Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng ngầm từ phương bắc

Tiểu thuyết gốc · 2520 chữ

Trong hậu cung, vị trung niên ngước lên nhìn khuôn mặt của hoàng hậu rồi khẽ bồi hồi. Ký ức từ gần ba mươi năm trước vùn vụt chạy qua, trước mắt hắn như vẫn là cô gái nhỏ bé xinh đẹp, cầm cánh diều chạy băng qua những cánh đồng tiểu mạch, tiếng cười giòn tan hòa vào những bông lúa đang xôn xao.

“Huynh đang nghĩ gì vậy?”. Tiếng nói êm dịu vang lên đánh thức hắn.

Thu hồi lại ánh mắt, hắn khẽ cúi đầu nói.

“Xin hoàng hậu chớ chiết sát ta, ta chỉ là một cô nhi được m gia thu nhận. Xin hoàng hậu hãy phân phó, tôi sẽ dốc hết sức”.

“Với ta huynh không phải là m tiên sinh, huynh vẫn là Kiệt ca ca của ba mươi năm trước. Ta muốn hỏi huynh thấy Trang nhi thế nào?”.

Người nam nhân khuôn mặt trở nên nghiêm túc, hắn dường như lại trở thành m tiên sinh, cố vấn bậc nhất của Âm gia. Một trong những nhân tố từng giúp Lưu Trang lên ngôi thái tử, đẩy Quách hậu xuống đài.

“Thế tử thiên tư thông minh, là kỳ tài trăm năm khó gặp. Sau này lên ngôi cửu ngũ, chắc chắn là đại Hán chi phúc”.

Lời hắn nói không sai, trong lịch sử Hán Minh Đế tuy hà khắc hơn Quang Vũ đế nhưng đã trấn áp Hung Nô, Tây Vực, mở ra con đường tới Tây Á. Không những thế, việc áp chế cường hào và phát triển nhà Hán cũng cải thiện đáng kế bộ mặt và vị thế của Trung Hoa, ông ta cùng con trai mình là Hán Chuơng Đế đã tạo nên thời kỳ Minh Chương chi trị. Nhưng ở thế giới này, liệu hiệu ứng cánh bướm có làm thay đổi những điều đã biết ấy, đó là một câu chuyện dài về sau.

Vị hoàng hậu khẽ gật đầu rồi nói.

“Quách hậu tuy đã xuống đài, nhưng thế lực Quách gia vẫn sừng sững trong triều đình. Bệ hạ còn tại, chúng không dám loạn động. Lưu Cương cũng chỉ giả bộ thoái nhượng từ bỏ ngôi thế tử, sau này nếu bệ hạ không còn, e rằng Trang nhi khó lòng dẹp yên được chúng, đất nước cũng vì thế mà lầm than”.

Bà ngập ngừng một lát rồi nói tiếp.

“Nay Phục Ba công bại trận cho man di, danh tiếng ảnh hưởng tới m gia ta không nhỏ. Xin huynh ra sức, Trang nhi cần củng cố thật chắc danh tiếng và địa vị của nó”.

Để hiểu thêm về việc này, cần quay thời gian khi Quang Vũ Đế Lưu Tú còn trẻ, khi đang dấy binh khởi nghĩa chống nhà Tân ở Uyển Thành. Nơi có người bạn thanh mai trúc mã m Lệ Hoa, chính là vị hoàng hậu đương thời đây. m gia không khinh bạc mà còn quyết định đầu tư vào chính trị, giúp đỡ rất nhiều cho Lưu Tú. Lưu Tú cũng thật lòng yêu thương m Hậu và con trai cả của bà là Lưu Dương. Ông ta lần đầu đến kinh thành đã từng nói rằng:” Nếu được làm quan, ta muốn trở thành Chấp kim ngô; nếu ta thành thân, ta muốn lấy m Lệ Hoa”.

Nhưng sau khi rời khỏi Lục Lâm quân và mưu đồ đại nghiệp. Năm canh thủy thứ 2 tức năm 24. Bởi để củng cố lực lượng ở Hà Bắc và tiến đánh Vương Lang. Ông đã phải cưới Quách Thánh Thông, dòng dõi Chân Định vương để củng cố thế lực. Chân gia lúc ấy nắm mười vạn binh, một thế lực có thể định cục ở Hà Bắc. Sử sách gọi việc này là “Lưu Tú lấy vợ mượn quân”.

