Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Cấm Khê

Tiểu thuyết gốc · 2450 chữ

Trở về thời bắc thuộc

chap 47

Lạc đứng lặng trên ngọn đồi thấp nhìn xuống cả khu đồng bằng hoang vắng. Dưới chân hắn, những chiến binh đang lặng lẽ đào hố, chôn cất những xác chết Hán quân. Gần hai ngàn kỵ binh quân Hán toàn bộ bỏ mình. Chúng được chôn tập thể ngay trước hai ngọn đồi.

Hắn mân mê chiếc vòng bạc và nghĩ về tương lai. Vậy là hắn đã bước chân lên một con đường mà hắn không thể cho phép mình quay đầu được nữa. Nhưng hắn không hối hận. Nàng đã để lại cho hắn thế giới này, hắn sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá.

"Cảm ơn ngài, ngài đã giúp chúng tôi báo thù".

Giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc. Phía sau hắn, trăm người chiến binh tộc Mèo Rừng đang quỳ sụp cúi đầu. Lạc khẽ gật đầu rồi lên tiếng.

" Đúng lúc, ta đang có chuyện muốn nói với ngươi".

Cao Thăng ra hiệu cho đám người, họ dập đầu thêm một lần nữa rồi bỏ đi, chỉ để mình hắn ở lại.

"Báo thù được rồi, khá hơn chút nào không?". Lạc thờ ơ nhìn trời rồi hỏi hắn.

Cao Thăng hơi bần thần rồi ngậm ngùi nói: " Ngài đã đúng, thù đã trả, nhưng giờ này tôi lại thấy trống rỗng. Cũng may mắn có ngài chỉ lối. Nếu không tôi và những anh em khác sẽ sống những ngày tháng tạm bợ cho đến lúc chết".

" Ta cho ngươi lý tưởng, nhưng sẽ đòi một cái giá vô cùng đắt, ngươi dám sao?".

Cao Thăng đặt tay lên ngực trái rồi nghiêm nghị đáp: "Chỉ cần thực hiện được giấc mơ ấy, tôi nguyện hy sinh tất cả".

" Cả mạng sống và danh dự của ngươi sao?". Lạc quay đầu nhìn Cao Thăng, khuôn mặt như cười mà lại chẳng phải cười.

"Đúng vậy, cả mạng sống và danh dự của tôi". Cao Thăng gật đầu.

Lạc quay mặt đi, cả hai đứng lặng ngắm bầu trời xanh thẳm.

Sau khi bàn giao kế hoạch cho Nguyễn Tâm, Dần và Cao Thăng. Lạc cùng Đào Hồng và đội đặc công bí mật vòng qua đồng bằng, tìm về với nhị vương. Giờ này hắn nắm trong tay Hổ Phù, ấn tín của Lưu Long. Với việc chặt đi một cái chân của Mã Viện, hắn đã có đủ tiếng nói.

Cũng cùng mục tiêu ấy với Lạc, là chừng mười ba, mười bốn vạn người dân Lĩnh Nam. Họ lê bước héo mòn trong sự áp tải của bảy ngàn binh lính. Họ tạo thành một con rắn dài chừng năm cây số.

Tuất cũng đang đi trong đoàn người ấy, những người làm phản khi trước bị tách ra thành nhiều nhóm mười người, năm quân Hán và năm người Lĩnh Nam. Đang đi chợt tiếng kêu khóc làm chàng chú ý.

" Xin ngài, xin ngài tha cho cháu gái lão".

Một ông lão gầy gò đang quỳ xuống ôm chân mấy tên lính Hán mà van nài. Cô con gái lão chừng mười ba, mười bốn thì đang vùng vẫy giãy giụa, vừa tức giận vừa xấu hổ, mặt cô gái đỏ bừng lên, nước mắt rơi lã chã.

“Hự...hự”. Liên tục mấy cú đá vào bụng làm lão già co lại như con tôm, một tay lão ôm bụng vì đau đớn, một tay vẫn níu chặt chân một gã Hán quân. Ánh mắt lão tóe lửa , nhưng vẫn không ngừng van xin. Lão biết kết cục của những cô gái bị quân Hán bắt đi, những nhóm đi trước cũng không ít người thấy xác họ và cả người thân bị bỏ lại chỏng chơ trên đường.

