Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường dạ vi ương

Tiểu thuyết gốc · 2634 chữ

Đầu tháng 5 âm lịch năm 42. Những người dân Lĩnh Nam cuối cùng cũng đến Cấm Khê. Mười hai vạn con người gầy ốm, xiêu vẹo như nhìn thấy tia hy vọng từ những lá cờ vàng phấp phới trên trận địa bên kia sông. Nhiều người quỳ xuống trước dòng Tích Giang mà khóc rống lên, họ đã bị ép bỏ biết bao nhiêu thứ sau lưng. Người ít thì ruộng vườn, nhà cửa, người nhiều thì chính cha, mẹ, hay con cháu, anh em đã nằm lại trên đường. Nỗi lòng của họ như một đứa trẻ bị bắt nạt nhìn thấy mẹ.

Mã Viện đứng trên đài quan sát nhìn ra bờ sông chi chít người, khẽ vuốt râu khẽ nói: “Các ngươi dùng kế lừa của lão phu hai ngàn kỵ và một đại tướng. Lão phu trả lại các người chục vạn dân. Trưng Trắc, Trưng Nhị, hai ngươi có dám nhận phần lễ này của lão phu không?”.

Mã Viện trầm mặt, lão vẫn còn nhớ đến lúc nhận được tin báo. Hai ngàn kỵ binh của lão cứ như đột nhiên bốc hơi rồi được tìm thấy trong một hố chôn tập thể. Thậm chí bới mãi chẳng biết cái xác nào của Lưu Long. Hai ngàn kỵ binh là thứ duy nhất giữ sự chủ động trên tuyến đường hậu cần của lão. Giờ này lão không tướng để dùng, có binh nhưng cũng đã mất đi quyền chủ động. Nếu không dùng tới độc kế này, có lẽ giờ này lão đang quay xe về nước. Nỗi nhục này, lão đã thề sẽ trả lại gấp trăm lần.

Trong trại Xích Quỷ, một trận huyên náo cũng đang diễn ra. Mấy chục thủ lĩnh và tướng quân vừa ngồi ăn tiệc vừa xem một trận tranh cãi. Một bên là thủ lĩnh các dân tộc thiểu số, một bên là các Lạc Tướng Mê Linh. Họ tranh cãi gay gắt về việc nên thu nhận dân chúng hay không. Lạc cũng được tham gia trong đó. Hắn chắc chắn hai vương đã biết từ lâu, việc tiếp nhận dân chúng cũng là tất lẽ dĩ ngẫu rồi. Có lẽ bởi vậy nên trong lịch sử hai vương mới thất bại.

“Xin vương nghĩ lại, lương thực của ta đủ để dùng một năm đánh nhau với quân Hán, nhưng nếu thu nhận số dân kia, e rằng chỉ trụ được một tháng”. Một người thủ lĩnh đứng ra nói.

Đô Kiên cũng nhảy ra đổ thêm dầu vào lửa: ”Tướng sĩ ta dũng mãnh như con hổ con báo, những người dân kia thì như con hươu con nai bị lùa đi lạc. Rừng xanh cần mãnh hổ làm chủ, hươu nai bớt đi cũng ngại gì, xin vương suy xét”.

Lạc khẽ lắc đầu, xem ra cùng mục tiêu đánh quân Hán, nhưng tư tưởng là khác nhau. Hắn có nên ra sân tham gia một chút không đây? Đứng ra phía hai vương thì chắc không cần, bởi hai vương chắc chắn sẽ không bỏ người dân. Đứng sang bên kia thì hắn còn đến đây làm quái gì? Hắn đưa tay lên cằm khẽ xoa xoa.

Tuy đã cố tình đứng trong góc khuất, nhưng hắn vẫn không thoát được ánh mắt nàng Nội. Nàng hơi nhếch miệng cười, khuôn mặt ngây thơ của nàng đột nhiên lại có một tia nghịch ngợm. Ngươi định trốn đi đâu chứ, bữa này vốn là mở ra cho ngươi ăn mà.

“Các vị xin nghe ta một lời, rồi hãy bàn tiếp”.

Nàng Nội đợi mọi người yên lại rồi mỉm cười nói tiếp.

“Hôm nay, ta xin giới thiệu một vị thủ lĩnh mới. Người này đã toàn diệt hai ngàn kỵ binh quân Hán. Giết tướng Lưu Long, xin hỏi các vị người này có tài giỏi không?”.

