Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những cơn mưa

Tiểu thuyết gốc · 3547 chữ

Mã Viện cùng một vạn quân cuối cùng cũng đặt chân đến Cấm Khê. Sau khi trinh sát địa hình, lão không vội vã công đánh mà chọn một khu đất cao ráo chếch về hướng đông và bắc, kiến tạo doanh trại, cho đào hào thoát nước xung quanh.Thi thoảng đã có những cơn mưa lớn xuất hiện, tạnh ráo còn chẳng công được nữa là mưa gió. Mùa mưa sắp tới, lão không muốn vội vã mà phải tập bơi ở đất Giao Chỉ này.

Nhưng đó là việc của dân phu, còn Mã Viện dẫn năm ngàn quân bày trận ngay trước phòng tuyến. Lão một phần tò mò về những người phụ nữ đã cho lão ăn hành thời gian qua, một phần muốn quan sát phòng tuyến Cấm Khê.

Tiền đồn đầu tiên tên Mộc Giác Giao,nằm trên một vách đất thẳng, ngăn cách với trận địa quân Hán bằng đoạn hẹp của sông Tích Giang rộng chừng vài trăm mét. Mã Viện cách sông bày trận, năm ngàn quân Hán trận hình nghiêm cẩn, đao thương san sát, cờ xí phấp phới. Những bước chân theo nhịp dẫm xuống những vũng nước văng tung toé.

Đứng lặng nhìn tầng tầng lớp lớp chiến lũy kéo dài miên man, Mã Viện thở hắt ra. Nơi này nếu cường công, với số quân này, ắt sẽ là mồ chôn của lão. Lấy giọng, lão lớn tiếng nói.

“Đại Hán Phục Ba tướng quân, mời Trưng Trắc, Trưng nhị ra gặp mặt”.

“Đại Hán Phục Ba tướng quân, mời Trưng Trắc, Trưng nhị ra gặp mặt”.

Năm ngàn quân Hán hô vang trợ uy, âm thanh của mấy ngàn người nói vang vọng vào tận sâu trong khu căn cứ. Từ trên chiến lũy, nhị vương cũng xuất hiện. Sự xuất hiện của hai người làm cả hai quân bỗng nhiên yên lặng vô cùng.

Bà Trưng Trắc cất lời, giọng nói của bà không lớn, nhưng âm vang vượt qua cả dòng sông.

“Ta là Lĩnh Nam vương Trưng Trắc, nghe danh Phục Ba tướng quân đã lâu. Nhà Hán cương thổ rộng lớn như vậy, không đủ cho ngài rong ruổi chiến mã hay sao?”.

Mã Viện nheo mắt, xem ra vẫn cần phải nghị luận một phen.

“Bản tướng nhận ơn đại Hán, chỉ mong quốc thái dân an. Hai vị là nữ nhi, cớ sao không thờ chồng nuôi con mà hồ ngôn loạn ngữ, xúi giục bách tính chống lại thiên uy?”.

“Phụ nữ Lĩnh Nam kính chồng yêu con, nhưng cũng không phải rúc trong xó bếp mà không ngóng bầu trời. Nước mất thì nhà tan, nữ nhi chúng tôi cũng biết hận vong quốc vậy”. Bà Trưng Trắc khẳng khái đáp.

“Ha ha ha, hay cho chữ hận vong quốc. Thường nghe phụ nữ Lĩnh Nam anh hùng không kém đấng nam nhi, quả nhiên không phải đồn thổi. Nhưng những dân chúng bị hai người xúi giục sẽ phải chịu khổ a, liệu có từng nghĩ tới?”.

“Lời nói của chúng tôi vọng được qua con sông này, nhưng đâu thể vọng tới vạn lý. Người dân phản kháng, chẳng phải vì họ mất tự do, mất đi miếng cơm manh áo hay sao?”.

“Hừ, luận vong quốc, các người tuy ngu muội, nhưng cũng đều là con cháu Thần Nông. Nay thiên tử thương xót, thu về cương thổ, chung hưởng vinh dự cùng đại Hán. Các ngươi ngoan cố chống lại, chẳng khác gì từ bỏ tổ tiên, làm người mất gốc”.

