Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những mảnh ghép đầu tiên của đại kế

Tiểu thuyết gốc · 2280 chữ

"Anh Cao, có dấu vết". Một gã chiến binh khẽ gọi.

Cao Hùng vội chạy tới, cả bọn ngồi nhìn ngó những bụi cây hơi xiên xẹo khác thường rồi gật đầu. Xem ra Cao Thăng đã đúng, đây là dấu vết di chuyển của một lượng lớn người. Tuy đã bị tác động lại, nhưng với những gã thợ săn già dặn kinh nghiệm thì không khó nhận ra. Họ mải mê mà không nhận ra rằng, đã rơi vào trong một ổ mai phục.

" Phập".

Một mũi tên bay qua mặt Cao Hùng găm thẳng vào gốc cây. Mũi tên lạnh lùng vừa sượt qua khiến hắn cảm thấy da mặt còn hơi rát. Xung quanh sáu gã tộc mèo rừng từ đâu xuất hiện hơn chục người mặt bôi nhọ nồi, quần áo đen xì chen lẫn lá cây. Giọng nói của một người trong số họ vang lên, không quá to nhưng tính uy hiếp cực kỳ lớn.

"Nhúc nhích là chết".

Cao Hùng khẽ gật đầu, sáu người cùng buông binh khí rồi từ từ đứng lên. Họ bị bịt mắt rồi dẫn đi vào sâu trong rừng.

Lúc chiếc khăn bịt mắt rơi xuống, đập vào mắt Cao Hùng là một thanh niên rất trẻ, ánh mắt cậu ta vô cùng tự tin. Cao Hùng cảm thấy trên người cậu ta có một sức hút kỳ lạ nào đó. Uy nghiêm nhưng lại làm cho người khác cảm thấy rất gần gũi.

" Người Hán, các người đi tới tận đây có mục đích gì?". Lạc mỉm cười hỏi Cao Hùng.

"Tôi có chuyện muốn nói với thủ lĩnh chỉ huy ở Đồng Mỏ, xin cho tôi gặp ngài ấy". Cao Hùng nghiêm nghị đáp lời.

Lạc vẫn giữ nụ cười trên môi mà tiến sát lại hắn :" Ngươi đã gặp rồi đó, nói được rồi chứ?".

Đối mắt hồi lâu, Cao Hùng gật đầu :" Chúng tôi là người tộc Mèo Rừng ở Động Đình. Chúng tôi muốn hợp tác với ngài chống lại Hán quân".

"Tại sao ta phải hợp tác với các người? Sao ta biết được đây không phải là cái bẫy?". Lạc thờ ơ đáp lời.

" Ngài hiểu chúng tôi không cần thiết phải làm như thế này. Quyết định là ở ngài". Cao Hùng chân thành trả lời.

Khuôn mặt của Lạc hơi giãn ra, hắn biết mục tiêu chính của Lưu Long vẫn là hướng tới hội quân cùng Mã Viện. Tin tức về Hoả Tước quân vẫn còn mù mờ, Lưu Long sẽ không rảnh tới mức đuổi theo đến tận đây. Tuy nhiên cẩn thận không thừa.

"Ngươi quay về nói với thủ lĩnh của mình, ta muốn gặp hắn trước. Sau khi xác nhận Lưu Long rời đi, ta sẽ bàn việc này tiếp".

Cao Hùng rất ngạc nhiên hỏi lại: " Sao ngài biết Lưu Long sẽ xuất quân rời đi? Lại biết ta vẫn còn thủ lĩnh?".

" Nếu chuyện nhỏ như vậy ta còn nhìn không được. Liệu có đáng giá để các ngươi tìm đến tận đây?".

Cao Hùng nhất thời khó mà phản bác, Lạc chỉ cười rồi phân phó người dẫn đám Cao Hùng đi ăn nghỉ. Nhìn hắn đi tới đâu, binh sĩ dừng việc đứng nghiêm chào tới đó. Cao Hùng thầm khen ngợi kỷ luật của Hoả Tước quân, hắn càng thêm tin tưởng vào quyết định của Cao Thăng. Sau khi nghỉ ngơi một buổi, sáu người tộc Mèo Rừng lại lên đường cùng trung đội lính đặc công, tiến về Đồng Mỏ.

