Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương mưu Mã Viện

Tiểu thuyết gốc · 2382 chữ

"Ngươi nói sao? Vùng cửa sông đã bị chiếm mất?". Mã Viện sầm mặt lại.

Đường thủy là con đường vận lương duy nhất còn an toàn và đủ nhanh chóng để đưa lương thực cho đại quân lên bao vây Cấm Khê. Nếu mất đi sự kiểm soát ở vùng này, lương thực không đủ cung thì đại quân vô cùng nguy hiểm.

" Tiểu nhân không dám nói dối nửa lời, chúng từ phía Long Uyên xuống, cả mấy ngàn người. Hàn tướng quân liều chết phá vây để báo tin nhưng không thành a". Tên thân binh của Hàn Mãnh khóc rống lên.

Đương nhiên hắn không dám nói dối nửa lời, tướng quân mà chết thì thân binh và người nhà cũng đi bán muối. Thế nên hắn mới nói dối tất, thổi phồng số quân của Lạc lên, hy vọng không bị trừng phạt.

Lưu Long trầm mặt lại, bởi Mã Viện giục giã tiến binh, hắn quên mất mình để sổng một con cá lớn. Nếu là bọn kia, công hạ Đồng Mỏ là hoàn toàn có thể.

Lưu Long lúc này cũng đứng ra:" Có lẽ man binh đã chiếm lại Đồng Mỏ, mải mê chiến sự mà mạt tướng quên mất tin tức đã chậm một tuần. Xin đại soái định tội".

"Bỏ đi, sự đã rồi. Bản tướng không trách".

Ngừng một lát, Mã Viện thâm trầm nói tiếp:" Lưu tướng quân đi triệu tập hai ngàn kỵ binh quay về, tiến về tìm cách quét sạch chúng. Không được để chúng làm hỏng đại sự".

"Đại soái yên tâm, mạt tướng sẽ sớm quay lại".

Lưu Long lĩnh mệnh bước đi để lại tên lính kia trơ trọi trong cái nhìn lạnh lùng của Mã Viện. Hình như tội của hắn bây giờ là biết quá nhiều.

Vậy là Lưu Long cùng thân binh tách ra trên đường hành quân tới Cấm Khê để tiếp nhận kỵ binh đang làm nhiệm vụ trong đồng bằng. Mã Viện không yên thì bên này Lạc cũng giật mình không kém.

" Khốn kiếp, lão già Mã Viện".

Trong lều chỉ huy, Lạc phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh. Hắn tốn mất mười lăm phút để quan hệ với mười tám đời tổ tiên tiền tống của Mã Viện thì mới đỡ tức. Hắn đã hiểu tại sao nhị vương thất thủ ở Cấm Khê.

Mã Viện đã đi một nước cờ quá hiểm, có thể nói là dương mưu. Theo như trinh sát báo về, thì gần như cả vùng đồng bằng sông Hồng dọc từ cửa sông Bạch Đằng lên đã bị Mã Viện vơ sạch. Lão cáo già đã đợi mùa thu hoạch xong thì thu hết thóc lúa của người dân, sau đó dồn họ lên Cấm Khê.

Lão đã nắm được điểm yếu của nhị vương, đó chính là người dân. Nếu hai vương không tiếp nhận dân chúng, vậy thì danh vọng của hai bà mất sạch, sau này làm sao cai trị. Nếu nhị vương tiếp nhận dân chúng, thì chẳng mấy mà hết lương thực.

Chạy ư? Ròng rã từng đấy người, làm sao mà chạy đây?. Lúc ấy chỉ còn lựa chọn hoặc đầu hàng, hoặc đánh bại quân Hán trực diện. Mà nếu trực diện đánh bại được thì đã làm rồi, cần gì phải lùi tận Cấm Khê.

Còn Mã Viện thì sao? Lão chẳng mất gì, dân ở đây vốn chẳng phải người Hán. Nhà Hán cai trị vài trăm năm thì sẽ đông đúc trở lại. Đấy, lão để cho về với vương của các người, xem có lo cho các người được không. Đợi đánh bại nhị vương, lão lại mở kho thóc cứu tế, rồi lùa họ về. Thóc gạo cũng là cướp của họ, lão chẳng phải bỏ ra. Một công mà rất nhiều việc. Chính xác là dương mưu, biết mà chẳng làm gì được.