“Hay cho ngài nói thiên tử thương xót. Chúng tôi tuy phận nhi nữ, nhưng cũng đọc biết một hai. Xưa kia Đế Minh phân đôi đất nước, Đế Nghi làm vua phương bắc, Lộc Tục (Kinh Dương Vương) làm vua phương nam. Nước Xích Quỷ phía bắc tới Dương Tử, phía nam giáp Hồ Tôn. Vậy ngài nói ta biết, ai mới bất kính tổ tiên đây?”.

Mã Viện sắp cạn lời, không ngờ có ngày lão bị một ả đàn bà vặn cho cứng họng. Hắn chua chát nhìn mấy tên phó tướng còn đang há hốc cả mồm. Lũ này dẫu có được học chữ cũng toàn những chi, hồ, giả, dã mang ra nói chỉ tổ mất mặt. Lý luận chiếm đại nghĩa không được, phải tìm cách lùi thôi. Lão lại chỉ xuống một vũng bùn trợn mắt nói tiếp.

“Thiên hạ phân lâu tất hợp, đất đai thiên hạ đều là của thiên tử. Các người ngoan cố chống lại, kết cục sẽ chẳng khác gì chiếc giày cỏ mà dẫm xuống vũng bùn kia”.

Bà Trưng Trắc cũng không tỏ ra mềm yếu, bà quay lại đưa cho Lê Chân thanh bội kiếm nạm bằng ngà voi. Nàng Chân hiểu ý đón lấy, hơi lùi lại lấy đà rồi chạy tới ném thẳng thanh bội kiếm vút lên cao, nó bay qua mấy trăm mét bờ sông rồi rơi vào ngay vũng bùn mà Mã Viện mới chỉ. Lần đầu tiên trước mặt toàn quân, nàng bộc lộ ra sức lực phi thường của mình.

Quân Hán ai nấy há hốc mồm, Lĩnh Nam có kẻ sức lực phi thường như vậy hay sao? Mã Viện cũng choáng, lão chưa hết giật mình thì tiếng nói của bà Trưng Trắc lại vang lên.

“Lĩnh Nam ta không phải chiếc giày cỏ, nó là chiếc ngà voi. Dẫu nay nằm trong vũng bùn tanh hôi kia, đợi cơn mưa gột rửa nó lại đẹp hơn vàng hơn ngọc”.

Mã Viện thực sự cạn lời, nhưng bà Trưng Trắc thì chưa, sĩ khí lần này, quân Lĩnh Nam cầm chắc.

“Thương, Chu, Tần, Hán đều có thiên tử, phương bắc nhiều thiên tử thế, phương nam há chỉ tầm thường vô vi? Thủy Hoàng Đế cũng là thiên tử, cớ sao nay thiên hạ lại của họ Lưu? Thiên hạ không phải của thiên tử, thiên hạ do đánh mà có”.

Nói rồi bà quay lại hét lớn: “Các chiến binh Bách Việt, các người có biết đánh trận không?”

Mã Viện triệt để yên lặng, thiên hạ do đánh mà có. Mẹ kiếp, nàng nói rất có lý, lão không phản bác được. Lão nhìn xuống chiếc bội kiếm còn nằm yên trong vũng bùn. Phía bên kia bờ, những tiếng hô hào vang vọng trời xanh.

Chỉ có bà Trưng nhị đứng lặng yên, tin báo từ Đào Kỳ và nàng nội đã tới. Mã Viện đang cho di chuyển dân chúng khắp đồng bằng. Bà nhớ lại lời chị mới nói mà không khỏi ngước lên bầu trời. Chiếc ngà voi Lĩnh Nam đang lấm bùn này, liệu có cơn mưa nào gột rửa được không? Bởi hiện giờ, bà chưa có đối sách nào cho mưu kế của Mã Viện.