Tối ấy, bên trong chiếc lều đã được mở rộng, Lạc nheo mắt nhìn tấm bản đồ ghép bằng năm, sáu tấm da thú hắn mới hoàn thành. Đó chính là tấm bản đồ thế giới sơ phác, trên đó có ghi rất nhiều chữ nho nhỏ bằng mực dấu như Lĩnh Nam, Phù Nam, Quý Sương, La Mã...v..v. Trong bộ não của hắn lúc này, những hình ảnh và tính toán không ngừng vụt qua, chúng lắp vào một chiếc bản đồ suy nghĩ ảo khổng lồ trong đầu hắn.

Một lát, hắn lẩm bẩm:" Xem ra chiến dịch Nhốt Rồng có thể bắt đầu sớm hơn dự định".

Hắn bước ra ngoài trời, rút từ trong ngực chiếc vòng bạc có gắn bông hoa Ban. Hắn vừa mân mê, vừa nhìn lên bầu trời đầy sao.

Buổi sáng hôm sau, mặt trời chưa lên nửa con sào thì Lạc đã bị Nguyễn Tâm đánh thức.

"Báo cáo đại úy, Đào Kỳ tướng quân đã trở lại".

" Ta biết rồi, ngươi giúp ta việc này". Lạc mở mắt ngồi dậy. Hắn lại gần rồi thì thầm điều gì đó, Nguyễn Tâm gật đầu, chào quân lệnh rồi bước đi rất nhanh.

Đào Kỳ cùng gã Sẹo chờ không quá lâu thì Lạc tới. Chàng hơi giật mình bởi thần thái lúc này của Lạc khác hẳn với lúc trước. Vẫn là thái độ vui vẻ, nhưng ánh mắt hắn giờ này vô cùng tự tin, quyết đoán. Không những thế, chàng còn lờ mờ cảm thấy ở Lạc một tia nguy hiểm.

"Anh Kỳ, mọi chuyện thế nào, ổn cả chứ?". Lạc giang hai tay, tươi cười tiếp đón. Hắn cũng mỉm cười gật đầu với gã Sẹo.

Sau một hồi lâu trò truyện, Lạc đã sơ bộ nắm được tình hình. Hắn vẫn biết hai vương không phải những thứ mờ nhạt như lịch sử ghi lại, nhưng cũng không kìm nén được cảm thán trước trí tuệ và sự anh dũng của những người anh hùng.

Trầm mặc một lúc, Đào Kỳ chân thành nói: "Chuyện ở Đồng Mỏ, tôi đã biết. Cậu ổn chứ".

Lạc mỉm cười, hắn đặt tay lên ngực trái nói: " Anh yên tâm, em không sao. Nàng vẫn ở ngay đây".

Hít một hơi sâu, hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Đào Kỳ mà lạnh lùng nói: " Mà em cũng có chuyện muốn nói. Chúng ta thành thật với nhau được không?".

Đào Kỳ hơi giật mình, thằng nhóc này, khí thế này làm chàng có cảm giác như đang nói chuyện với nữ vương vậy. Chàng vô thức gật đầu.

" Em sắp đi trên một con đường rất dài, em muốn chắc chắn biết là mình đang đi cùng ai. Vậy nên, anh trở lại đây để giúp em, hay giám sát em?".

Nếu thời gian trước Lạc mải mê chạy trốn thì không nói làm gì, nhưng giờ này hắn không còn chạy trốn nữa. Giờ hắn có con đường mới để đi, điều đó làm hắn phải suy tính đến việc tại sao trong lúc nước sôi lửa bỏng này, Đào Kỳ lại rời bỏ hai vương mà tìm tới hắn.

