Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khuấy bùn

Tiểu thuyết gốc · 3013 chữ

Trở về thời bắc thuộc

Chương 43

Thời gian trôi đi vùn vụt, trận chiến Lãng Bạc mới đó đã qua gần hai tuần. Cuối cùng thì thông tin của hai vương cũng được kết nối với Lạc.

Khi đọc được tình báo về trận chiến, Lạc hưng phấn sục sôi như mình cũng được tham gia trận đánh vậy. Tổ tiên hắn đã từng đấu tranh anh dũng đến vậy, đất nước hắn đã có những khoảnh khắc hào hùng như vậy. Hắn chợt nghĩ, nếu thời này dân ta ai cũng biết chữ, có lẽ câu chuyện về hai vương sẽ được viết lại chẳng kém gì Tam Quốc Chí.

Thằng nào dám bảo nhị vương là lũ ô hợp, hắn sẽ đấm phát chết luôn.

Tối đó, bên ánh lửa trại, hắn ngồi đọc cho các binh sĩ nghe tin mà ai nấy vỗ tay đôm đốp. Họ khen nhị vương giỏi, nhị vương tài, phen này quân Hán một đi không trở lại.

Thi thoảng có những ngày, Lạc sẽ tổ chức ngồi trò chuyện thay vì bắt mọi người học bài. Bởi hắn biết, chinh chiến liên tục mà không có thứ để xả stress thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Với tình thế trước mắt, không thể có văn công, văn nghệ hay thể thao gì cả. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc kể chuyện cho họ nghe.

Sự vui mừng dịu lại phần nào đó, một người chiến binh giơ tay hỏi.

"Đại úy, hôm nay ngài sẽ lại kể chuyện chứ ạ?".

"Có chứ, hôm nay tôi sẽ kể cho anh chị em về thế giới này. Muốn nghe không nào?".

"Có". Mọi người vô cùng hào hứng đáp lại.

Lạc mỉm cười ra hiệu cho mọi người im lặng rồi bắt đầu kể. Hắn nói thần linh đã tạo ra thế giới này hình dạng ra sao, rộng lớn nhường nào. Họ ngồi nghe hắn tả những vùng đất quanh năm bao phủ bởi tuyết trắng xoá, những sa mạc rộng lớn toàn một màu cát, những đại dương mênh mông không thấy ngày về.

Cả những lính Sơn Việt của Cao Thăng và Hoả Tước quân đều chăm chú. Ai nấy đều say sưa lắng nghe, họ chưa từng nghĩ nơi họ sống lại rộng lớn đến vậy. Có rất nhiều người dấy lên trong lòng sự khao khát được đặt chân đến những nơi ấy. Chợt một người giơ tay hỏi.

" Đại úy, thần linh đưa ngài đi nhiều nơi đến vậy, vậy nơi nào là đẹp nhất?".

Lạc mỉm cười, hắn gật gù nhìn người kia rồi nói:" Nơi nào cũng có vẻ đẹp của riêng của nó. Nhưng nếu hỏi ta nơi nào đáng để sống nhất thì chính là nơi này". Hắn đứng dậy rồi chỉ tay xuống dưới chân.

"Ta sinh ra ở đây, mảnh đất này nuôi ta lớn lên. Nơi này có người ta yêu. Nơi này có những người giúp đỡ ta lúc ta tuyệt vọng...". Hắn ngừng lại một, đoạn hắn chỉ tay về phía mọi người rồi nắm lại đặt lên ngực trái.

"... Nơi này có gia đình của ta. Ta muốn cùng họ chiến đấu".

Chẳng ai bảo ai, tất cả đều bật dậy, đứng nghiêm chào hắn. Không ai nói gì, nhưng những nhịp đập trong lồng ngực họ như hoà làm một, vang vọng cả một góc rừng.

Những cánh bướm đập cũng có thể làm thay đổi cơn bão. Lạc chờ mong lắm, bởi có thể một ngày có thể họ sẽ kể lại cho hắn nghe một câu chuyện về một đất nước rực rỡ. Giống như sự sẻ chia họ trao cho hắn ở Đồng Mỏ. Mọi người tiếp tục trò chuyện vui vẻ cho tới khi Nguyễn Ưng mang tin trinh sát trở lại.