Trở lại vùng đồng bằng Bắc Đái, Hỏa Tước quân bày trận san sát trong một vùng hõm giữa hai ngọn đồi thấp chạy dài chừng hai dặm, xung quanh cũng không có cây to, chỉ có những bụi cỏ không đủ mai phục đại quân. Lạc đưa mắt nhìn ra phía trước, cây cờ hiệu chữ Lưu đang từ từ hiện ra. Dưới nó là một dải mờ mờ màu đen ngập tràn nguy hiểm, hai ngàn kỵ binh đã tập kết đầy đủ.

Lưu Long dừng ngựa giơ nắm tay, cả đoàn kỵ binh dồn dập dừng lại. Cả đội quân yên lặng, chỉ còn tiếng thở phì phò của những con chiến mã. Lưu Long phi nước kiệu qua lại hét lớn.

“Xưa kia Phi tướng quân (Lý Quảng) trên lưng ngựa đánh người Hồ không dám vượt m Sơn. Trường Bình hầu (Vệ Thanh) trên lưng ngựa bảy lần bại Hung Nô. Quán Quân Hầu (Hoắc Khứ Bệnh) trên lưng ngựa trảm sát trăm vạn Hung Nô”.

Cả đoàn quân yên lặng lắng nghe, cả những người Khương cũng đang chăm chú. Thực ra họ không phải người Hung nô, chữ Khương trong tiếng trung được hợp từ chữ Nhân và Dương, ám chỉ những nguời chăn cừu, chăn dê. Người Khương trong quân Hán xuất thân là quân của lãnh chúa Ngôi Hiêu ở Cam Túc, một số thì tới từ Thanh Hải. Người Khương ở vành đai Khương rộng lớn từ phía bắc là cao nguyên Thanh Tạng tới miền nam Thanh Hải, từ Tứ Xuyên trải sang Vân Nam. Mãi về sau người Hán mới phân họ ra làm nhiều bộ rõ ràng như Hồ, Đề, Di v..v.

“Họ trên lưng ngựa lập ra công lao truyền vạn thế, nay các ngươi trên lưng ngựa đối mặt chỉ là lũ nam man cổ lùn chân ngắn. Nói cho ta biết, các người có thấy nhục nhã hay không?”.

Đáp lại lời Lưu Long là những tiếng hô hào, những tiếng chiến mã hí lộng. Lưu Long khẽ cười, lão chỉ một tên tướng kỵ binh người Khương.

“Diêu Khải, ngươi dẫn một ngàn Khương tộc dũng sĩ, dùng máu lũ man di này vẽ lên chiến công của các dũng sĩ người Khương đi”.

Gã này hưng phấn nhận lệnh, thật không ngờ người Hán lại để công lao cho gã. Cứ tưởng tới đây chỉ làm mấy việc lêu hêu như cướp lương, lùa dân, gã đã sớm chán ngấy.

“Khương tộc dũng sĩ, giết theo ta”.

Theo lệnh tên tướng, một ngàn kỵ binh người Khương tách ra từ đội hình quân Hán. Họ cho ngựa chạy nước kiệu rồi từ từ tăng tốc nhanh dần. Đội kỵ binh lập thành trận hình mũi dùi phi như bay tới khe hẹp rộng chừng ba trăm mét. Tiếng vó ngựa rền vang như cơn mưa rào vọng khắp.

Lương Tiết hậm hực muốn hỏi nhưng Lưu Long chỉ khoát tay ra hiệu im lặng. Hắn nheo mắt cười hài lòng, hắn biết đội quân kia. Với những gì đã thể hiện ở Đồng Mỏ, chúng sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Những người Khương này thuần túy là viên đá dò đường, họ chết hay không, hắn không quan tâm lắm.

Đứng từ xa nhìn kỵ binh xông tới Lạc lẩm bẩm: “Quả nhiên, muốn một hơi ăn tất là không được rồi”.

Nhưng thế thì sao chứ? Tới đi Lưu Long, để xem một đời chinh chiến của ngươi có hơn được mấy ngàn năm lịch sử quân sự không.

“Thả trâu”. Lạc phất lên cờ hiệu.