Tuy thế nhưng ông vẫn vô cùng yêu thương người vợ đầu ở Nam Dương, một tay ông nâng đỡ m gia đi lên. Ông còn phong anh cả của m Lệ Hoa là m thức lên làm m Hương Hầu, ý đồ đè quách gia xuống, mở đường cho Lưu Trang lên ngôi. Chính điều này đã châm ngòi cho sự phản loạn của Quách gia. Tuy thế nhưng cội rễ của quách gia đã ăn quá sâu vào bộ máy chính trị, biến lớn như thế mà chỉ có một người cậu của Quách Thánh Thông đứng ra chết thuê. Quách hoàng hậu tuy bị phế truất nhưng vẫn được phong Trung Sơn Vương Thái Hậu, đây là tước vị thái hậu duy nhất trong lịch sử được ban cho môt quý phi còn sống. Không những thế con cái và những người trong Quách gia vẫn giữ tước vị trong triều đình.

Và đương nhiên vì thế nên vị đương kim hoàng hậu này không yên lòng, Lưu Trang cần thêm nhiều công tích. Đại Việt non nớt nhưng lại đánh bại được Mã Viện, bố vợ tương lai của Lưu Trang. Việc m gia thế tử và Mã thị có tình cảm cũng chẳng xa lạ gì ở Lạc Dương. Ngoài việc tình cảm thì Mã gia cũng là một cây cầu kết nối đến thế lực các tướng lĩnh. Sự ủng hộ của bọn họ mới là mấu chốt để Lưu Trang thuận lợi lên ngôi hoàng đế.

Và thế là Đại Việt được chọn làm đá mài dao, vừa tạo thế cho Lưu Trang, vừa trả thù cho bố vợ mới ăn hành, vừa đảm bảo các hoạt động quân sự cho phe các tướng lập công.

Buổi chiều hôm ấy, rất nhiều thuyết khách nổi tiếng ở Lạc Dương đều nhận được thư mời tới Anh Hùng lâu. Trong thiệp ghi vỏn vẹn mấy chữ, “ m tiên sinh mời tới, ăn óc khỉ phương nam”.

Cùng hôm ấy, trong phủ thế tử Lưu Cương. Một vị thiếu niên mắt sáng mày kiếm, cả người toát ra khí thế quý tộc cầm tấm lụa đọc tin tình báo từ Lĩnh Nam rồi nhếch miệng cười.

“Hảo, hảo một cái Đông Hải vương. Ha ha ha, xem ra bố vợ bị đánh đau, con rể sắp ngồi không yên rồi đây”.

Thật trùng hợp, Lạc vô tình được phong Đông Hải vương, mà Lưu Cương cũng sắp được phong Đông Hải vương, chuẩn bị lên đường về Bột Hải, Ký Châu.

“Tới, chuyển thư này cho Cao tiên sinh trong sứ đoàn xuôi nam. Nói Đông Hải vương phương bắc muốn tặng lễ mừng Đông Hải vương phương nam lên ngôi”. Hắn phất tay gọi tên tử sĩ đứng dưới thềm, ném ra một phong thư còn chưa ráo mực.

“Chẳng hay thế tử muốn tặng lễ gì cho chúng?”. Một vị lão già ngồi cạnh cười hỏi, lão râu tóc bạc phơ, nhìn vô cùng ra dáng đại nho, nhưng nụ cười thì khó mà giấu đi sự âm hiểm.

“Lão sư thấy, bốn năm chục vạn dân đủ chứ, phần lễ này nếu hắn đủ sức nhận thì nên hảo hảo mà báo đáp. Ha ha ha”.

‘Vậy tây Di, cũng nên lưu lại một chút. Một nồi cháo ngon để cả cho m gia”. Lão già đáp lời.

Cả hai không hẹn mà cùng cười đầy âm hiểm. Xem ra nội bộ nhà Hán cũng chẳng yên lành gì, đó sẽ là cơ hội hay thách thức cho Lạc và Đại Việt đây?

