Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rượu Hán chè Nam

Tiểu thuyết gốc · 2120 chữ

Trong soái trướng của Dã Lợi, Cao Thăng chết lặng. Hắn chưa bao giờ có thể nghĩ hay tưởng tượng ra những thứ hắn vừa được nghe.

" Liệu có thể không? Tạo ra một đất nước như vậy?".

"Ngươi có thể thử, hoặc tiếp tục chạy trốn". Lạc thờ ơ đáp lời hắn.

Cao Thăng vẫn còn rất bối rối, hắn ngập ngừng nói :" Tôi không có ý nghi ngờ ngài, tôi cũng mong muốn có cuộc sống như thế. Chỉ là…".

Lạc đưa tay ra ngăn cản, hắn biết đột ngột tiếp thu nhiều thứ như vậy, khó mà chấp nhận được.

"Năm năm, nếu sau thời gian đó ngươi thấy không ổn, ngươi có thể làm gì tùy ý".

Cao Thăng nghĩ tới sự bất lực tối qua, hắn có quá ít sự lựa chọn. Trở lại quê hương là không thể, bởi Cao Hùng giờ đang bị truy nã. Tự mình đấu tranh thì hắn cảm thấy mình quá yếu. Vả lại Lạc vừa đưa ra cho hắn một đề nghị, một kế hoạch khổng lồ. Nếu làm được, không chỉ người Sơn Việt, mà toàn bộ người Bách Việt sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều.

“ Ta không dám mơ lưu danh sử sách, chỉ mong ngài có thể giữ lời nói của mình”.

Lạc nghiêm trang đặt tay lên ngực trái. “Ta xin thề trên danh dự của một chiến binh và vị thần tối cao”.

" Cao Thăng tham kiến chúa công".

Cuối cùng hắn cũng làm ra quyết định. Hắn mãi mãi cũng không biết được rằng, chính kẻ phao tin cho Dã Lợi là người của Lạc. Đuôi to khó vẫy, Lạc cần hắn triệt để thất vọng hơn nữa, ánh sáng cuối đường hầm là ánh sáng chói chang nhất. Hắn cũng không biết rằng tuy giờ chỉ là một kẻ không còn gì, nhưng với Lạc hắn là một quân cờ vô cùng quan trọng. Lạc mỉm cười hài lòng, đưa tay đón lấy hắn.

"Ta sẽ không để ngươi thất vọng, giờ thì chuẩn bị đi, ta sẽ giúp ngươi trả thù".

Đầu tháng ba âm lịch năm 42, những người dân Lĩnh Nam từ Giao Chỉ cho tới tận Nhật Nam bước vào mùa thu hoạch. Những cánh đồng như chẳng hề bận tâm đến cuộc chiến, chúng ngập tràn sắc vàng của những bông lúa nặng trĩu. Đó là những ngày phảng phất như trên mảnh đất này chưa hề có chiến tranh. Những người nông dân chất phác cười răng đen láy, hạnh phúc ôm lấy những bó lúa như thể ôm lấy tương lai của một đứa bé. Đêm xuống, ánh trăng bắt nhịp cho những tiếng chày giã gạo vang lên hoà cùng tiếng dế tiếng ếch, tạo ra một bản giao hưởng êm đềm, đầy hạnh phúc.

Lúc này, Lưu Long đã tiến sát Lãng Bạc từ hướng bắc, sẵn sàng giáp công. Mã Viện cũng bí mật điều thêm năm ngàn quân từ Khúc Dương tiến qua vùng đồng bằng. Lão mặc kệ hậu phương có vẻ hơi mong manh, dường như lão đang chuẩn bị một âm mưu rất lớn. Lạc thì khoá chặt tin Đồng Mỏ bị tái chiếm lại, nhị vương lặng yên không động. Tất cả đều đang đợi mùa thu hoạch, cũng có thể là một bước sai lầm của một trong hai phe.

Trong đại doanh Lãng Bạc, Đô Kiên chắp tay sau lưng bước qua lại. Hắn sắp đặt cược một canh bạc rất lớn vào cuộc chiến này, một là cuộc sống nở hoa, hai là cuộc đời bế tắc. Cuối cùng sau khi ngẫm nghĩ cả ngày, hắn cũng dừng lại, móc ra một lá thư đưa cho tên lính hầu.

".Chuyển cho Mã Đại soái, nói với ngài ta đã chuẩn bị đầy đủ".

Trở lại Đồng Mỏ, Lạc, Đào Kỳ và Sẹo đang trong một cuộc họp kín. Giờ này thì Đào Kỳ tạm lĩnh thiếu úy, thằng Sẹo là thượng sĩ. Cả hai chuẩn bị được Lạc giao một nhiệm vụ bí mật.

" Anh Kỳ, em cần kết nối với nguồn tin của hai vương. Sắp tới toàn quân sẽ luôn trong trạng thái nguy hiểm, em cần nắm mọi tin tức có thể, anh hiểu chứ?".