Cả hai đối mắt hồi lâu, Đào Kỳ chớp mắt nói : "Cả hai".

"Tại sao, anh đang giấu em chuyện gì?".

"Chuyện đó không quan trọng, việc quan trọng lúc này là đánh đuổi quân Hán". Đào Kỳ nghiêm nghị trả lời.

Lạc từ từ đứng dậy, hắn nhìn về phía xa rồi nói.

" Anh nói đúng, em cũng không quan tâm lý do lắm. Nhưng anh chỉ được chọn một thôi, một là ở lại giúp em. Hai là anh sẽ rời khỏi đây".

Những tiếng lạch cạch lạnh lùng phát ra từ những bộ áo giáp làm Đào Kỳ chú ý. Phía sau lưng chàng, chừng bốn mươi bộ binh hạng nặng chỉnh tề đứng chờ. Không khí xung quanh như bị bóp nghẹt lại vì sát khí của họ. Đào Kỳ trầm ngâm, giờ này chàng càng thấy Lạc giống một quân vương hơn. Hắn không tàn ác, nhưng hành động này, đã cho thấy hắn đã quyết đoán hơn rất nhiều. Chàng cũng từ từ đứng dậy nói.

"Nếu tôi giúp cậu, cậu sẽ làm gì?".

"Làm những điều em cho là tốt nhất cho mọi người". Lạc trả lời vô cùng dứt khoát.

Đào Kỳ nghiêm túc nói: "Nếu cậu là một kẻ tàn ác, tôi sẽ tự tay giết cậu".

Lạc mỉm cười, hắn quay lại nhìn vào mắt Đào Kỳ lần nữa rồi nói: " Em cho phép anh làm vậy".

Đào kỳ cúi đầu hồi lâu, bất ngờ chàng quỳ sụp xuống bằng một đầu gối hô lớn:

Tôi, Đào Tam Lang ở Cửu Chân, con trai Lạc tướng Đào Thế Kiệt. Xin thủ lĩnh nhận lấy lòng trung thành của tôi".

Vậy là Đào Kỳ đã làm ra quyết định, chàng tuyên thệ tức là sẽ gia nhập vào tộc Hoả Tước, từ giờ chàng sẽ phục vụ cho bộ tộc này trước khi phục vụ nhị vương. Đương nhiên trừ khi Lạc theo chủ nghĩa Phát Xít.

"Còn ngươi?".

Lạc đưa mắt sang nhìn thằng Sẹo. Thằng Sẹo chỉ chần chờ giây lát cũng quỳ xuống.

" Tôi, Sẹo, thủ lĩnh tộc Sói Đen. Xin ngài nhận lấy lòng trung thành của tôi".

Lạc gật đầu, hắn trầm giọng lại: " Tốt! Thay mặt thần linh, ta nhận các người vào bộ tộc. Từ giờ hai người sẽ là anh em, là máu mủ của ta. Chúng ta sẽ chiến đấu vì sứ mệnh vĩ đại của bộ tộc".

Cả ba người, cùng mấy chục chiến binh đứng sau đều trang nghiêm đặt tay lên ngực trái. Vậy là Lạc đã chính thức bước vào con đường Startup chính trị. Không có một tuyên bố hùng hồn nào cả, hắn lặng lẽ chen bước vào dòng lịch sử.

Cả đội đặc công làm việc rất hiệu quả, ba mươi người họ chia làm sáu tổ rải dọc theo tuyến đường tới Đồng Mỏ để truyền tin. Vậy là sau sáu ngày từ lúc Cao Hùng rời đi, Lưu Long bắt đầu tiến quân về Lãng Bạc. Hắn mang theo năm ngàn binh sĩ, Cao Thăng bị bỏ lại với một ngàn quân lẫn lộn, thêm chừng bảy, tám trăm chiến binh bắt lính từ các bộ tộc.

