Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễm dương cao chiếu

Tiểu thuyết gốc · 2609 chữ

Quay đầu nhìn lại những ánh lửa lập lòe của cả đoàn quân, Mã Viện bụm miệng ho húng hắng mấy cái. Lão không thể chối cãi việc đánh bại quân đội của nhị vương là một điều cực kỳ khó khăn, chiến tranh không phải giản đơn như một hai lời nói, nhưng chưa bao giờ lão tưởng tượng được nó lại khó khăn đến thế. Sau đêm nay, nhất định phải tiêu diệt triệt để hết mầm họa, lão thầm nghĩ vậy.

“Đại soái, xin ngài hãy lui về sau nghỉ ngơi, địch quân đã tan tác cả rồi”. Đặng Khánh phi ngựa lại nói.

“Không, không triệt để tiêu diệt bọn chúng, lão phu không thể yên lòng. Mau tăng tốc, trước khi trời sáng phải diệt bằng hết lũ cầm đầu”.

Mã Viện nói một hơi rồi lại ho thêm một tràng nữa. Hóa ra lão cũng đã ủ bệnh trong người, thân thể đã gần sáu mươi của lão đâu còn như thời trai tráng. Nhưng giờ phút này lão vẫn phải gắng gượng, trại Xích Qủy ngay trong tầm mắt, chiến thắng đã cận kề rồi. Lão nén lại hết tất cả mà tiến lên cùng những binh sĩ. Bởi lão không biết sau lần này, mình có còn lên chiến trường được hay không nữa.

“Đại Hán uy vũ”.

Lão giương kiếm giục ngựa lên trước làm gương. Quân Hán thấy thế sĩ khí cao ngất, ùa lên như bầy kiến hướng về trại Xích Quỷ.

Nhưng chợt chúng hơi khựng lại, phía mỏm đất cao phía trước một bóng đen cưỡi ngựa đứng đó sừng sững trong những ánh đuốc mập mờ. Chỉ một có một mình nhưng chẳng hiểu sao những gã Hán quân cảm thấy như có thiên quân vạn mã đang nhìn xuống chúng. Đến Mã Viện cũng nhíu mày, một dự cảm không lành trong lòng lão bốc lên theo lưỡi kiếm của cái bóng ấy đưa lên.

“Á … aghhh… ahhhh”.

Miên man những tiếng gào thét đau đớn vang lên trong màn đêm lạnh lẽo. Cả loạt quân Hán đi đầu ngã nhào xuống những hố bẫy, chúng gào thét giãy dụa trong đau đớn.

“Đóng cửa đánh chó”. Lạc bình tĩnh ra lệnh.

Một loạt những mũi tên lửa bay lên làm hiệu, đi cùng với nó là cả ngàn những mũi tên độc của tộc Rắn Lục trút xuống đầu quân Hán đang xông tới trước. Quân Hán triệt để hoảng hồn hơn nữa khi những tiếng la hét của chúng bị những hồi tù và vọng lên khắp núi rừng át đi.

Từ trên một sườn núi, bà Qúy Lan quay sang mỉm cười với chú Quốc: “Hình như cậu đánh thằng bé hơi đau đấy”.

Trái lại khí thế hùng hổ hôm qua, chú Quốc giờ gãi đầu gãi tai cười hì hì.

“Tại nó dặn phải diễn thật giống, tôi cũng kiềm lắm rồi đấy chứ. Tôi mà đánh thật thì nó chả đi luôn rồi”.

Bà Qúy Lan phì cười nói: “Vậy giết nhiều người Hán một chút, kẻo uống công tân vương chịu đòn”.

Chú Quốc gật đầu, hít một hơi rồi rút kiếm. Chú vừa chạy lên trước vừa hô vang.

“Người Bắc Đái, đến lúc đuổi Hán quân đi rồi. Giếtttt…”.

Sau lưng chú, những chiến binh xếp hàng dày đặc cũng gầm lên mà lao theo.

Mã Viện nghiến răng quay đầu lại, từ những vách núi, ngọn đồi cao phía sau chi chít những cây đuốc như một cơn lũ quét ập xuống quân Hán lúc này đang như một con rắn kéo dài. Những cơn lũ ập xuống rồi biến thành vô số ngọn giáo đâm ngang, chia lìa con rắn làm nhiều đoạn quằn quại.

“Anh chị em Cửu Chân, đừng làm ta mất mặt với hai vương. Giếtttt…”.

“Người Bạch Hạc, tiến lên”.

