Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khải hoàn

Tiểu thuyết gốc · 2234 chữ

Kết thúc trận đánh trên sông Hồng, hầu hết các chiến thuyền quân Hán đã bị nàng Chân và Đào Kỳ thu lại. Họ tức tốc chỉnh đốn lại đội hình rồi xuất phát ngay buổi chiều hôm đó.

Nhân lúc quân Hán còn chưa kịp nắm được tình hình. Hai người trong đêm tiến vào Lãng Bạc. Quân Lĩnh Nam đi thuyền Hán, đổi trang phục quân Hán, lừa gạt mà đánh úp vào Lãng Bạc.

Quân Hán bị đánh bất ngờ trong đêm lại không còn tướng giỏi chỉ huy nên rất nhanh thì tan rã, tháo chạy khắp hướng. Tàn quân của Mã Viện biết tin ấy cũng vòng đường rừng, lách qua lối giữa Lãng Bạc và Đồng mỏ hướng về Khúc Dương.

Sáng ngày hôm sau, đứng từ trên những chiến lũy đổ nát ở Lãng Bạc nhìn xuống. Lạc không khỏi bồi hồi, một phần vì cảm thán trước trí tuệ của nhị vương, một phần vì phong cảnh. Những dòng sông uốn khúc ôm lấy những cánh rừng, bờ cát, chúng hoà quyện thành một nét mực xanh lờ mờ trong nắng sớm, hoang sơ và hùng vĩ. Đất nước hắn, đẹp đẽ biết bao.

"Không ngờ cậu nhóc nửa năm trước ta gặp, giờ đã sắp trở thành vua của Lĩnh Nam". Nàng Chân tươi cười nói.

"Hay là chị làm nhé, em nhường?". Lạc cũng vui vẻ trêu đùa với nàng.

"Ha ha ha, thằng nhóc thối tha, đây là mưu kế của mày, đừng có lôi chị vào".

" Vả lại, ước mơ của chị vẫn là chinh phục biển cả. Mày không thấy cuộc sống phiêu lưu ấy, thú vị hơn nhiều hay sao?".

Lạc nhún vai lắc đầu giả bộ thở dài: " Số khổ, số khổ, được bà chị tướng quân mà chả nhờ mơ gì".

"Chú mày đừng có diễn trò với chị, liệu mà làm vua cho tốt, mày còn thiếu chị đây một đội hải quân như đã hứa đấy". Nàng Chân hua hua nắm đấm trêu hắn.

" Thôi được rồi, ai bảo tôi làm vua của biết bao nhiêu mỹ nữ như vậy. Đúng là hồng nhan họa thủy mà".

"Ha ha, đã bắt đầu biết để ý mỹ nữ rồi cơ à, để chị đây làm mối cho tân vương nhé".

" Ấy thôi, em còn nợ chị một đội hải quân, em không dại thế đâu".

Cả hai trêu đùa nhau thêm một lát, nàng Chân chợt hỏi.

"Mọi thứ đã sắp xếp cả rồi, còn em tính xử lý Mã Viện ra sao?".

Lạc cũng nghiêm túc lại, hắn đưa mắt ra xa rồi chậm rãi nắm lại bàn tay mà nói.

" Muốn bắt phải thả".

Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, chiều ấy nàng Chân cùng Đào Kỳ dẫn thêm tộc Rắn Lục và chừng ba ngàn quân tiến quân dọc theo bờ sông Bạch Đằng. Họ một đường hát vang tiến mạnh, công hãm những doanh trại lớn, thẳng tiến Khúc Dương. Những tiền đồn nhỏ sẽ do bộ binh đi sau phụ trách.

Lạc cùng ba ngàn quân Bắc Đái và Bạch Hạc thì tiếp tục truy kích Mã Viện. Họ liên tục tỉa rơi những cánh quân bị tụt lại. Hơn ngàn tàn quân đã vốn ốm yếu của lão vốn không đủ gây sợ.

Lúc Mã Viện tỉnh lại thì tàn quân chỉ còn sót lại chừng ba, bốn trăm người. Chúng bị lạc đường đâu đó trong vùng Long Uyên.

"Đại soái, ngài tỉnh rồi sao?". Đặng Khánh một mặt thê thảm lay Mã Viện, trông hắn vật vờ như như thằng chết trôi.

" Khục, khục. Chúng ta đang ở đâu?". Mã Viện vừa ho vừa hỏi.

"Bẩm đại soái, chúng ta đang ở đâu đó trong Long Uyên. Mạt tướng muốn vòng về Khúc Dương chấn chỉnh cờ trống, rồi..".

Mã Viện đưa tay ra hiệu cho hắn ngừng lại rồi lắc đầu: " Khúc Dương giờ này, có lẽ đã không còn nữa rồi. Lão phu thua thật rồi. Lĩnh Nam, thật là ngoạ hổ tàng long a".

"Đại soái, vậy chúng ta phải làm sao?".

Mã Viện không nói, một mặt sầu não. Lão biết lần trở về này, các phe cánh khác sẽ không để yên cho lão. Xem ra Mã gia, lần này phải chịu đau rồi. Nhưng lão thật sự không cam tâm, thanh danh cả đời lão thua trong tay một kẻ địch lão còn chưa biết.