Đội hình Hỏa Tước quân lập tức tách ra thành hai hàng mỏng dính, từ sau quân trận Đào hồng cùng những đặc công lùa chừng hơn hai trăm con trâu nước đi lên. Con nào con nấy bịt mắt, sau lưng thồ hai bó củi khô, đuôi chúng bọc vải tẩm dầu.

Đào Hồng gật đầu một cái, mọi người nhanh chóng châm lửa vào đuôi trâu, vào những bó củi rồi né ra thật nhanh.

Diêu Khải dẫn một ngàn kỵ binh tiến vào khu hõm đồi với tốc độ cao, những tưởng sẽ một hơi ăn sạch những chiến binh. Nhưng rồi hắn trợn mắt kinh hoàng, đối mặt với chúng không phải là người mà là trâu, trâu lửa.

“Tránh, mau tránh”. Lũ kỵ binh hoảng hồn kêu thét.

Nhưng tránh đi đâu bây giờ? Nơi chật hẹp này một khi kỵ binh đã gia tốc thì chỉ có tiến lên, nếu dừng lại chỉ có nước bị ngựa của đồng đội dẫm bẹp như con gián.

Tiếng kêu của những gã kỵ binh hòa vang cùng tiếng gầm của những con trâu nước. Kết quả của những va chạm chỉ là những gã kỵ binh bị hất văng lên trời. Những chiến mã sợ lửa dừng lại thì hất văng người cưỡi xuống đất.

“Hỏa Ngưu Trận, cớ sao lũ man này lại biết Hỏa Ngưu Trận của Điền Đan tướng quân?”.

Lương Tiết kinh hoàng hô lên. Hắn quay lại nhìn Lưu Long, thầm cảm ơn lão cáo già này. Nếu Lưu Long không để lũ Khương lên trước, giờ này chắc hắn thành một bát cháo mất rồi.

“Lưu tướng quân, ngài xem. Ta có nên lui binh không?”. Hắn ngập ngừng hỏi.

Lưu Long nhếch miệng cười đáp:” Rút lui? Vậy chẳng phải một ngàn kỵ binh kia chết uổng hay sao? Mã đại soái tra hỏi, ngươi chịu trách nhiệm ư?”.

“Nhưng man quân…”. Lương Tiết sợ rồi, hắn quen đi củ hành người hiền lành. Bọn này thì có vẻ không hiền lắm.

Lưu Long lắc đầu, đúng là óc chó trong đầu người. Hắn chỉ tay nói:” Ngươi nhìn, trâu đâu ra lắm thế. Vả lại con đường giờ ngập cả xác người, ngựa. Trâu qua được sao? Giờ chúng mới là kẻ bị chặn lại, không đường rút lui”.

Lương Tiết nhìn lại, mừng rỡ nói:” Lưu tướng quân quả nhiên dụng binh như thần, tiểu tướng bội phục”.

Lưu Long không đáp lời, hắn giục ngựa lên hét lớn:” Các anh em, man quân mưu kế đã hết, giờ là lúc trả thù cho những người kia”.

“Các anh em....Giếtttt”.

Một ngàn kỵ binh quân Hán lại tập kết theo lệnh, vẫn theo đội hình như cũ xông lên. Đúng lúc này, sấm chớp rền vang, một cơn mưa bất ngờ ập xuống. Lưu Long càng mừng rỡ hơn, không có mưa, càng không có Hỏa Ngưu. Quân Hán cũng mạnh dạn hơn nhiều, tiếng vó ngựa xen lẫn trong mưa nghe như tiếng một cơn lũ xông về phía trận địa quân Hỏa Tước.

“Đến đây đi Lưu Long”. Lạc vuốt nước mưa trên mặt, khẽ sờ vào chiếc vòng bạc cất trong lồng ngực rồi ra lệnh.

“Phía trước dựng tường, ném đinh cản ngựa, phía sau thanh lý xác chết”.