Lạc quay về lều chỉ huy cùng Nguyễn Ưng. Hắn bần thần cầm cây bút lông ngỗng, nhìn vào chiếc bản đồ chi chít. Hắn cũng đã sơ bộ nắm được ý đồ của hai vương. Chỉ cần thủ vững Cấm Khê, phần thắng của nhị vương là rất lớn.

Nhưng là người xuyên không, hắn đã biết trước hai vương sẽ thất bại ở Cấm Khê. Tại sao chứ? Rõ ràng là thế cục đang rất tốt đẹp. Đào Kỳ cũng có sơ phác cho hắn địa đồ Cấm Khê, chẳng khác gì một pháo đài cả. Muốn cường công trong thời gian vài tháng là không thể.

Lạc tạm gác suy tư sang một bên. Hắn gật gù hỏi: " Đã thấy dấu vết chưa?".

"Kỵ binh quân Hán không thấy tung tích, nhưng đã nắm được vị trí một vài tiền đồn của địch".

Nguyễn Ưng kính cẩn giơ tay đưa lên tấm địa đồ trinh sát được. Lạc nhìn nó gật gù, những lớp bổ túc hắn dạy đã sinh ra hiệu quả, vẽ rất tốt.

Những lính trinh sát của hắn giờ này có mang thêm những chiếc thước tam giác vuông. Đương nhiên là để đo độ cao, tuy không chính xác một trăm phần trăm nhưng đủ để hắn làm những chiếc sa bàn. Cái gì không nói, chứ hắn xuất thân kiến trúc sư mấy thứ như này là muỗi.

Những người lính trinh sát sẽ cầm thước ngắm theo cạnh huyền của tam giác vuông tạo ra từ mắt, chiều cao vật và khoảng cách tới vật.

Dùng thước kinh vĩ thì dễ hơn, nhưng để sau. Bởi các thanh niên mới học xong phép cộng với nửa cái bảng cửu chương mà bắt tính Tan của góc lượng giác thì hơi chơi đểu nhau.

Các ký hiệu trên bản đồ cũng được Lạc quy định rõ ràng, từ cây cối, đầm lầy, cá sấu v...v. Lạc còn tập cho mọi người dùng dần đơn vị Xích (40cm). Bởi đây là tiền đề cho việc thống nhất đo lường sau này.

Quay trở lại câu chuyện, Lạc chắc chắn rằng Mã Viện còn giữ một quân bài tẩy nào đó. Hắn bằng mọi giá phải moi được nó ra. Mà cách tốt nhất để lão lòi đuôi ra là phải đánh, đánh thật đau.

Chiến dịch "săn mã" thành lập ra, không phải săn Mã Viện. Mục đích của Lạc là nhắm vào kỵ binh của Mã Viện. Thời này kỵ binh chưa có bàn đạp chân, nên muốn huấn luyện ra một người kỵ binh có thể nói là vô cùng vất vả.

Huấn luyện tốn thời gian là một chuyện, còn phải chăm chút đồ ăn cả người cả ngựa. Vũ khí dùng cũng phải là loại tốt. Nuôi một kỵ binh tính ra có thể nuôi bốn, năm bộ binh bình thường. Nếu diệt được đạo kỵ binh của Mã Viện, chẳng khác nào chặt đi của lão một chân.

Ở thảo nguyên thì hắn không dám liều, nhưng ở Lĩnh Nam này, địa hình có lợi rất nhiều. Còn đánh ư? Hoả Ngưu Trận, đinh bẫy ngựa, hố bẫy, câu liêm, liên nỏ có quá nhiều sự lựa chọn. Việc hắn cần là khuấy cái vũng bùn này lên thật mạnh để Mã Viện phải ngoi ra.