Phía sau nàng, một người thân binh mang lên một chiếc khay mà đi qua mặt các vị thủ lĩnh. Trên chiếc khay ấy là Hổ Phù, ấn soái, bội kiếm của Lưu Long.

Cả soái trướng nhất thời ồn ào, cao tầng Lĩnh Nam và hệ tướng Mê Linh thì đương nhiên biết. Nhưng hầu hết các bộ tộc còn lại thì không biết Lạc là thằng nào, có uy tín hay không.

Hai ngàn kỵ binh, không phải đánh bại mà là toàn diệt. Đưa một vạn quân ra vây đánh chưa chắc đã làm được. Nhưng nàng Nội đứng ra nói, hai vương cũng không phản đối, chứng tỏ không giả. Họ nhất thời xôn xao lên cả mảng. Họ vô cùng thán phục, nhất nhất khen hay.

“Vậy mọi người thấy, ta theo ý kiến của vị thủ lĩnh ấy có được không?”.

Các vị thủ lĩnh nhao nhao biểu lộ đồng ý, người tài như vậy, đương nhiên bọn hắn phục. Ai ai cũng từng trải qua chiến đấu, lý luận suông chắc chắn họ không phục. Trong quân đội, chỉ có chiến công mới được công nhận và có chỗ đứng.

Lạc khẽ lắc đầu, bà chị này lại muốn đẩy mình ra làm bia đỡ đạn đây mà. Nàng Nội thì nheo mắt cười cười, ý rằng mày muốn giấu bài với chị là không được đâu.

“Mời con trai của Lạc Tướng Mác, thủ lĩnh tộc Hỏa Tước vùng Khúc Dương”.

Lạc biết trốn không được, đành phải bước ra. Hắn mặc trên mình bộ áo giáp sắt, hông đeo kiếm, áo bào đỏ hoen ố bởi những vết máu và bụi trên chiến trường. Lúc này hắn đã mười sáu tuổi, người cũng cao lên chừng một mét sáu bảy. Những ngày trên chiến trường không chỉ cho hắn cơ thể săn chắc và những vết sẹo, mà còn cho hắn khí thế của một chiến binh.

Ánh mắt hắn vô cùng tự tin nhưng cũng có những tia lạnh lẽo u buồn, phối hợp thêm vết sẹo nhỏ trên đôi lông mày cao rậm làm hắn trông khá phong trần và bá khí nhưng cũng có chút gì đó thờ ơ. Hắn không đẹp trai kiểu soái ca, nhưng kiểu phong trần bụi bặm của hắn cũng đủ gây sát thương với cơ số chị em, không ít nữ thân vệ của các nữ tướng cũng nhìn trộm hắn cười tủm tỉm.

“Con trai lạc tướng Mác, Lạc, xin tham kiến hai vương”. Lạc quỳ xuống dõng dạc nói.

Hai bà Trưng gật gù, hài lòng nhìn hắn. Đương nhiên là tin tình báo đã tới lâu rồi, nhưng nhị vương cũng muốn quan sát thêm kẻ này. Người làm đại sự, đương nhiên phải cẩn trọng, tỉ mỉ.

“Đứng dậy đi, cha ngươi từng theo Quý Lan giết địch, đánh cho quân Hán sợ vỡ mật. Nay ngươi lại lập công lớn, diệt sạch kỵ binh của giặc. Quả là hổ phụ sinh hổ tử, cha con ngươi đều là anh hùng của Lĩnh Nam”. Bà Trưng Trắc gật gù khen ngợi.

“Thưa vương, tôi cũng chỉ là người dân áo vải, nghĩ đến quân giặc giày xéo non sông ta mà căm phẫn đứng lên. Nói đánh giặc, hai vương và các vị thủ lĩnh ở đây đều là người đi trước, tôi chỉ là ngóng mắt nhìn theo lưng. Nói anh hùng, cả vạn chiến binh đã hy sinh trên chiến trường, đổ máu cho đất nước mới xứng đáng là anh hùng. Hai chữ anh hùng, Lạc tôi không dám nhận”.

Bà Trưng Trắc gật đầu hài lòng, có công mà không kiêu ngạo, lại biết khơi dậy tinh thần đoàn kết, quả là hạt giống tốt. Những người thủ lĩnh cũng thấy thân thiện hơn rất nhiều, khen ai mà chả thích. Hắn có công mà lại nhận mình không bằng, vậy mặt mũi của họ dễ chịu hơn nhiều. Nhất thời ai nấy đều khen ngợi Lạc thiếu niên anh hùng, các thứ các thứ.