Đào Kỳ gật đầu, chàng quá hiểu sự quan trọng của việc cập nhật thông tin trên chiến trường.

"Còn ngươi, ta muốn ngươi xây dựng một lực lượng đặc biệt. Chính ngươi sẽ lãnh đạo lực lượng này. Ngươi dám làm không?". Lạc quay sang hỏi Sẹo.

" Xin thủ lĩnh hãy phân phó, tôi sẽ liều mạng mà làm".

Lạc đặt tay lên vai hắn lắc đầu:" Không cần liều mạng, hãy nhớ, ta và ngươi đều đang chiến đấu cho nàng".

Nói đoạn, Lạc quay bước ra sau lấy ra một mảnh da thú, trên đó chi chít những hình vẽ, ký tự. Đó ách huấn luyện chim bồ câu và tổ chức đội Quân Khuyển.

Hẳn ai cũng biết đến tầm quan trọng của thông tin trên chiến trường. Ở nhiều thời điểm của chiến tranh, nó ảnh hưởng trực tiếp đến thắng lợi.

Loài bồ câu có một cơ chế như một la bàn trong cơ thể, chúng luôn có thể định vị hướng mặt trời. Hơn nữa trong mỏ chúng có một lượng sắt giúp chúng nhạy hơn với từ tính của trái đất. Khả năng bay cao cũng giúp chúng định vị đường về nhà dễ hơn. Cách huấn luyện thì không quá khó, bồ câu chừng bốn tuần tuổi sẽ nhốt vào cho quen chuồng. Tạo các điểm dừng chân và thả chúng ở những khoảng cách tăng dần chừng năm, mười Kilômét một.

Người ai cập đã biết dùng bồ câu đưa thư từ những năm 3000 TCN. Đương nhiên không phải giống bồ câu nào cũng có thể đưa thư. Nhưng ở Lĩnh Nam thì có một loại khá phù hợp, đó là bồ câu đá. Tuy rằng tầm bay của chúng không quá xa, chừng hơn trăm cây số, nhưng thế là đã đủ dùng. Sau này hắn sẽ sang Ai Cập, La Mã rồi nhập giống về đổi sau. Lạc tin rằng với hướng dẫn mình ghi lại và năng khiếu thuần thú thì thằng Sẹo không gặp khó khăn gì.

Quân Khuyển thì không phải nói, quá nhiều sự xuất hiện của chúng trong lịch sử. Người La Mã dùng chó Mastiff Ý, người Lĩnh Nam thì đỡ mệt hơn, chó sói đầy rừng. Chỉ cần tổ chức bài bản, Lạc tin rằng chúng có thể sánh ngang với đạo quân chó săn của đại tướng Nguyễn Xí dưới thời Bình Định Vương Lê Lợi.

Chưa hết, Lạc hít một hơi thật sâu rồi đưa cho thằng Sẹo một chiếc bọc.

"Thứ này, chỉ một mình ngươi được biết, hãy thề với ta và nàng rằng ngươi sẽ giữ bí mật này". Lạc rút ra chiếc vòng bạc của nàng Quỳnh rồi nhìn thẳng vào mắt thằng Sẹo.

Thằng Sẹo nhìn đăm đăm chiếc vòng rồi đặt tay lên ngực. " Tôi xin thề".

Đào Kỳ tuy tò mò nhưng cũng không tiện hỏi, chàng nói:" Vậy, ngài tính làm gì tiếp theo?".

Lạc cười cười rồi chỉ tay vào tấm bản đồ:" Ta đi săn mã".

Ba ngày sau, họ xuất phát theo ba hướng mà đi. Lạc bỏ lại Đồng Mỏ cho những chiến binh tình nguyện của bộ lạc trông coi. Hắn dẫn theo ba trăm bộ binh hạng nặng, ba trăm du kích quân, một trung đội lính trinh sát nhằm hướng Khúc Dương mà đi. Đào Kỳ cùng ba mươi lính đặc công trở về Lãng Bạc thiết lập tuyến tin tức. Thằng Sẹo thì sẽ không tham gia chiến dịch lần này, nó cùng những người tộc Sói Đen trở về hộ tống tộc Hoả Tước đi vòng tới Cấm Khê, rồi tiện đường ngược lên Tây Vu làm nhiệm vụ.

Khúc quân ca lại theo chân đoàn quân mà vang vọng khắp những nẻo đường rừng của Long Uyên.

“...Hồn ta mất có thần linh dẫn lối, máu ta chảy có đất mẹ đón về...Quyết thắng...quyết thắng...”