Nhị vương đã làm rất tốt việc suy yếu đạo quân của Mã Viện. Giờ Lạc sẽ tiếp tục việc đó bằng cách nhắm vào sự cơ động trên đồng bằng của Mã Viện. Mất nốt đạo kỵ binh này thế chủ động trên toàn chiến trường sẽ nằm trong tay Lĩnh Nam quân. Dù đang ủ mưu kế gì trong đầu, Mã Viện cũng sẽ sớm phải lòi ra.

"Rất tốt, mở rộng phạm vi trinh sát về hướng nam. Bắt đầu đắp dựng sa bàn đi, ngày kia sẽ hành động". Lạc ung dung ra lệnh.

Doanh trại sông Bạch Đằng đồn trú hai ngàn Hán quân. Bao gồm một đại doanh và ba tiền đồn dọc theo bờ sông lên hướng bắc. Mỗi đồn cách nhau sáu, bảy dặm.

Tờ mờ sáng hôm ấy, tại một tiền đồn của Mã Viện ở sông Bạch Đằng. Tên lính gác nằm trên tháp canh đang tựa đầu thiu thiu ngủ. Cái thời tiết mát mẻ đầu xuân ở Lĩnh Nam này, cộng thêm những cơn gió sông vùn vụt, làm hắn díp hết cả mắt lại.

Cả khu trại im lìm, buông lỏng. Hai trăm lính Hán ngủ say như lợn, chúng đã thắng ở Lãng Bạc, quân Lĩnh Nam chạy hết về tận cấm khê, ở đây làm gì còn ai mà sợ?

Gã lính gác rất may mắn khi ngủ quên, bởi số ít ỏi còn thức đều đã bị trinh sát của Hoả Tước quân đánh tiết canh hết cả.

Trên tháp canh, Nguyễn Ưng cười lạnh nhìn gã lính ngủ co ro, dưới chân hắn, cả doanh trại đã bị bảy trăm quân Hoả Tước vây chặt như nêm. Nguyễn Ưng lặng lẽ vung lên thanh kiếm.

"Phập..phập".

Bảy, tám cái đầu cùng rơi xuống trong đại doanh của Mã Viện. Lão nhàn nhạt nhìn cả ngàn người Lĩnh Nam mặt xám ngoét rồi nói với họ.

" Đại Hán ta không chứa chấp những kẻ ngu dốt, bất tài. Nói cho ta biết, các người có ngu như lũ này không?".

Tất cả im lặng, Mã Viện hơi nheo mắt nói tiếp.

"Nếu đã không dùng được, ta cũng sẽ không lãng phí lương thực". Lão chầm chậm đưa tay lên.

Ai nấy nghe vậy đều căng thẳng, họ biết cái tay kia một khi hạ xuống, sẽ mang theo cái đầu của họ. Nhìn lũ cầm đao sáng loáng đang liếm mép phía sau thì biết. May mắn cho họ, một người chợt đứng lên.

" Bẩm tướng quân, mong ngài cho chúng tôi một cơ hội. Chúng tôi nguyện phục vụ ngài".

Mã Viện nheo mắt nhìn chàng trai chừng hai mươi tuổi. Chàng trai thân thể săn chắc, mặt mũi sáng sủa, cả người toát ra khí chất chiến binh.

"Không tệ. Ngươi có tên không?".

" Bẩm tướng quân, tôi tên Tuất". Chàng trai kính cẩn nói.

"Tuất? Là chó ư? Tốt, rất tốt. Ha ha". Mã Viện cùng đám quân Hán cười ha hả.

" Từ giờ hắn là thủ lĩnh của các ngươi, có ai không phục không?". Mã Viện vừa hỏi vừa cười đầy ẩn ý. Những gã đao phủ Hán quân cũng bước lên một bước.

Có thì bình yên mà không là bình minh ngoài nghĩa địa. Không ai dám nói không. Có lẽ được sống cũng là một loại chân lý đi. Mã Viện cho tiến hành nhận người ngay sau đó, xác định ai là người thân, ai là người cùng tộc rồi chia đôi họ ra. Tuất cùng ba trăm người khác được đích thân Đặng Khánh hộ tống đưa đi trong đêm. Họ băng qua các cánh rừng tiến về đồng bằng, đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật của Mã Viện.