" Bẩm tướng quân, chúng thuộc hạ bắt được một gã man dân".

Một gã lính xồng xộc chạy tới, sau lưng có mấy tên lính đang kề gươm vào cổ, lôi xềnh xệch một người Lĩnh Nam, nhìn có vẻ là thợ săn.

" Tướng quân tha mạng, tôi chỉ đi săn thú cho bộ lạc, xin ngài".

Đặng Khánh liếc qua cây cung gỗ đã hơi mòn và hộp tên vót bằng tre trên người nọ. Thứ này bắn thỏ chưa chắc đã chết nói gì bắn người. Hắn một mặt tươi cười rút ra thỏi vàng đưa ra, người kia thấy vậy mặt hoà hoãn một chút. Đặng Khánh cười cười nói.

"Bản tướng đang hành quân qua đây, đang cần đi gấp. Ngươi có biết Hợp Phố chăng? Nếu ngươi dẫn đường cho bản tướng, vàng này cho ngươi".

Gã kia gât đầu rồi lại lắc đầu nói: " Thưa tướng quân, tôi biết đường tắt, đi hai ngày là tới. Nhưng tôi không đi săn được thì người nhà tôi chết đói mất. Xin tướng quân cho tôi lương thực, tôi không lấy vàng".

Đặng Khánh càng mừng rỡ, không cần lấy vàng chứng tỏ thằng này đúng là man thật, không giả. Hắn vỗ vỗ vai người kia, ân cần như anh em, hứa hẹn đủ thứ. Tất cả nghỉ ngơi thêm một lát rồi lại lên đường, đi vào sâu trong khu rừng.

Hơn nửa ngày đi đường, lúc ấy trời đã nhá nhem tối. Mấy trăm Hán quân rệu rã ngồi phịch xuống đất, chúng đã quá mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần.

"Mẹ kiếp, nhục nhã thật, chạy suốt mấy ngày hôm nay, tao mệt lắm rồi". Một gã vừa nhai vội miếng bánh bột ngô vừa càu nhàu.

" Còn sống là tốt rồi, cằn nhằn ít thôi, tao tưởng chết ở Cấm Khê rồi cơ. Mẹ kiếp, may mà lão tử nhanh chân". Một tên khác vằng lên, hắn nuốt nước bọt cái ực rồi nhớ lại lúc cả một biển người dí sau lưng.

"Tao nhớ nhà quá, giờ mà chúng nó đuổi đến nữa, chắc tao chết mất. Không chạy nổi nữa rồi".

“Ông im mẹ mồm đi, xúi quẩy”. Một gã phì phò chửi.

Gã đó quả nhiên là mồm quạ đen, nói thì cũng nói rồi, gã vừa dứt lời thì trong rừng chợt rơi xuống một cơn mưa tên, chúng chạm vào những tên quân Hán đang nằm như rác sau lễ hội, khắp mảnh rừng vang lên những tiếng kêu như chó va phải ô tô. Sau đó là màn xung phong như chẻ tre của Hỏa Tước quân.

“Man quân đến, đứng lại, đứng lại. Chuẩn bị chiến đấu”.

Đặng Khánh như phát cuồng, túm lấy từng lên lính đang nháo nhác bỏ chạy. Nhưng tầm này quân kỷ làm gì còn nữa, chúng giằng ra khỏi tay hắn rồi vứt cả binh khí mà chạy. Giờ này những ánh đuốc lập lòe phản chiếu từ những bộ giáp thép của bộ binh hạng nặng càng làm chúng hốt hoảng hơn cả nhìn thấy Mã Viện.

“Khục, khục… Xem ra lão phu khó thoát khỏi nơi này”.

Mã Viện chống kiếm xuống đất, chầm chậm đứng dậy. Thân binh của lão và cả Mã Gia tử sĩ tuy nhuệ nhưng cũng đã chạy mấy ngày, giờ này đối thủ của chúng lại là đội quân phối hợp tinh thuần. Không ngạc nhiên khi mới giao chiến một lát, xung quanh Mã Viện chỉ còn chừng gần trăm người, thi thoảng vẫn có những kẻ bỏ chạy.

“Bắt sống Mã Viện”. Nguyễn Tâm hét lớn, các chiến binh lập tức dập kiếm vào khiên phụ họa mà đẩy lên.

“Huh..hah..huh”. Dồn dập từng nhịp chân vang lên cùng tiếng binh khí làm chút sĩ khí cuối cùng của quân Hán tan vỡ, chúng nháo nhào vứt hết gươm giáo đầu hàng, chỉ còn hơn chục người cùng Mã Viện đang cố chạy ra khỏi vòng vây đang khép kín.

Chợt phía sau vang lên những tiếng chém giết, hô hào. Chừng trăm quân Hán xuất hiện, xô đẩy ra một con đường về phía Mã Viện.

“Đại soái, mau rút lui”.