“Lão khọm, còn không mau buông tay, được các đại gia đây để ý, tối nay nhà ngươi sẽ có đồ ăn ngon”.

“Lão không cần, không cần, xin ngài đừng mang cháu gái lão đi”. Lão già vẫn khăng khăng níu giữ.

“Mẹ kiếp, tốn nước bọt với lũ man di này làm gì”. Một gã có vẻ là đội trưởng rút kiếm, hắn giơ tay toan đâm cho ông lão một nhát, thì bỗng hắn bị một cánh tay rắn chắc níu lại.

“Quân gia, xin ngài bớt giận. Người này ở tộc tôi, kia là cháu gái tôi”. Tuất cố che giấu đi cơn nóng trong người, làm bộ khuôn mặt cười cợt van xin.

“Hừ, mày tính là cái thá gì, dám cản ông đây?”.

Tên lính Hán phụ trách coi chừng Tuất cũng từ sau tiến lại lay vai, ý đồ muốn lôi gã đi. Nhưng hắn chợt hoảng hồn mà lùi lại một bước, bởi Tuất hơi quay đầu nhìn hắn. Hắn thấy lạnh cả sống lưng, tựa như có một con dã thú đang nhìn chằm chằm vào hắn vậy.

Tình hình có vẻ căng, mấy tên lính Hán cũng từ từ sáp lại gần, ý đồ thịt luôn thanh niên cản đường này. Nhưng rồi tên chỉ huy hơi giật mình, sau lưng Tuất, cả ngàn người Lĩnh Nam đang nhìn chằm chằm vào hắn. Họ ai nấy cầm những chiếc cọc tre, đòn gánh, trông họ tả tơi nhưng lại toát ra khí chất của một đội quân.

Hóa ra đây chính là những người tộc Hỏa Tước trước đó tụ hợp về, họ theo lời Lạc mà đi tít xuống miền Câu Lậu nhưng vẫn bị kỵ binh quân Hán lùa lên. Bởi có người già trẻ nít nên họ không dám chống cự mà đành theo, nhưng vẫn luôn cố gắng thu nạp và giúp đỡ những người trên đường đi. Giờ này họ đã nhận thêm hơn hai ngàn người. Bởi luôn đi cùng nhau, đoàn kết hơn, nên đây là nhóm gần như không bị Hán quân bắt bớ hành hạ.

Lão Vừng tiến tới, khẽ dúi vào tay còn lại của tên chỉ huy một viên ngọc trai nho nhỏ. Gã này nhìn Tuất chằm chằm rồi hậm hực bỏ đi cùng lũ lính. Chờ được vạ thì má đã sưng, hơn chục người bị nghìn người bực lên hội đồng thì chắc bã cũng không còn. Mà hỏng việc, vị Đô Uý họ Đặng đang giám sát có khi thiến gã luôn.

Tuất thở phào, nhìn hai ông cháu ôm nhau khóc lóc, rồi lại quay sang nhìn những người kia. Đây đó chỉ là một góc nhỏ, dọc đường đi vẫn không ít người thấy những xác người oan khuất nằm rải rác, nằm đó đợi chờ lũ thú rừng hoặc dòi bọ giúp họ trở về với đất. Chàng khẽ thở dài, nếu tộc nào cũng có thể đoàn kết như vậy, còn sợ quân Hán hay sao?

Con người sinh ra đã yếu đuối hay chính họ đã chọn sự yếu đuối?

Trại Xích Qủy, Cấm Khê. Lạc tươi cười nhìn một người đàn ông cao lớn rảo bước tiến lại.

“ Ha ha ha, thằng quỷ nhỏ. Mày khá lắm, không uổng công chú dạy dỗ”. Chú Quốc cười ha hả nắm vai lạc mà rung như rung cây cau.

“ Đương nhiên, cháu của chú mà lại”. Lạc vui vẻ đáp lời, hắn chìa ra Hổ Phù của Lưu Long.