Trở lại Đại Việt, Lạc lúc này không còn ở Thăng Long mà đang ở bờ biển Khúc Dương. Khác xa với cảnh bùn đất và mồ hôi ở Thăng Long. Cảnh tượng nơi đây vô cùng xa hoa, tráng lệ. Một buổi tiệc đang được tổ chức trong một điện lớn bằng tre do Lạc tự thiết kế dùng để tiếp đón các đoàn thương nhân nước ngoài. Tuy chỉ dùng tre nhưng không ai không thấy thán phục sự tinh tế của nó. Ngôi điện rộng chừng ba trăm mét vuông với thiết kế sân trong nằm trên một vách đá nhìn ra biển.

Hắn gật gù cười cười, sau lưng Lạc, thằng Sẹo mặc giáp vàng đứng nghiêm, một mặt âm trầm. Trong điện đang tấu một bản hòa tấu vô cùng êm dịu từ sáo, đàn đá và đàn bầu, đàn nhị. Vượt qua sự chờ đợi của Lạc, Plutus tựa như đến để mua cả Đại Việt vậy. Hơn ba trăm tàu buôn từ đủ các quốc gia thời bấy giờ. Britannia, La Mã, Parthia, Armenia, Ai Cập, Qúy Sương, Ả rập, Satavahana (Ấn Độ), hay cả Pahlavas ( những quốc gia tạo ra bởi những cuộc xâm lược của người Scythia từ Trung Á hay người Saka).

Đủ các con người, đủ các màu da đang say sưa ngả bàn đèn, họ châm những cục nhựa đen sì, sau khi đốt ngả ra màu nâu đồng rồi lim dim hưởng. Bên cạnh mỗi người đều có một phụ nữ Đại Việt xinh đẹp ngồi xoa đầu, bóp chân.

Họ chìm trong cơn phê tưởng chừng như bất tận, cảm giác toàn thân như có những dòng nước ấm áp len khắp cơ thể. Họ như đang chìm đắm trong một thế giới ngập tràn hạnh phúc, bên tai họ vẫn vang lên những giọng nói thỏ thẻ tựa như vọng tới từ thiên đường.

“Ngài thả lỏng đi, đừng gồng”.

“Ngài cảm nhận âm nhạc đi, ngài thấy thần linh chưa?”.

Lạc thiết kế ra cái điện này đương nhiên hắn phải ngồi tít từ xa, chẳng biết mấy ông này có đang đi cảnh hay không nữa nhưng nhìn chững khuôn mặt hiện lên chữ ê kéo dài thì hắn biết mục đích đã sắp đạt được.

Đúng vậy, những thằng hay nói đạo lý thì thường dính đến “mai thúy”. Hắn tuyên truyền tôn giáo, giải phóng nô lệ, nhưng chính hắn lại sắp sửa làm trùm buôn thuốc phiện.

Hắn chẳng có gì để biện minh cho bản thân, bởi một hành động vô đạo đức thì không thể bào chữa thành có dù dùng bất kỳ lời lẽ nào. Nhưng thì sao chứ? Hắn không phải thánh nhân, với hắn niềm tin vốn chỉ là công cụ mà thôi.

Hãy nhìn những quốc gia thời hiện đại như Anh, Pháp. Lại bảo không có phần công sức lớn đi buôn bánh đi. Hay ông trùm vũ khí Hoa Kỳ, lại không phải đi lên từ buôn vũ khí cho các cuộc chiến cũng rất nhiều là do họ tổ chức ra.

Cá Ông hùng vĩ vẫy vùng biển khơi cũng vẫn sống nhờ tôm cá, phù du. Hùng ưng bay lượn trên trời, ngạo nghễ nhìn thế gian cũng nhờ máu thịt của loài chuột bọ.

Đứng ở vị trí của hắn, chỉ có sự hùng mạnh của quốc gia mới là lẽ phải. Lịch sử sau này có phán xét thế nào, hắn không quan tâm. Những người khác sẽ thống khổ ư, vậy hãy cố mà bò đến đất nước của hắn. Dân hắn sau này vẫn sẽ tự hào, bởi việc này Lạc thực hiện trong bóng tối. Người dân sau này sẽ buôn thủy tinh, đồ gốm, đồ nội thất, làm xây dựng, ẩm thực, nấu rượu, làm nước hoa...v..v. Việc buôn ma túy gian khổ này, hắn nhận vậy. Không tiền khó phiền thiên hạ, giờ xui mồm quân Hán điều xuống chừng năm, mười vạn người thì hắn chỉ có nước chạy ra đảo. Không nhanh thì dân tộc hắn lại cực khổ vô cùng.