Trở lại một cánh rừng gần sông Bạch Đằng, Lạc đang đứng vuốt ve con hắc mã nàng Quỳnh từng cưỡi, nó có tên là Sấm. Mãi tới hôm nay, hắn mới chuẩn bị xong bàn đạp, yên ngựa cho nó. Lạc cụng đầu vào đầu con chiến mã, hắn mơ màng nhớ lại ngày ở Đồng Mỏ cùng nàng cưỡi ngựa đi dạo quanh thung lũng. Tiếng cười trong veo của nàng giờ vẫn còn trong tâm trí hắn.

"Đại úy, quả thật có cá lớn". Tiếng nói vui mừng của Nguyễn Tâm đánh thức hắn.

" Đến rồi hả, bao nhiêu?".

"Chừng gần một ngàn, lưới đã giăng hết". Nguyễn Tâm hăng hái trả lời.

Hắn gật đầu rồi nói với con ngựa:" Sấm à, lại đưa ta cùng nàng ra trận nhé".

Sau khi làm cỏ tiền đồn thứ nhất, Lạc giả vờ nhả ra vài tên chạy thoát báo tin rồi diệt gọn một đồn nữa. Hắn phong tỏa lối về đại doanh, làm Hán quân tưởng rằng đồn vẫn chưa bị diệt. Đương nhiên là quân Hán không thể để yên, từ đại doanh xuất động một ngàn quân do một gã đô úy tên Hàn Mãnh chỉ huy.

Thật may mắn cho Lạc, gã này vẫn luôn đóng ở tuyến sau, chưa thấy trời cao đất dày. Đánh nhau có chết người là chuyện thường, vả lại Mã Viện cũng không rêu rao. Vừa mất mặt vừa mất sĩ khí. Những gã ở tuyến sau đều tưởng rằng chúng đại thắng ở Lãng Bạc.

Hàn Mãnh không phải tìm lâu, lúc hắn dẫn quân đi ngang qua bìa rừng, đã thấy hơn ba trăm lính du kích. Họ bày trận ngay sát bìa rừng.

"Ha ha, đây là một ngàn người các ngươi nói đấy hả?". Gã hả hê cười cợt lũ chạy về báo tin.

" Bẩm tướng quân, xác thực quân địch đông lắm, tướng quân cẩn thận có trá a". Một gã mếu máo, trong đầu thầm chửi Hàn Mãnh. Mẹ kiếp, có biết ông đây chạy tụt cả quần mới thoát được hay không?

Đáp lời hắn là tiếng roi vút lên, tên lính nằm ôm mặt quằn quại đau đớn dưới đất. Hàn Mãnh khinh bỉ nói.

"Một lũ hèn nhát, uổng công triều đình nuôi dưỡng các ngươi".

Nói đoạn, hắn giục ngựa hét lớn:" Các anh em, công lao trước mắt còn chờ gì nữa. Xông lên".

Hàn Mãn dẫn một ngàn Hán quân ào ạt xông lên, nhìn tên bay lác đác mà hắn cười khẩy, chắc mẩm công lao đã tới tay cho tới khi bên kia có tiếng hô.

"Kéo dây".

Ba bốn tốp lính du kích kéo mạnh sợi dây trên đất. Từ mặt đất, ba hàng cọc tre nhọn được che giấu xuất hiện. Mấy chục quân Hán bị quán tính hoặc đồng đội xô đẩy mà đóng đinh tại đó. Mùi tanh của máu bắt đầu xuất hiện trong không khí.

Không động thì thôi, đã động thì có bài ra hết.

" Rầm rầm".

Một loạt cây to từ bìa rừng đổ ập vào đội hình quân Hán, cùng với nó là những rãnh nhỏ chứa đầy dầu, che bằng lá cây và củi vụn bốc cháy lên ngùn ngụt chia cắt quân Hán làm nhiều đoạn. Nhiều tên Hán quân bị cây đè bẹp dí, gan óc văng đầy đất. Có tên bị bắt lửa cháy đùng đùng vừa quay cuồng vừa kêu thảm thiết.