Đúng như Lưu Long dự đoán, Lạc không còn trâu nữa. Quân của hắn giờ đang công khênh những chiếc rào có cấu tạo giống như chiếc bập bênh. Nó bao gồm hai phần, một phần được làm từ những cây Bạch đàn thẳng tắp dài chừng hơn ba mét, một phần trụ ở giữa cấu tạo như những chiếc cọc rào bình thường. Chúng được xếp đặt thành một bức tường ngăn trước Hỏa Tước quân. Nhìn từ xa, chúng chỉ như một hàng rào gỗ bình thường.

“Ha ha, lũ man này sao ngu dốt như vậy, cái hàng rào bé tý tẹo kia, làm sao cản được kỵ binh”.

Lương Tiết vừa phi ngựa vừa cười ha hả. Hắn quên mất vừa rồi có hơn ngàn kỵ binh mới bốc hơi. Lưu Long thì hơi trầm mặc, hắn cũng hy vọng bên kia hết bài. Hắn cảm giác có gì đó không ổn ở cái hàng rào kia nhưng không biết nó là cái gì.

Đương nhiên lão làm sao biết được, đây là một thứ vũ khí thử nghiệm được cho là của Eumenes xứ Cardia, thư ký của Alexander đại đế. Bởi nó không được chính thức mang ra chiến trường, Lạc là một thằng may mắn biết đến, tuy nhìn đơn giản nhưng hiệu quả của nó nhanh chóng được thể hiện ra.

Lúc những con ngựa sắp tiếp cận tường rào, những gã kỵ binh đầu tiên chuẩn bị thúc ngựa vượt qua thì phần mũi nhọn phía trước bất ngờ bị bật lên, phần cọc bằng phía sau được các chiến binh cố định lại bằng những cọc sắt chữ T.

Sau đời Kiến Nguyên (140-7 TCN), ngựa chiến của nhà Hán đã được phát triển nhiều hơn nhờ lai giống ngựa Đại Uyển, giống ngựa được cho là liên quan tới giống ngựa Alkhan-teke sau này. Đương nhiên Lạc đã quan sát và tìm hiểu kỹ càng, giống ngựa này nhanh, khỏe, chiều cao lưng ước chừng một mét sáu. Hắn đã tính toán vừa đủ để dù đâm tới hay nhảy qua, lũ kỵ binh cũng sẽ bị xiên chết chắc. ( ảnh minh họa ở cuối chương )

Thế là liên tiếp cả người cả ngựa theo quán tính bị những chiếc cọc bọc sắt ghim lại. Những chiếc đinh năm cạnh cũng phát huy ra tác dụng. Rất nhiều gã bị ngã ngựa hoặc chiến mã bị đau mà hất tung lên trời. Một ngàn kỵ binh nhất thời túm tụm lại trước trước rào cản, không ít tên bị chính chiến mã của đồng đội dẫm đạp tới chết.

Lưu Long lúc này mới hoảng hồn, kỵ binh của lão đã mất đi động lực. Lão muốn quay lại nhưng không kịp nữa rồi, từ phía những bụi cây bên kia đồi những lính du kích xuất hiện. Họ khiêng theo những phần của chiếc tường rào kia, nhưng là một phiên bản khác với phần mũi nhọn hướng xuống. Toàn bộ một ngàn kỵ binh đã bị vây trong những chiếc tường rào. Mất đi động lực, những gã kỵ binh ngồi cao trên ngựa là đích ngắm hoàn hảo của những mũi tên và lao được màn mưa che chắn.

“Nhanh xuống ngựa, phá vây”. Lưu Long cắn răng ra lệnh.

Lạc chỉ đợi có thế. Phần tường trại bập bênh lúc này lại chính là một mặt phẳng nghiêng hoàn hảo. Một trăm chiến binh Sơn Việt toàn thân bọc thép chạy lên rồi từ trên cao nhảy thẳng vào quân Hán. Họ như những con dã thú bằng thép, tàn phá loạn trong quân.

Có sự mở đường của họ, đội bộ binh hạng nặng bắt đầu tách tường rào chen lên. Lúc này không còn là một trận chiến, mà là một cuộc đồ sát nghiêng về một bên. Những chiến binh Hỏa tước như bị cơn mưa bịt tai, không ai nghe thấy những tiếng van xin tha mạng.