“Anh em Chu Diên, đến lúc trả thù cho thủ lĩnh rồi”.

“Các chiến binh Đại Man, giết sạch lũ chó Hán này đi”.

Khắp cả dải núi đồi, dậy lên những tiếng hô hào như thế. Chú Quốc, nàng Quế, nàng Trinh, Thiều Hoa, Quách A.... đều đã trở lại. Không ít những bộ tộc nhỏ cũng theo thủ lĩnh trở về. Hơn sáu ngàn người, bộ nào nhiều thì bảy tám trăm, bộ nào ít thì hơn một trăm. Ai nấy gầm rú như những con thú hoang, trước mặt họ không còn là những tên Hán quân tinh nhuệ, mà chỉ là những con người yếu đuối đang ngạc nhiên và kinh hoàng.

Mã Viện nhắm mắt ngửa mặt lên trời than thở.

“Phù để trừu tân, phản gián chi kế, phao chuyên dẫn ngọc, tiếp đó phải chăng là vô trung sinh hữu. Lão phu thua thật rồi. Rốt cuộc, ngươi là kẻ nào a?”.

Mã Viện cảm cổ họng ngòn ngọt, lão phun ra một ngụm máu tươi rồi từ trên lưng ngựa đổ xuống đất ngất đi. Có lẽ cơ thể lão đã gắng gượng đến cực hạn. Đặng Khánh vội xuống ngựa chạy tới đón lấy lão. Phía trên vách đất, mưa tên vẫn không ngừng trút xuống.

“Ngươi còn thiếu đó Mã Viện, ta còn muốn cháy nhà hôi của nữa. Những gì đã nuốt vào, chuẩn bị nôn hết ra đi”. Lạc nhếch mép cười, khuôn mặt còn hơi đau đau, hắn tự hỏi ăn đòn như vậy liệu có tính là khổ nhục kế không ta?

“Thiên thời đã đợi, địa lợi đã tìm, duy chỉ thiếu nhân. Nội à, gió đông vẫn phải nhờ nàng rồi”. Hắn ngước mặt lên trời lẩm bẩm.

Khu định cư tạm thời, những người dân im lặng, lắng nghe như nuốt từng lời của nàng Nội. Nàng đau đớn hét lên.

“Nhị vương bị kẻ gian ám hại đã về trời, quân Hán cũng đánh tới nơi rồi. Có lẽ Lĩnh Nam sau đêm nay sẽ mất”.

“Nhị vương đã mất ư? Sao thế được?”

Những người dân xôn xao lên, ai nấy rối như tơ vò. Nhị vương chẳng phải vẫn khỏe mạnh hay sao, cớ sao lại thế? Không ít người quỳ xuống khóc rống lên. Tất cả quỳ rạp xuống, tựa như một cánh đồng lúa trong cơn bão. Họ đau đớn, tuyệt vọng. Nàng nội để họ khóc lóc một hồi rồi chợt hô lớn.

“Im lặng! Nhị vương đã hy sinh cả mạng sống để bảo vệ các ngươi, không phải để các ngươi đau buồn, ủ rũ”.

“Đây là một ngày lương thực cuối cùng, các người hãy cầm đi, cố vào đến Cửu Chân mà sống. Nhị vương đã truyền ngôi cho Lạc vương kế nghiệp, ngài ấy đang liều chết cản lại quân Hán cho các ngươi. Hãy tranh thủ mà đi”.

Nàng hơi dừng lại một chút để mọi người kịp tiếp thu rồi lại nói.

“Các ngươi có thể đầu hàng quân Hán, nhưng phía đó cũng cạn lương rồi. Nếu may mắn sống sót, hy vọng các ngươi dẫu làm nô lệ cũng đừng quên mình là người Lĩnh Nam.

Nói xong nàng đứng đó chắp tay mà xá, như thể đang cầu xin họ.

Người dân tuy không được đi học nhưng họ cũng không ngu. Quân Hán đã cướp đi lương thực, đời nào chúng trả lại, nếu trả lại e rằng họ cũng phải làm nô tới chết mới được bát cơm. Mà nàng Nội mới nói chúng cũng hết lương, vậy đầu hàng cũng khó sống. Còn số lương thực kia, chưa đi được đến Cửu Chân thì cũng chết đói trên đường.