"Xung phong".

Từ trong rừng, bốn trung đội bộ binh hạng nặng xuất hiện, đánh thẳng về nơi Hàn Mãnh còn đang sửng sốt. Bốn trung đội mỗi đội tám mươi tám người. Mỗi đội tám mươi bộ binh hạng nặng và tám chiến binh Sơn Việt. Những người Sơn Việt thiện chiến được Lạc trang bị lại. Vẫn là trang bị của bộ binh hạng nặng nhưng thêm cả giáp tay, giáp chân. Toàn thân bọc thép.

Họ vốn đã lì lợm, nay còn được trang bị đến tận răng thì sức chiến đấu tăng lên đáng sợ. Tuy chậm hơn một chút, nhưng cậy có đao thương bất nhập, họ xông thẳng vào phá loạn đội hình quân Hán. Những bộ binh hạng nặng theo sau thì chèn vào những chỗ hổng, triệt để ngăn cản quân Hán lập đội hình.

Từ phía trước Lạc cũng thúc quân đánh mạnh, hắn dẫn theo lính du kích theo đội hình mũi dùi mà tiến thẳng tới Hàn Mãnh. Đội thân binh do thượng sĩ Dần dẫn đầu tỏ ra vô cùng hung hãn, họ đánh bật lũ quân Hán đang hoảng loạn một cách dễ dàng.

Hàn Mãnh căm tức nhìn con ngựa đen đang xông đến. Hắn muốn giết Lạc, cầm tặc tiên cầm vương, chỉ huy chết thì chắc chắn lũ man này sẽ tan vỡ.

Lạc cũng khoá chặt ánh mắt vào tên Hán tướng rồi giục ngựa phi tới. Hắn rút từ sau lưng ra một vũ khí kỳ lạ. Nó có dạng như một thanh gươm Saif Scimitar ( kiếm cong của kỵ binh Ả Rập) được nối thêm một cán gỗ dài chừng một mét ba.

Nhắm mắt lại một giây, Lạc thấy thân thể tựa như nhẹ bẫng, không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng. Hắn thấy tựa như bàn tay nàng Quỳnh đang cùng hắn cầm lấy thanh đao. Trong một giây ấy, hắn thấy hai cánh tay mình ngập tràn sức mạnh.

Tiếng gió rít lên, đại đao của Hàn Mãnh chém tới, hướng ngang cổ hắn.

Lạc mở choàng mắt, hắn vận sức vào bàn đạp, hông và chân kẹp chặt lưng ngựa, nghiêng người né đi thanh đao của Hàn Mãnh. Rồi thuận theo quán tính vung thanh đao cong vào chân sau con ngựa của gã.

Hai ngựa vụt qua, con ngựa của Hàn Mãnh đau đớn ngã chúi đầu hất văng tên này xa cả chục mét, thứ cuối cùng gã nhìn thấy là Trần Dần đang trợn mắt giơ kiếm chém xuống.

Qua hai ngày di chuyển, Tuất cùng Đặng Khánh và chừng sáu trăm người đã đi tới gần Bắc Đái. Qua ngọn núi trước mặt, họ sẽ tới vùng đồng bằng. Tuy khá mệt mỏi nhưng dưới sự giám sát của Hán quân và sức ép từ con tin bị giữ thì không ai dám hó hé nửa lời.

Nhưng rất nhanh sau đó, họ hoàn toàn quên mất cái sự mệt mỏi ấy.

Đứng từ đỉnh núi nhìn xuống, Tuất như chết lặng. Dưới chân núi trước mắt chàng là cả một dòng sông bằng người. Người già chống gậy, lũ trẻ đầu tóc bù xù mếu máo nheo nhóc, những người đàn ông, đàn bà tả tơi bước chân như mất hồn

Một vạn? Mười vạn? Chàng không biết nữa. Họ đông lắm, chàng cảm thấy như mình nhìn thấy toàn bộ người ở Giao Chỉ đều đang ở đây. Họ như một bầy châu chấu, tràn về hướng tây.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.