Về phần người man chết bao nhiêu, đấy đâu phải chuyện lão quan tâm. Nhất tướng công danh vạn cốt khô, vả lại lũ man này sẽ là bài học cảnh cáo cho những kẻ dám mưu đồ chống lại Đại Hán.

Thẫn thờ hồi lâu, Lạc sắp tay sau lưng bước ra soái trướng. Hắn đã quên mất lúc này thân xác này mới mười lăm tuổi, hắn lẩm nhẩm một mình.

"Xem ra, thứ cần đến vẫn phải đến. Mã Viện, đừng vội đắc chí".

Lưu Long cùng bốn trăm kỵ binh đang rong ruổi trên con đường đất cách Cổ Loa chừng trăm dặm. Chúng không có vẻ gì là vội vã lắm. Lưu Long cưỡi ngựa dẫn dầu nắm tay lại, cả đội kỵ binh gần như dừng cùng một nhịp. Những gã kỵ binh Hán quân kẻ nào trông cũng tràn trề sức mạnh, thần tình kiêu ngạo.

Chúng đương nhiên có tư cách kiêu ngạo, kỵ binh quý giá là không cần bàn. Tính ra trăm người chọn một cũng chẳng phải nói chơi. Kẻ nào được chọn vào không phải là kỵ xạ tinh thông thì cũng võ nghệ cao cường. Đặc biệt là những người Khương, chúng có thêm cả tính hiếu chiến. Đoàn người ngựa dừng lại nhìn bóng tên lính truyền tin của Hán quân đang cưỡi ngựa phóng như bay phi tới.

"Báo! Bẩm tướng quân, đã tra được đại khái vị trí man quân".

"Nói".

Gã lính truyền tin nhảy xuống ngựa, quỳ một chân nghiêm túc trả lời: "Bẩm tướng quân, chúng hoạt động gần một khu rừng, cách doanh Bạch Đằng chừng hai mươi dặm về hướng tây. Man quân giỏi đi rừng, anh em cũng không dám vào sâu trinh sát".

Lưu Long nheo nheo mắt một chút rồi hỏi tiếp:" Doanh Bạch Đằng còn lại bao nhiêu?"

"Bẩm tướng quân, còn chừng tám trăm người, đã sang bờ bên kia, tạm trú ở đồn Khúc Dương".

Lưu Long gật gù rồi ngoắc tay ra hiệu tên kia tới gần thì thầm điều gì đó, chỉ thấy gã lính truyền tin gật một hồi rồi đổi ngựa đi luôn.

Lúc này phía sau, một tên tướng mặt có vết sẹo dọc trông vừa buồn cười vừa đáng sợ cưỡi ngựa lại gần. Nếu Cao Hùng có mặt chắc chắn sẽ lao vào cắn chết gã này ngay lập tức.

Hắn chính là Lương Tiết, sau khi bị nàng Mỹ trang điểm lại cho khuôn mặt vốn không đẹp trai thì hắn càng trở nên hung ác. Sau khi tàn sát tộc Mèo Rừng, hắn phát hiện mình thích hợp với vai đồ tể hơn là một công tử ăn chơi.

Hợp Phố không còn thoả mãn được hắn nữa, theo đội quân đi chăn dân của Mã Viện hắn đã giết không dưới mấy trăm mạng người. Thực sự là điển hình của tợn.

"Lưu tướng quân, chúng nó trốn trong rừng như lũ khỉ, quân ta lại toàn kỵ bịnh, làm sao đuổi được".

Lưu Long che giấu đi ánh mắt khinh bỉ nhìn mấy chiếc đầu lâu treo bên ngựa của Lương Tiết. Cùng là những kẻ giết người, nhưng Lưu Long ở một đẳng cấp khác. Lưu Long biết nếu thằng này sảy đội đi lạc, không đến một khắc là bốc hơi. Nhưng thôi nể mặt Lương Tùng, hắn vẫn cố gắng đáp lời.