Mục đích của Lạc chính là vậy, hắn phải đoạn đi hy vọng sống sót của mọi người. Nếu thành công, Mã Viện đã vô tình đưa cho hắn mười vạn binh. Nếu nước cờ này không thành, có lẽ thắng cũng rất thảm, quốc lực Lĩnh Nam sẽ suy yếu rất nhiều. Con người bị đẩy vào đường cùng sẽ vô cùng nguy hiểm, hắn chỉ cần dẫn dắt sự nguy hiểm ấy thôi. Tuy chỉ dùng được một ngày, nhưng ai binh tất thắng.

Hắn đã đợi chờ khí hậu mùa mưa làm suy yếu quân Hán, hắn đã dùng mọi cách để dụ quân Hán vào địa hình này. Chỉ còn thiếu một bước này thôi, lưỡng bại câu thương hay chiến thắng huy hoàng mấu chốt vẫn nằm ở những người dân Lĩnh Nam. Hắn đặt niềm tin vào họ, hắn biết dân tộc này chưa bao giờ hèn nhát.

“Tộc Hỏa tước sẽ chiến đấu, chúng tôi nguyện chết theo Lạc Vương”.

Lão Sửu ngay lập tức dẫn người tiến xuống đứng phía sau nàng Nội, mấy ngàn người trang nghiêm ngạo nghễ tựa như cả một đạo quân tinh nhuệ.

Những người Lĩnh Nam ngơ ngác nhìn nhau, họ bần thần nhìn qua đống gạo rồi lại nhìn nàng Nội. Họ quay ra nhìn nhau rồi lại nhìn về những ngôi nhà lá vách đất, trong tim mỗi người dấy lên sự chua xót, bất lực.

Bỗng một chàng trai khập khiễng bước lên trước, có vẻ như trước đây chàng cũng là một chiến binh từng chinh chiến. Chàng đi nàng qua nàng Nội, hướng thẳng tới đống gạo, móc ra một nắm nhỏ rồi hét lên.

“Gạo này, tôi lấy”.

Chàng nắm chặt lại nắm gạo trong tay, như thể đang nắm một thứ vô cùng trân quý mà nói lớn.

“ Tộc tôi xưa kia ở miền Tây Vu, bởi người Hán bắt phu mà phải bỏ đi xuống đồng bằng. Cha tôi bị Sấu bắt khi mò cá Anh Vũ cho người Hán, mẹ tôi đau lòng mà chết theo. Mười lăm tuổi tôi theo bà Qúy Lan đi đánh giặc, chân này bị giáo đâm cứ mưa gió là đau”.

Chàng ngậm ngùi một lát rồi lại nói tiếp.

“Hai năm nay nhờ ơn nhị vương, trong nhà có thóc có lúa. Nhưng người Hán lại đến cướp sạch, đuổi tôi lên đây. Giờ Lạc vương dựng cho mái nhà, cấp cho manh chiếu mới không chết đói chết lạnh, chúng cũng định cướp nốt. Mẹ kiếp, ai muốn chạy cứ chạy. Gạo này tôi lấy để đi báo thù nhị vương, gạo này tôi cầm để theo Lạc vương giết giặc”.

Những lời nói của chàng như một cơn gió thoảng qua, nhưng lại vô tình thổi bùng lên ngọn lửa căm hờn. Những người ở đây, có mấy người không từng như thế? Có mấy người không vì quân Hán mà cửa nát nhà tan? Gông xiềng của sự sợ hãi và an phận bắt đầu rỉ sét trong lòng họ.

“Gạo này, tôi cũng lấy. Tôi cũng muốn đánh giặc với Lạc Vương. Tôi muốn báo thù cho nhị vương”.

“Tôi cũng lấy, tôi cũng thế”.

Liên tiếp có những người bước ra. Có người già, có góa phụ, có cả những người thương binh cụt cả một cánh tay. Những ngọn lửa hờn căm trong lòng theo những đốm lửa nhỏ ấy bắt đầu bùng lên dữ dội. Những người dân nhao nhao đứng dậy hô hào.

“Cực khổ lắm rồi, theo Lạc vương đánh giặc thôi”.

“Đúng, cùng lắm là chết. Đi theo Lạc vương”.

Cả những bộ tộc cũng không ngoại lệ, những vị tộc trưởng, già làng cũng gân cổ lên gào thét.

“Tộc Quạ Xám, theo Lạc vương giết giặc thôi”.

“Tộc Cá Quả, theo ta báo thù cho nhị vương”

“Tộc Rắn Nước…”

“Tộc Nhạn…”

“Làng Đuống này cũng không có kẻ hèn, chúng tôi cũng đi đánh giặc”.

“Làng Tre, vót nhọt hết cọc đi, cầm đi liều với giặc”.