“Ngươi có công, vẫn là nên phong thưởng, mọi người thấy sao?”. Bà Trưng Trắc cười hỏi.

Cả soái trướng một mảnh ủng hộ, họ đã tiếp nhận Lạc, vả lại có ai làm được như hắn, phong thưởng cũng không có gì lạ.

“Vậy có các thủ lĩnh và Lạc Hầu, Lạc Tướng làm chứng. Ta phong ngươi làm Đông Hải vương, đất phong chính từ Bắc Đái nơi ngươi đánh quân Hán tới cách thành Khúc Dương trăm dặm, ngươi hài lòng chứ?”.

“Tạ ơn vương ban thưởng, tôi xin thề sẽ bảo vệ Lĩnh Nam đến hơi thở cuối cùng”.

Lạc cố giấu đi niềm vui trong lòng, tuy không có phân binh hay thưởng tiền vàng gì. Thứ hắn cần nhất đã có, đó chính là tiếng nói chính trị. Hắn thậm chí không ngờ một phát được phong Vương, pha Startup chính trị của hắn bước đầu đã thành công rực rỡ. Nhưng đương nhiên nàng Nội vẫn đợi từ nãy.

“Vậy ngài nghĩ sao về việc thu nhận dân chúng đây?”. Nàng nội cười hỏi.

A, bà cô trẻ này, ta có thù với nàng hay sao? Lạc thầm nghĩ thôi thì việc tốt không nhường người khác, không nên để bà này moi ra thêm gì, tránh ảnh hưởng đại kế. Hắn đứng lên chậm rãi nói.

“Vị thủ lĩnh vừa rồi nói rất hay, tướng sĩ ta dũng mãnh như hổ báo. Nhưng dân chúng không phải hươu nai mà họ là cây rừng. Tướng sĩ từ người dân mà ra, cũng như con hổ sinh ra từ rừng, nào có hổ sinh ra từ hươu nai? Không có rừng, chim không chỗ đậu, người không chỗ săn. Không có rừng, mãnh hổ chỉ còn đường vào cũi”.

“Vậy ý ngươi là chúng ta nên thu nhận người dân?”. Bà Trưng Trắc hài lòng hỏi.

“Không những chỉ thu nhận, tôi nghĩ còn phải an ủi, giúp đỡ, bảo vệ họ. Người dân chính là cái gốc của đất nước. Tôi không tài cán gì cao siêu, nhưng hiểu biết chút ít bố trí, làm nhà. Xin vương ân chuẩn để tôi giúp họ sắp xếp nơi ăn chốn ở”. Lạc dõng dạc đáp lời.

“Tốt lắm, ý ta đã quyết, mau thu xếp bè đón người dân qua sông. Còn ngươi ta sẽ để Qúy Lan cùng dân phu giúp đỡ. Mau chóng thu xếp cho người dân Lĩnh Nam ta, chớ để họ thiệt thòi thêm nữa”.

Theo ý của Trưng vương đã quyết thì ngay buổi chiều hôm ấy, những đợt dân chúng đầu tiên đã qua sông. Đúng như Lạc dự đoán, quân Hán không gây khó dễ gì thậm chí còn chủ động nhường lại khu bờ sông để bè gỗ qua lại. Mã Viện cần dân chúng để tiêu hao lương thực của hai vương, vả lại cũng có chút danh nhân nghĩa, tội gì không làm.

Hơn mười vạn dân nhanh chóng được sắp xếp chỗ ăn ở tạm thời, sau đó thì chia nhau ra lao động. Đây đúng là lúc hắn thể hiện ra thứ mình biết về kiến trúc quy hoạch. Thay vì mô hình nhà riêng thì Lạc chọn các sườn đồi thấp, bố trí thành các cụm nhà năm hộ, mười hộ, nép dưới những vở Taluy chéo tránh sạt lở đất. Các ngôi nhà dùng tường bằng phên đắp đất và bùn rạ, mái lợp bằng lá cọ với các đòn tay, dui, mè bằng Luồng, Vầu.