“Mày lập công lớn rồi, giỏi, giỏi lắm. Hai ngàn kỵ binh, đến chú cũng không làm nổi”. Chú Quốc cười sảng khoái, sung sướng như chính mình cũng tham gia trận chiến ấy. Mân mê chiếc binh phù, chú chợt hơi bùi ngùi nói.

“ Cha mày trên trời biết được, chắc sẽ mừng lắm. Mác à, con trai mày đã thay mày đánh đuổi người Hán đấy, mày có mừng không, có vui không?”.

“ Chú à, cha cháu chắc chắn sẽ rất vui. Chú cháu mình phải cố gắng hơn nữa, ông ấy vẫn đang nhìn”.

“Đúng thế, đúng thế. Lĩnh Nam ta có hậu rồi”.

Chú Quốc cũng vui vẻ hơn, cả hai trò chuyện hồi lâu cho tới khi một người lính đội mũ Lông chim xuất hiện. Người này kính cẩn chắp tay chào chú Quốc rồi nói.

“ Vị thủ lĩnh nào là Lạc, Bạch Hạc công chúa cho mời ngài tới gặp”.

Nàng Nội ư? Qua lịch sử và tin tình báo của Đào Kỳ thì Lạc đã biết sơ sơ về nàng. Có thể nói nàng là quân sư của Lĩnh Nam, nhưng cớ sao nàng lại muốn gặp hắn vào lúc này? Là một phép thử của nàng hoặc hai vương chăng. Lạc tặc lưỡi, gật đầu rồi bước theo anh lính.

“Này, nàng thân phận công chúa, mày nói năng không nghiêm chỉnh, liệu hồn với chú nghe chưa?”. Chú Quốc hơi bước tới nói với theo.

Lạc cười cười gật đầu rồi đi mất. Họ đi vòng vèo qua mấy khu lều đóng quân tới lều của nàng Nội nằm trên một ngọn đồi nhỏ. Trước cửa lều, Hàm Thái đứng bất động như một tảng đá lớn. Lạc khẽ gật gù nhìn chàng, thời hiện đại với vóc dáng và hạng cân này, đủ để đánh MMA hạng trung. Không hổ danh quân sư Lĩnh Nam, cận vệ cũng toàn là tinh anh, xung quanh lều, mấy người lính đội mũ lông chim cũng toát ra khí chất bất phàm.

Lạc nhìn thẳng vào mắt Hàm Thái lạnh lùng nói:“Tôi tới gặp Bạch Hạc công chúa”.

Mấy giây ngắn ngủi đối mắt, Hàm Thái chỉ lạnh lùng gật đầu. Lạc khẽ cũng khẽ gật đầu cảm ơn đáp lại rồi tiến vào trong lều. Nàng Nội không nhìn hắn, trên chiếc bàn bày ra chiếc nỏ liên châu, một thanh Gladius, nàng nội thì đang mân mê quan sát con dao Kukri. Lạc liếc mắt qua là hiểu ngay, đây toàn đồ nhà mình dùng. Nàng đã bày ra thế, tức là chú tốt nhất đừng có xạo, chị đây điều tra cả rồi. Hắn mà có ý đồ gì xấu xa, lập tức sẽ bị đóng cửa thả chó. Con đường đi gặp vua, quả nhiên không dễ dàng gì.

Lạc nghiêm cẩn đặt tay lên ngực trái rồi hơi cúi đầu: “Lạc con trai Lạc Tướng Mác, thủ lĩnh tộc Hỏa Tước vùng Khúc Dương, tham kiến công chúa”.

Nàng Nội mỉm cười, nàng vuốt ve con dao rồi tiến sát lại gần nhìn vào mắt hắn. Lạc có thể ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng từ người nàng, hắn mặc kệ cái lạnh bởi lưỡi dao đang áp vào mặt hắn mà nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng. Đương khiên đầu hắn vẫn đang khấn, chị nhẹ tay giúp em cái, dao sắc lắm đấy, mặt em còn để kiếm cơm.

“Những thứ này, đều do ngươi làm ra ư?”.

“Đúng vậy, thưa công chúa”.

“Ở Lĩnh Nam không ai biết rèn sắt, rốt cuộc ngươi là ai?”.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi muốn giúp người dân Lĩnh Nam”.

“Giúp người Lĩnh Nam chứ không phải nhị vương sao?”. Nàng nội hơi trượt con dao dọc theo má hắn.