Doanh trại Lãng Bạc, Đô Kiên lại âm thầm tổ chức một buổi gặp mặt. Chuyện các thủ lĩnh chè chén với nhau thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng những người tham gia hội họp thì đã chắc cửa là phản rồi nên ai nấy đều có tâm lý tim đập chân run. Đô Kiên quá hiểu lũ này, thực ra đến hắn cũng sợ bỏ mẹ ra. Mỗi lần nhìn thấy Trưng Nhị vương, hắn thấy mình như ăn lệnh khoá mõm vậy. Nhìn lũ đồng đội căng như dây đàn, Đô Kiên tươi cười tiến ra an ủi.

"Nay Hán quân đã kẹp chăt hai bên, chỉ cần chúng ta đồng lòng ra sức, còn sợ không làm được việc hay sao?".

Đô Kiên thấy hơi bất lực, hắn đá mắt sang. Cạp Nong thấy thế gật gù ra vẻ đồng ý. Hắn đứng dậy, lừ lừ đi đến một gã thủ lĩnh. Dí sát vào mặt người kia mà hỏi: " Ngươi sợ à? Hả?".

Người kia ép sát người vào ghế lắc đầu quầy quậy. Gã Cạp Nong lại dí thêm vài người nữa. Không ai dám bật hay nói gì. Đô Kiên được thể chen vào ngay.

"Chúng ta hợp binh lại, cũng ngót nghét bốn ngàn người, cộng thêm Mã tướng quân nữa thì nhị vương sẽ không có cách nào lật bàn".

Rồi hắn nháy mắt cho mấy tên lính hầu, bọn này hiểu ý, khiêng vào hơn chục chiếc hòm lớn.

"Mã tướng quân có gửi cho các vị chút đồ khao thưởng, mong các vị ra sức thêm".

Một tên lính mở nắp một chiếc hòm ra, ánh sáng từ những thỏi vàng như soi sáng được cả gian phòng. Lũ thủ lĩnh quay ra nhìn nhau, khuôn mặt thoả mãn của chúng đã nói lên tất cả. Một gã thủ lĩnh ra vẻ hào khí đứng lên.

"Mã tướng quân quả là người rộng rãi, chúng tôi nhất định sẽ ra sức. Lật đổ lũ đàn bà ngu dốt kia thì Lĩnh Nam mới có ngày tươi sáng. Chúng ta thèm rượu ngon của nhà Hán lâu rồi".

Cả lũ lẫn nhau cười ha hả, chẳng ai còn nghĩ đến hậu quả của kẻ phản bội.

Doanh trại nữ vương, Bà Trưng Nhị cùng nàng Nội đang nhàn nhã uống chè xanh. Hai người lúc này tựa như hai người phụ nữ thôn quê, họ ngồi trên chiếc sạp tre, uống chè xanh ngắm trăng. Họ nói chuyện tựa như chẳng hề có cuộc chiến nào đang diễn ra vậy.

"Chè tươi ngon thật, em chuyển từ Bạch Hạc về đây đó, chị thấy sao?".

Hạ xuống chiếc bát chiết yêu, bà Trưng Nhị nói đầy cảm thán: " Trời sắp vào hạ, uống nước chè quả là hợp".

Chợt bà khẽ cười, đôi mắt nhìn lên bầu trời đầu hạ đầy sao.

" Chè tươi Lĩnh Nam, uống ngon như thế. Vậy mà có nhiều kẻ vẫn muốn bỏ mà đi uống rượu của người Hán. Há chẳng phải phụ lòng tổ tiên ta trồng chè hay sao?".

"Là người thì luôn có ham muốn. Nhưng đâu ai để ý, được mất luôn song hành. Như bóng tối và ánh sáng vậy". Nàng Nội xoa xoa bát chè xanh trong tay.

"Cũng như uống chè, muốn giải khát, phải chịu được vị chát của nó".

Bà Trưng Nhị cũng mỉm cười: "Chè xanh phải uống lúc nóng, hấp tấp dễ bị phỏng".

Cả hai không hẹn mà cười vang. Những người thị nữ, lính hầu chẳng hiểu gì nhưng cũng cảm thấy vui vẻ theo. Bầu không khí lúc ấy vô cùng dân dã, dễ chịu.

Những gã thủ lĩnh thích uống rượu hơn là uống chè xanh, đương nhiên họ không biết. Bát chè xanh Lĩnh Nam mà Trưng Nhị nấu, vừa bỏng vừa chát, không dễ uống chút nào.

Trên con đường trở về, thằng Sẹo tìm một chỗ kín đáo mở chiếc bọc Lạc đưa cho gã. Lúc nhìn thấy những thứ trong bọc, gã trợn tròn mắt. Hít một hơi thật sâu, gã lẩm bẩm: “Ta hy vọng nàng không nhìn lầm người”. Nói xong, gã không tự chủ được mà nhìn vào chiếc bọc, chúng đựng đầy những bông hoa đủ các màu đỏ, tím, vàng mọc trên một chiếc bầu khum khum, chúng phát ra sự mê hoặc đầy chết chóc.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.