Những ngôi nhà vây thành những hình Zigzac theo thế đất. Các khu phụ trợ như chuồng gia súc, nơi tích trữ đồ ăn, hoa quả rừng, hay khu vệ sinh cũng được hắn bố trí tỉ mỉ hợp lý. Vừa tránh xú uế bệnh tật trong mùa lũ, vừa đảm bảo an toàn. Khi nhìn thấy phối cảnh phác họa và bản kế hoạch của hắn, bà Qúy Lan vô cùng kinh ngạc. Mọi chi tiết đều được hắn tính toán rất kỹ lưỡng, từ tiến độ thi công cho đến bố trí lao động. Khu ở tạm thời nhưng vô cùng ngăn nắp, thậm chí là còn khá đẹp và ẩn hiện khả năng phòng phủ.

Hắn cũng chẳng giấu diếm kỹ thuật rèn sắt thép, một loạt các dụng cụ như cuốc, thuổng xẻng, đầm v...v.. được hắn cho rèn ra hàng loạt. Tộc Hỏa Tước thì vô cùng hân hoan gặp lại lạc, và họ hú hét tung trời khi biết giờ thủ lĩnh của họ đã là một vương. Họ giờ là con dân của Đông Hải vương, ai nấy vui tới nóc. Sau nửa tháng thì đội đặc công cũng thành công dẫn đường cho gần ba ngàn người từ Tây Vu trở về. Lạc và bé Sáo lại được đoàn tụ, cô bé vui mừng được ông bố trẻ cho ngồi trên vai đi chơi khắp khu định cư đang lao động.

Với gần năm ngàn nhân lực đã qua đào tạo sơ đẳng, Lạc đã có đủ vốn người để hoàn thành khu định cư tạm thời cho người dân. Những người Lĩnh Nam vô cùng chất phác, chăm chỉ. Thanh niên đẵn cây cối làm đòn tay, dui, mè. Người già ngồi buộc lá, phụ nữ bện phên, trẻ nhỏ đi đắp bùn, cảnh tượng ấy vô cùng ấm áp và cảm động. Cứ như thể, họ đang sống chung một cuộc đời. Đôi lúc họ vừa làm vừa hát ca, say sưa như thể chưa từng có những nỗi đau mất mát.

Sự cố gắng của họ đã được đền đáp, những ngôi nhà cuối cùng đã hoàn thành trước những cơn mưa giữa tháng sáu âm Lịch. Không những thế, do phân công lao động tốt mà những nhân lực còn dư được chia ra đi săn thú, bắt cá, hái rau dại, hoa quả, nấm rừng. Họ còn biết đặt lờ, làm bè buộc cố định với lưới, khi lũ đi qua may mắn sẽ có nhiều cá mắc lại. Thắt lưng buộc bụng, có lẽ toàn bộ sẽ đủ lương thực cho tới giữa tháng bảy, khi mùa mưa chấm dứt.

Giữa tháng 6 âm lịch, những cơn mưa đầu tiên đã bắt đầu trút xuống. Mưa lúc to dồn dập, lúc rả rích cả ngày lẫn đêm. Dưới sông là những dòng sóng cuồn cuộn ngầu đỏ phù sa, trên bầu trời một mảnh u ám. Ai nấy dường như cũng ủ dột cùng bầu trời đen kịt ấy. Chỉ có những đứa trẻ ngây ngô, thi thoảng mới thò tay ra ngoài vách đất đón lấy những hạt mưa nặng trĩu.

Lạc cũng đang ngồi ngắm nhìn cơn mưa trong một ngôi nhà lá. Hắn nằm khểnh trên chiếc trõng tre, mắt lim dim, một tay hắn đưa lên không trung, bấm bấm như thể đang chơi Piano. Kế bên hắn, bé Sáo đang nằm vừa mút tay vừa ngủ.

“Ngươi biết chúng ta sắp lâm vào khốn cảnh đúng không?”. Nàng Nội ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh khẽ hỏi. Lạc không nói gì, gần đây nàng Nội hay tìm hắn muốn ép hắn nói ra sách lược. Nhưng hắn chỉ đáp vu vơ, hoặc quanh co lảng sang chuyện khác.

“Ngươi định chờ tới bao giờ chứ?”. Giọng nàng hơi nặng nề lên, bởi bà Qúy Lan cho nàng biết, khi mùa mưa chấm dứt cũng là lúc cạn lương.

Lạc dựng những ngón tay lại rồi mở mắt, hắn chỉ tay ra ngoài trời tối om.

“Người Hán có câu trải qua trường dạ vi ương, sẽ thấy diễm dương cao chiếu”.

Rồi hắn quay mặt sang mỉm cười với nàng.

“Còn ở nơi ta từng sống, gọi là sau cơn mưa trời lại sáng”.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 263

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.