" Muốn bắt khỉ, phải chặt cây".

Bên cánh rừng gần sông Bạch Đằng, Lạc đưa tay quệt mồ hôi, hắn cùng hơn ba trăm lính du kích và một trăm quân Sơn Việt đang hì hụi đào bẫy. Tâm và Ưng ngồi bên đang khẽ báo cáo.

"Đại úy, đã thấy tốp thứ ba, bốn, có lẽ hai ngày nữa chúng sẽ hội quân. Bọn bộ binh bên kia sông cũng đang đóng bè".

Lạc gật đầu, hắn xoa xoa tay rồi đưa một cuộn da cho Nguyễn Tâm.

" Ngươi dẫn bộ binh nặng đến điểm chỉ định. Anh kỳ đã cho người chờ sẵn".

"Nhưng còn ngài thì sao?".

Lạc cười cười đùa nó:" Ta đang đào bẫy, không thấy hay sao còn hỏi?".

Thằng Ưng nheo mắt suy nghĩ rồi gãi đầu. Cả Nguyễn Tâm cũng hơi bối rối.

"Nhưng không đánh nhau ở đây, thì đào bẫy làm gì ạ?".

Lạc cười cười, nháy mắt với Nguyễn Tâm.

" Đọc cho nó nghe mục chiến đấu trong rừng, điều số mười chín".

Nguyễn Tâm rất thông minh, hắn ngước mắt lên lẩm nhẩm, rồi như hiểu được ý Lạc mà cười rất tươi.

"Quân ta trong rừng, cẩn thận địch dùng hoả công".

Nguyễn Ưng nhanh chóng hiểu ra, hai người đứng dậy chào điều lệnh rồi đi mất.

Hai ngày sau đó, kỵ binh nhà Hán hoàn tất tập kết, hơn tám trăm quân Hán cũng dùng bè vượt sông, ý đồ quay lại trại cũ. Giờ thuyền quân Hán ít ỏi hơn nhiều rồi, phải tập trung vận lương lên Cấm Khê, nên mấy bố đành ráng chịu mệt mà chèo qua sông.

Quay đầu là bờ, ai ngờ là bão. Bên phía bờ sông, mấy trăm lính du kích đã mai phục sẵn bên những bụi cỏ lau. Khi cánh quân Hán sắp đổ bộ họ bắt đầu bắn tên như mưa. Bè thì lập lờ, họ lại còn ác chỉ nhắm vào mấy tay đang cầm sào chống. Bè gỗ lập lờ khó mà che chắn được kín hết, quân du kích tha hồ mà bắn.

Mãi tới tận khi trinh sát báo về có kỵ binh từ bên cánh thì họ mới bỏ trận địa mà rút vào rừng. Sông Bạch Đằng lại được hiến tế gần trăm cái xác Hán quân.

Lưu Long cùng một ngàn kỵ binh tiến lại cảnh giới. Hắn nheo mắt nhìn khu rừng rồi nhếch mép cười.

"Không tệ, bắt đầu lùa khỉ thôi".

Dưới sự yểm trợ bằng việc chạy lòng vòng bắn tên của kỵ bịn. Bộ binh quân Hán cắn răng tiến vào khu rừng, bất chấp tên từ phía trong chi chít bắn ra từ những kẻ địch vô hình. Liên tiếp có những gã dẫm phải bẫy chông hoặc trúng bẫy rập mà bỏ mạng nhưng chúng vẫn rất kiên trì.

" Đủ sâu rồi, mau thả dầu". Tên chỉ huy nấp dưới khiên bài hô hào.

Quân Hán bắt đầu vừa che chắn vừa đi rải những bình dầu hoả vào cành vụn, củi khô.

Đúng như Lạc dự đoán, Mã Viện không thể bỏ vị trí này. Mà cũng không có đủ quân đi càn lũ ẩn nấp trong rừng. Nhìn ngọn lửa bắt đầu bùng lên dữ dội, chim chóc bay nháo nhác.