Lạc vẫn lạnh lùng đáp lại: ”Nhị vương chẳng phải cũng là người Lĩnh Nam hay sao? Nếu nhị vương không muốn điều ấy, tôi sẽ đi ngay”.

Nàng Nội phá lên cười, hắn cũng cười. Vậy là coi như màn kiểm tra đã qua, nàng Nội hạ dao xuống nghiêm túc hỏi.

“Vậy ngươi định giúp như thế nào đây?”

“Nếu tôi nói có thể đánh bại Mã Viện thì sao?”.

“Nếu quả thật thế, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ta có”. Nàng Nội ngước mắt lên nhìn hắn, nàng chờ đợi và tò mò, gã thanh niên này liệu có diệu kế gì.

“Tôi không cần thứ gì của công chúa cả, nhưng tôi cần mượn của hai vương một thứ để đánh bại Mã Viện”.

Nàng Nội hơi trầm ngâm một lát, ánh mắt nàng long lanh lên.

“Ngươi có thể sẽ chết trước khi làm điều đó”.

“Tiếc rằng tôi chưa thể chết được, nên tôi sẽ không chết”. Lạc mỉm cười.

“Ta không thích người thông minh, họ quá nguy hiểm”.

“Vậy sao? Tôi thì lại rất thích phụ nữ thông minh. Họ cũng nguy hiểm, nhưng lại rất thú vị”. Lạc tiến tới thêm một bước, hai người đứng đó nhìn nhau hồi lâu không nói.

Bên ngoài cửa lều, Đào Kỳ cũng đã đến, chàng đang loay hoay đi lại, hy vọng Lạc không bị bắt bẻ gì nhiều. Chàng thở phào khi nhìn thấy Lạc vui vẻ bước ra, nhưng định toan chạy lại hỏi thì bị hắn giơ cả hai tay lên chặn lại.

Lạc vô cùng ngạc nhiên nói: “Mọi thứ từ từ nói, anh Kỳ, thanh kiếm kia ở đâu ra?”. Lạc đang sốc, bởi bên hông đào kỳ đang đeo một thanh kiếm La Mã. Tuy hình dáng khá giống nhưng Lạc nhìn qua là biết ngay. Hắn chộp lấy thanh kiếm, quả nhiên trên chuôi kiếm có dòng chữ Mardonius khắc chìm.

“ Tuần trước ngoài biển có một cơn bão, một con tàu buôn ghé vào Cửu Chân tránh bão, họ tặng cho Chu Bá. Rồi ngài ấy gửi theo cùng quân Cửu Chân mang lương thực tới tặng cho ta”.

“Họ còn ở đó chứ?”. Lạc sốt sắng hỏi lại.

“Nghe lính Cửu Chân nói họ khá thích ngà voi, sừng tê, nên ở đó tránh bão chừng hơn tháng, rồi tiện mua bán luôn”.

“Tốt rồi, tốt quá rồi. Ha ha, anh bỏ hết lại việc ở đây, em sẽ lo. Bằng mọi giá anh phải đi tới Cửu Chân trước khi họ rời đi”. Nói đoạn, Lạc kéo Đào Kỳ ra một góc khuất, vừa vạch dưới đất vừa nói một thôi một hồi rồi giục Đào Kỳ đi ngay. Dường như chưa yên tâm, hắn chạy theo với lại mà dặn thêm.

“Anh nhớ kỹ, chuyện này có liên quan đến tương lai của đất nước. Bằng mọi giá anh phải làm được. Kể cả, chúng nó có đòi ngủ với anh, anh cũng phải đồng ý, nhớ chưa?”.

Đào Kỳ đột nhiên đầy mặt lo lắng.

Trong lều, nàng Nội mân mê con dao ngồi nghĩ ngợi. Hàm Thái đứng bên cũng hơi sốt ruột, lâu rồi không thấy vị nữ chủ này trông có vẻ khó khăn như vậy. Chàng muốn lên tiếng hỏi thì nàng Nội chợt quay sang.

“Hàm Thái, ngươi có thích phụ nữ thông minh không?”.

Hàm Thái chết lặng.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 283

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.