Ba ngày ăn chơi vật vã và cả lũ đã ngấm mùi đồ. Lạc mới chính thức ra sân nói chuyện.

“Các người thấy mặt hàng này, có đáng giá không?”.

Cả lũ nhao nhao gật đầu, nhớ lại những khoảnh khắc đê mê. Toàn là những thương nhân cộm cán trên thế giới. Ai cũng biết biết thứ này sẽ là một mỏ vàng, hoàn toàn có thể đẩy giá trên trời.

Chúng không biết là điều chế mấy cái này dễ ợt. Việc chế biến thuốc phiện cổ truyền thì lấy nhựa cây Anh Túc phết lên trên một tấm giấy cói rồi đem hong khô. Đó là thuốc sống. Lấy thuốc sống bóc bỏ giấy, đem dầm vào nước sôi, lọc sạch rồi đun cho đặc lại thì thành thuốc chín. Đây là dạng thuốc dùng hút ở Đông Dương vào đầu thế kỷ XX. Bạch phiến thì điều chế từ Nha Phiến, nhưng mười mới được một, tạm thời chưa cần. Một lạng chia liều ra có thể hút rất nhiều khói, sái cũng hút được. Buôn thứ này, một lãi trăm không ngoa.

“Ta sẽ dùng thứ này, đổi lấy hàng hóa và nô lệ của các ngươi. Trước mắt ta chỉ muốn đổi vật. Địa bàn phân bố các ngươi tự chia nhau, giá bán tự các ngươi định, ta không quản. Nhớ, ta muốn giữ kín việc kinh doanh này, ta tin các người hiểu đây cũng là lợi ích của các người”. Lạc bễ nghễ nói, tầm này khi đã cuốn rồi, hắn là kẻ cầm chịch.

Đương nhiên ai cũng hiểu ý nghĩa việc độc quyền khu vực. Họ xôn xao một hồi rồi Plutus đại diện nói.

“Xin ngài cho chúng tôi bàn bạc lại một chút, chúng tôi sẽ hồi đáp lại vào chiều nay được chứ ạ?”.

Lạc tươi cười gật đầu, hắn biết trước kết quả rồi.

Chiều đó, các thương nhân từ khắp nơi sau khi cãi vã sứt đầu mẻ trán để tranh địa bàn thì cuối cùng cũng có kết quả về phân chia địa bàn. Từng người được gọi vào gặp Lạc trong hậu điện.

Kết quả cuộc thương thuyết diễn ra vô cùng hoàn mỹ, Lạc dùng ba trăm cân thuốc phiện đen và khoảng năm tạ cần sa đổi lấy ba trăm tấn lương thực. Không những thế hắn còn thu được gần năm ngàn nô lệ mà quá nửa là các chiến binh. Hạt giống, bò sữa, ngựa giống cũng không ít, đặc biệt hơn là có đến cả trăm người thuộc thành phần tri thức từ đóng thuyền tới nghệ thuật, y học. Hai thứ đó mới làm Lạc sung sướng.

Plutus cố ý được vào gặp cuối cùng. Sau khi dứt việc trao đổi, Lạc mời hắn ở lại nói chuyện thêm. Sau một đoạn xã giao thì câu chuyện cũng đi vào trọng điểm.

“Ta biết ngươi đang chạy chọt vào viện nguyên lão, ngươi muốn để lại di sản và tên ngươi đúng không? Nếu ta có một đề nghị hấp dẫn hơn thì sao?”.

“Đức vua vĩ đại, xin ngài cứ nói”. Plutus rất ngạc nhiên, Lạc có thể cho hắn thứ gì được chứ.

Lạc cười khẩy, búng tay một cái. Thằng Sẹo lập tức trải tấm bản đồ thế giới ra mặt bàn. Lạc chăm chú nhìn hắn mà nói.

“Thay vì là một người trong hội đồng đông nghịt, nếu ngươi có thể làm vua một nước thì sao đây?”.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 339

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.