúng tên gục xuống dưới chân chiến lũy, hắn run rẩy nhìn lên bầu trời đen kịt. Hắn thấy nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ người mẹ già tần tảo mà hắn gạt đi để tòng quân. Hắn lúc này mới thấu hiểu sự trân quý của sinh mạng, nhưng không còn kịp nữa rồi. Giơ cánh tay nặng trĩu như muốn níu kéo những người đang hăm hở trèo lên. Người hiểu ra thì không nói được, người nói được thì còn chưa kịp hiểu ra.

Bà Trưng Nhị nhắm mắt lại, bà đã chứng kiến biết bao cái chết như vậy. Bà cực kỳ chán ghét chiến tranh, nhưng cũng vì thế mà bà mới nghiên cứu về chiến tranh. Bởi sự thật xót xa, không có hoà bình cho kẻ yếu. Bà chợt mỉm cười chua xót, thoáng nghĩ tới một điều. Người Hán đến đây để chinh phục, những người lính thực sự họ tự hào vì góp công khai cương khoách thổ, mở mang bờ cõi, họ được dạy như thế, họ có oai hùng của họ. Người Lĩnh Nam chiến đấu để bảo vệ quê hương, đánh đuổi ngoại xâm, giữ gìn văn hoá cho con cháu, họ có tự hào của mình.

Chính nghĩa sẽ chiến thắng, hay chiến thắng là chính nghĩa?

Trưng Nhị vương ngước mắt nhìn trời rồi xoè bàn tay đưa ra trước, một giọt nước mưa rơi xuống giữa lòng bàn tay bà. Hướng bàn tay về phía cây đại kỳ quân Hán dần mờ trong đêm tối, bà nghiêm nghị nói.

"Mã Viện, bước thứ năm của ta tới rồi".

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 190

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.