Những kỵ binh tuy chiến đấu không tệ, nhưng đó là trên ngựa. Xuống đất với trang bị giáp nhẹ và một thanh khảm đao đối đầu với bộ binh hạng nặng chiến đấu theo đội hình thì đương nhiên là yếu hẳn. Chưa kể đến tên, lao vẫn cứ bay vù vù như châu chấu.

“Là thằng chó kia, chính nó đã giết Mỹ”. Cao Hùng mắt đỏ ngầu chỉ tay, lập tức những chiến binh Sơn Việt quay đầu nhìn lại. Lương Tiết thấy toàn thân buốt lạnh, không phải vì cơn mưa, mà là vì sát khí của họ.

Lưu Long lúc này cũng đã bị chen loạn lên. Giờ này mệnh lệnh cũng chỉ để cho vui, quân Hán bị đồ sát một cách bất lực. Riêng gã đã bị Lạc nhắm vào từ trước, đội thân binh của gã đang bị thân vệ của Lạc trảm sát từng người một. Chúng bất lực trong việc xô, đẩy, đạp mở lớp tường khiên và nằm xuống dưới những lưỡi kiếm, ngọn lao lạnh lùng.

“ Tiểu đội, chạy hai mươi bước”. Trần Dần hô vang ra lệnh.

Một tiểu đội tám người che khiên đục ra một con đường thẳng tới Lưu Long làm gã hơi lùi lại mấy bước. Bất ngờ những chiếc khiên mở ra Đào Hồng lộn mèo một vòng rồi nhanh như cắt rút nỏ bắn liên tiếp.

“Hự”. Lưu Long khụy xuống một chân, đùi phải của gã bị găm mũi tên thép làm máu chảy ròng ròng. Lúc ấy, chợt tám người thân vệ ngồi thụp xuống, đưa khiên lên đầu tạo ra một con dốc chéo. Lạc thét lớn rồi chạy đà trên những chiếc khiên ấy, hắn hai tay cầm kiếm tung mình lên trời, nhảy qua đầu những tên thân vệ của Lưu Long còn đang ngỡ ngàng.

Lưu Long cắn răng giơ kiếm đỡ ngang, nhưng lực bổ xuống từ trên cao quá mạnh, thanh kiếm của hắn bị gãy đôi còn lưỡi kiếm của Lạc thì ngập sâu xuống bả vai hắn, chặt đứt cả xương quai xanh.

Lạc hét lên: ”Một kiếm này vì những người Lĩnh Nam đã chết”.

Hắn rút kiếm mạnh tay làm máu từ ngực Lưu Long phun ra như suối, hắt xuống mặt đất bùn lầy. Lưu Long muốn nói gì đó, nhưng bị mắc nghẹn ở trong cổ họng. Lạc lạnh lùng thuận thế dùng hết sức mà đâm, mạnh đến nỗi lưỡi kiếm cắm thẳng qua miệng của Lưu Long, xuyên qua sau ót.

“Một kiếm này, là cho nàng”. Hắn khẽ lẩm bẩm rồi đạp chân vào xác Lưu Long mà rút ra thanh kiếm.

Lúc này cơn mưa đi ngang qua đã tạnh, Lạc bồi hồi nhìn quanh chiến trường. Quân Hán không ai còn đứng, mùi máu tanh cũng đã bị cơn mưa hòa quyện vào trong những bùn lầy. Cũng như xác những lính hán hay thi thể bị băm vụn của gã Lương Tiết, nó bị mặt đất thu lấy, coi như sự bù đắp chúng đã gây ra ở nơi này.

“Không trải qua giông bão, không thấy được cầu vồng”.

Lạc khẽ nói rồi giơ mạnh thanh kiếm lên, hắn đứng đó ngạo nghễ mà nhìn những vệt màu cong vút tươi sáng trên nền trời. Khoảnh khắc ấy, cả chiến trường nổ vang những tiếng reo hò chiến thắng.

![https://www.upsieutoc.com/image/8Ci0Yj]

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.