Cao Thăng cầm kiếm vừa chém loạn vừa hô lớn. Đặng Khánh thấy thế mừng quýnh, lệnh tử sĩ đoạn hậu rồi xốc lấy Mã Viện mà chạy về hướng đó. Bất thình lình một bóng đen chợt chen vào giữa đường đi, chính là gã dẫn đường ban chiều. Trong tay gã cầm con dao nhỏ quơ tay đâm thẳng tới Mã Viện.

“Phập”.

Cao Thăng quằn người nén đau đẩy mạnh gã kia ngã xuống đất, hắn cắn răng rút con dao nhỏ ném đi rồi cùng Đặng Khánh ôm Mã Viện mà chạy. Nhìn theo bóng mấy chục người cùng Mã Viện bỏ chạy, gã man dân dẫn đường khé hé miệng cười.

“Định nằm ăn vạ hả, việc đại úy giao thế nào?”. Nguyễn Tâm bất giác đã đứng sau lưng hắn từ bao giờ.

“Mất máu, nhưng không chết được đâu”.

Gã đứng dậy phủi phủi bụi trên quần áo cười đáp lại. Nói đoạn, gã đưa mắt nhìn quanh, lúc này những binh sĩ đến cứu Mã Viện và cả quân Hỏa Tước đều đã ngừng đánh trước sự ngỡ ngàng của hơn trăm tên hàng binh. Họ lặng lẽ đứng quanh những tên quân Hán, ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Tâm.

Những gã Hán quân càng ngỡ ngàng hơn khi Nguyễn Tâm chầm chậm quay đi rồi giơ tay lên, nắm lại. Sau lưng hắn vang lên những tiếng thét đau đớn lẫn trong những tiếng khóc lóc van xin.

“Đại úy, Săn Sắt đã thả, hy vọng ngài sẽ câu được rồng chứ không phải cá Rô”. Hắn khẽ nhìn lên những tán lá rừng đen kịt, máy môi lẩm bẩm.

Đầu tháng tám âm lịch, Mã Viện cuối cùng cũng về được tới Từ Văn, tàn quân từ Khúc Dương cũng bỏ thành mà chạy về Hợp Phố. Vậy là cuộc chiến Hán-Lĩnh Nam đã khép lại với một cái kết hoàn toàn khác lịch sử. Bốn vạn quân Hán và hơn một vạn tư binh của Mã Viện chết hơn hai vạn, bị bắt làm tù binh chừng một vạn người, chỉ còn hơn một vạn quân của Lương Tùng đóng ở Hợp Phố. Quân Hán không còn đủ lực xâm phạm xuống Giao Chỉ.

Quân Lĩnh Nam tuy là người chiến thắng cuối cùng nhưng cũng trả giá hơn hai vạn chiến binh hy sinh, số dân thường chết trong cuộc chiến ước chừng gần ba vạn người nữa. Lãnh thổ mất đi bốn quận Nam Hải, Uất Lâm, Thương Ngô, Hợp Phố. Lĩnh Nam không còn đủ lực để lấy lại những vùng đất này, nếu có cũng là một cái giá rất đắt. Không đáng cho một vùng đất chưa ổn định và khó mà giữ vững được.

“Không ngờ có ngày được tham dự chính đám tang của mình, chị thấy sao?”. Bà Trưng Nhị mỉm cười.

“Chẳng phải chúng ta vẫn còn phải giúp cậu ta hay sao? Xem ra chết cũng chưa yên mà, ha ha”.

“Dù sao cũng có thêm chút thời gian chăm chút bầy voi”.

Bà Trưng Trắc cũng khẽ cười, lắc đầu rồi nhìn xuống dòng người bên dưới chân núi, mười mấy vạn người xếp hàng dài bốn, năm cây số đang nghiêm trang chờ đợi.

Lạc đã sớm quay trở về Cấm Khê, ngồi trên lưng ngựa hắn nhìn lên ngọn núi Tản Viên cao vời vợi chắp tay tựa như chào ai đó rồi khẽ quay đầu. Sau lưng hắn cả một dòng người đang nghiêm cẩn chờ đợi, quân Hỏa Tước dẫn đầu, tiếp đến là những chiến binh, người dân kính cẩn bê những hũ tro cốt của những người đã chết. Trang nghiêm ở giữa là hai chiếc quan tài nắp đồng, trạm trổ tinh xảo, mỗi chiếc do tám người lính mặc giáp đồng khiêng.

Khẽ chỉ tay về phía trước, Lạc nói lớn.

“Đi thôi, đưa các anh hùng về nhà”.

Tiếng trống, kèn nổi lên. Đoàn người chậm rãi bước đi, hành trình của họ còn xa hơn đường về nhà rất nhiều. Nhưng trong lòng họ lúc này không còn sợ hãi nữa, trong họ giờ này càng ý thức được sâu đậm hơn về sự gắn bó với những người bên cạnh. Nhờ mối liên kết ấy mà họ đã đập tan được một kẻ thù hùng mạnh.

Những bước chân của họ dường như được tiếp thêm sức mạnh mỗi lần nhìn về phía trước, nơi ấy có một bóng người cưỡi trên lưng ngựa, chiến bào đỏ thắm hoen ố những vết máu tung bay phấp phới.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 313

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.