“Làng Cốc…”.

“Làng Triện…”.

Nàng Nội cũng bị không khí cảm nhiễm mà rạo rực, máu nóng sục sôi nàng rút kiếm, mặt đỏ gay mà hét lên.

“Tắm máu quân thù”

“Tắm máu quân thù”. Họ gào lên vang dội, rung chuyển cả mặt đất.

Cả mười mấy vạn con người, từ những người già chống gậy, đến những phụ nữ bồng con. Gông xiềng trong lòng đã đứt, ngọn lửa hào hùng của con rồng cháu tiên lại trỗi lên.Vậy là Lạc đã đánh cược thành công. Dẫu kiếp này hay kiếp trước, dân tộc hắn một khi đoàn kết lại, quân thù sẽ phải hứng chịu một sức mạnh khủng khiếp.

Phía trước trại Xích Qủy, Đặng Khánh tóc tai rối bời hô gào. Tên bắn hết, hai bên đã sớm lao vào cận chiến với nhau.

“Tiến lên, đánh bại kẻ cầm đầu, quân địch sẽ tan rã”.

Hắn có nghe Mã Viện nói vô sinh trung hữu, nhưng hắn không tin. Hắn ăn nằm ở đây cả tháng trời, người man có bao nhiêu quân, hắn biết. Cùng lắm là ngang ngửa, tao mệt mày cũng đói. Giết được kẻ cầm đầu kia, hắn lại dành phần thắng. Bởi vậy hắn để thân binh đưa Mã Viện đi trước, hắn quyết tâm đánh cược đến cùng. Hắn chỉ tay về phía Lạc vẫn đứng ngạo nghễ ở xa mà gầm lên.

“Giả bộ gì chứ, ngươi đã hết quân rồi, bản tướng sẽ lấy đầu ngươi ngay bây giờ”.

Lạc cười cười lắc đầu rồi hắn giơ hai tay lên trời. Những tia nắng lờ mờ của ngày mới lướt qua những kẽ tay hắn, lướt xuống mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội. Phía sau lưng hắn chiếc tường rào đổ sụp xuống, lộ ra một cơn lũ từ gậy gỗ và cọc tre đang xông tới. Hắn ngạo nghễ nhìn Đặng Khánh mà nói.

“Ngươi sai rồi, Lĩnh Nam ta, ai ai cũng là chiến binh”.

Cơn lũ người vòng qua hắn, lao thẳng vào những tên quân Hán đang đơ ra vì sợ hãi.

Quân Hán tình trạng cơ thể cũng đang không khá khẩm gì, bị phục kích đang khốn đốn khắp nơi, tâm lý vốn vô cùng căng thẳng tựa như một con lạc đà cõng theo những hành lý đã đến cực hạn. Nhưng thứ Lạc mới ném vào không phải một cọng rơm, mà là cả một cơn lũ.

Dòng lũ Lĩnh Nam đi đến đâu, quân Hán kinh hoàng bỏ chạy như gà con thấy bóng diều hâu. Nhiều tên chết đi chỉ vì cuống quít, vấp ngã rồi bị dẫm đạp thành thịt nát. Những lộ quân của Lĩnh Nam đã hiểu ngầm từ trước, họ không hẹn mà cùng mở ra một khe hở cho quân Hán chạy trốn rồi ra nhập vào dòng lũ của người dân.

Giặc cùng chớ đuổi, nhưng đã chủ động mở đường cho chúng chạy thì cứ đuổi thoải mái. Đặng Khánh bị thân binh khéo đi trong ảm đạm, hắn chẳng buồn để tâm sau lưng quân Hán đang bị tàn sát nữa. Miệng hắn cứ lẩm bẩm:” Vô trung sinh hữu, vô trung sinh hữu”.

Một vạn năm ngàn quân Hán tiến vào phòng tuyến chỉ có chưa đầy hai ngàn chạy được sang bên bờ bên sông. Cả một khúc sông Tích Giang tắc nghẹn lại bởi xác chết của lính Hán. Quân Lĩnh Nam vẫn tiếp tục truy kích sang tận bên kia sông hướng thẳng đến đại doanh của Mã Viện.

Trên đỉnh núi Tản Viên, có hai người phụ nữ đứng lặng nhìn xuống dòng lũ người đen kịt đang xô tới doanh trại quân Hán lờ mờ trong nắng sớm. Họ đưa mắt ra xa phía chân trời, sau những cánh rừng vầng dương từ từ hiện ra, huy hoàng và rạng rỡ.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 327

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.