Hắn hô lớn:" Rút lui ra bìa rừng phía tây".

Nhìn kẻ địch chạy trốn nhao nhác cùng lũ vượn lũ hươu. Lưu Long cười đầy đắc ý.

"Chạy đi, lũ khỉ núi, đồng bằng ít cây cối lắm".

Từ cánh rừng phía tây, gần một ngàn kỵ binh do Lương Tiết cầm đầu đã chờ sẵn. Những người lính du kích vừa vất vả chạy ra được khỏi rừng thì lại phải đau khổ chạy quay lại.

Gã Lương Tiết cười như bố đẻ em bé, cảm giác trêu đùa sinh mạng của người khác làm gã thấy khoái cảm. Lũ kỵ binh bên này cũng bắn tên lửa như mưa vào khu rừng. Bọn này nói người khác là man, nhưng chính chúng vừa giết người vừa phá hoại môi trường, không hiểu ai man hơn ai.

"Lấy đồ, đi về hướng nam". Lạc lập tức ra lệnh.

Biết quân Hán đốt rừng mà không chuẩn bị thì ngu quá. Mấy trăm người lôi ra mỗi người một chiếc khẩu trang khâu bằng vải bố. Nam thì vạch quần, nữ thì đã chuẩn bị mấy chiếc lọ nhỏ từ trước. Họ tiến hành tẩm Amoniac ( nước tiểu ) lên khẩu trang rồi đeo mà chạy. Hơi khai tý nhưng còn đỡ hơn là chết. Mấy ai mất mạng vì bị cháy đâu, toàn chết vì ngạt khói mà.

Lạc đã điều bộ binh hạng nặng đi trước, lính du kích trang bị nhẹ lại quen đi rừng nên chạy rất nhanh. Quân Hán vẫn ung dung đuổi theo, thấy rừng nào có người là đốt rừng đó.

Qua hai ngày chạy trốn vòng vèo, sáu cánh rừng đã bị quân Hán đốt cháy và mấy chục anh em hy sinh. Lạc đã đến vùng đồng bằng, hắn còn cách điểm đến chừng mười dặm nữa. Hắn quay đầu nhìn những khu rừng vẫn lờ mờ khói đen mà nắm chặt tay.

" Phá đất nước ta thế đủ rồi chứ? Giờ chuẩn bị trả lãi đi".

Hai ngàn kỵ binh Hán quân cũng đã hội tụ phía sau cách nửa ngày đường. Lưu Long không vội đuổi mà cho ngựa nghỉ ngơi, chỉ tung ra trinh sát bám theo. Đuổi nhau hai ngày, hai bên cũng mệt rồi. Phía trước là đồng bằng, man quân không có chỗ chạy. Hắn cũng muốn dò xem man quân có phục binh, hay lũ nào chạy thoát tới hội họp thì một hơi giết sạch.

"Chuyến đi săn này rất thú vị. Lưu tướng quân quả là đại tài a. Trinh sát báo về chúng chỉ còn chừng sáu, bảy trăm. Chạy không nổi nữa, rúc vào một cái hõm giữa hai ngọn đồi". Lương Tiết hả hê cười nói.

Lưu Long gật đầu, hắn không biết rằng quân của Lạc chết rất ít. Hắn cho rằng họ chết cháy trong rừng. Có lẽ số quân kia cũng mệt rồi, định dựa nơi hiểm yếu chống lại.

" Nơi chúng dừng lại có thể chống lại kỵ binh sao?". Lưu Long hỏi lại.

"Ngài yên tâm, vùng Bắc Đái này ta đã từng đi qua, trinh sát cũng báo lại chỉ là hai ngọn đồi thấp. Ở giữa có một lối đi rộng chừng trăm trượng, đủ cho kỵ binh xông qua. Phía sau lại là vùng bằng phẳng. Ta nghĩ chỉ một lượt xung phong là chúng sẽ chết cả".

Lưu Long gật gù hài lòng, những thứ ở Đồng Mỏ mà hắn phải nhận, hắn sẽ trả lại gấp bội.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 262

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.