Một tên tướng Hán là Dã Lợi được Lưu Long để lại Đồng Mỏ chủ trì, Cao Thăng làm phó. Đương nhiên Lưu Long chẳng màng sống chết của họ, nhưng hắn vẫn không thích tin dùng người Bách Việt. Nhiệm vụ của hai người là giữ chặt khu vực này. Lương thực thì lấy của các bộ lạc, lại phân phó thêm, nếu gặp mỏ đồng, mỏ sắt thì đào được càng nhiều càng tốt. Sừng tê, ngà voi thì lại càng không chê. Đúng là đã tham lại còn lam, cơm dân nuôi, lính bắt từ dân, tài nguyên thì vét. Chuẩn không làm mà muốn có ăn.

Hắn không biết rằng, mảnh tro tàn hắn để lại sau lưng sẽ bùng cháy dữ dội. Hắn tưởng rằng hắn đã bắt được con voi đầu đàn là nàng Quỳnh. Nhưng hắn lại để xổng mất chú chim non, mà chú chim non ấy, sắp tung cánh trở thành hùng ưng trên bầu trời.

Trong một cánh rừng gần Đồng Mỏ, Cao Thăng và Lạc ngồi đối diện nhau. Sau lưng là Cao Hùng và Nguyễn Tâm đứng hộ vệ. Cả hai nhìn nhau hồi lâu, họ đang thi kiên nhẫn. Trong đàm phán, kẻ nào cần đối phương hơn thì kẻ đó thiệt hơn. Và đương nhiên đó là kẻ nói trước, đó là Cao Thăng.

"Tại hạ Cao Thăng, người Sơn Việt ngụ ở hồ Động Đình. Ta ở Đồng Mỏ chưa gặp ngài, nhưng ta biết, ngài mới là người chỉ huy ở đó. Giờ này diện kiến, quả thực là có phúc".

Lạc gật gù, Cao Thăng không lấy danh nghĩa tướng Hán tới gặp. Hắn không xưng bản tướng mà xưng người Sơn Việt. Chứng tỏ hắn nói thật về mối thù giai cấp . Lưu Long cũng đã rời đi, việc này dễ bàn hơn nhiều.

" Ta thường nghe người Sơn Việt là những chiến binh dũng cảm, hào khí ngất trời. Cớ sao lại chịu khom gối còng lưng cho người Hán, giết hại người già trẻ nít?".

Lạc không chào hỏi, mà lại kích bác. Hắn muốn thử xem thái độ phản ứng gã này ra sao.

Quả nhiên, Cao Thăng xấu hổ hơi cúi đầu. Hắn không dám phủ nhận, những chiến binh dù là tộc nào cũng thế. Giết người cũng như săn thú, họ luôn để lại những con non, để chúng lớn lên. Làm thế thì những người chiến đấu, và những người đi săn mới là những người có danh dự. Đương nhiên có rất nhiều người đã đi quá giới hạn mà quên đi điều ấy, thậm chí còn đắm chìm trong tàn sát.

Cao Thăng thở dài: "Ta cũng rất nhục nhã, nhưng bộ tộc ta bị Hán quân giam giữ".

Rồi hắn bắt đầu nặng nề hơn, con mắt cũng đỏ dần lên.

" Ta giúp người Hán chinh chiến, họ lại chỉ coi ta như trâu ngựa. Người trong tộc ta, bị chúng tàn sát cả, chỉ vì đắc tội với một thằng súc vật". Nói đến đây, cổ họng Cao Thăng nghẹn lại.

Lạc gật gù, hắn chỉ cần có vậy. Đúng là Cao Thăng có mối thù giai cấp, vậy thì hắn không biết rằng Lạc cần hắn hơn hắn tưởng. Nhưng vẫn chưa đến lúc, Lạc đứng dậy nghiêm trang nhìn Cao Thăng. Hắn đặt tay lên ngực trái rồi nói.

"Ta là Lạc, đại úy, thống lĩnh Hoả Tước quân. Thần linh đã lắng nghe câu chuyện của ngươi, ngài đồng ý để ta giúp ngươi báo thù".

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 230

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.