Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mầm mống hợp chủng quốc

Tiểu thuyết gốc · 3820 chữ

Vellius Antonius ngồi gục đầu ủ rũ trên bờ cát, chiếc xích sắt trên tay chàng như nặng trĩu xuống bởi những tâm sự. Những cơn gió và vẻ đẹp hoang vu của mảnh đất phía đông xa lạ này cũng chẳng thể làm chàng vui lên nổi. Hai mươi tuổi gia nhập quân đội, tám năm phấn đấu đưa chàng từ một kỵ binh lên Đại đội trưởng tuyến đầu (Pilus prior) rồi tới Đại đội trưởng tiên phong (Primus pilus). Khi sắp chạm tới ước mơ trở thành một hiệp sĩ thì cha của chàng, một chính trị gia trong viện nguyên lão đã phạm sai lầm. Ông đứng về phía ngược lại của tân hoàng đế.

Cuộc thanh trừng chính trị diễn ra trong âm thầm, biến chàng từ một vị chỉ huy đầy tiềm năng của quân đoàn XIII Germania thành một tên nô lệ. Gần hai năm nô lệ đưa đẩy chàng đi khắp các tỉnh của La Mã và giờ là phiêu bạt đến mảnh đất phía đông này. Nô lệ liên quan đến chính trị, rất ít người dám mua, chàng bị xếp vào loại Servi publici, tức là tài sản công cộng.

Không ít người trên đội tàu của Plutus lần này cũng là những sĩ quan, người lính từ khắp đế chế, đủ các quân đoàn như II Asturum, V Lingonum, II Claudia, IV Sugambrorum, III Nervorum...v..v Có người vì sai lầm, có người bất mãn trong việc tàn sát người Germanic để trả thù vụ rừng Teutoburg, cũng có người bởi cuộc đảo chính vừa rồi mà liên lụy.

Họ những tưởng chờ đón họ sẽ là chuyến đi tới hòn đảo Aesculapius, nơi mà họ sẽ nhận được thứ gọi là “cái chết tự do”. Nhưng thần may mắn đã đứng về phía họ, Plutus đã sắp xếp để trông như họ sẽ đi tới đó thôi, ai quan tâm đến những kẻ sắp đi chết chứ? Thế là thay vì đi chết, họ được đưa đến nơi đây.

Không chỉ những nô lệ ở La Mã, các đoàn buôn chở đến đây rất nhiều nô lệ, đủ các chủng tộc, đủ mọi màu da. Người Scythia, người Celt, người Ai Cập, Ả rập, người Britannia, các sắc tộc Germanic v...v.. Họ đều là hàng hóa, được chở đến Đại Việt để trao đổi. Nhưng ít nhiều họ cũng có chút hy vọng, nghe nói người mua họ là vua của biển đông, tên là Luck gì đó, là người được thần linh chọn đi giải phóng con người.

“Thằng nhãi con, đây là nước của ông, cút ra”. Giọng hằm hè của một gã Aryan vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng.

Một nhóm người Germanic và một nhóm La Mã đang hục hặc với nhau. Trước kia họ bị quản thúc riêng, giờ họ đang tập kết chờ giao cho phía Đại Việt. Phần lớn đều là những người lính từng qua chiến tranh, không ít người thuộc phe từng là kẻ thù của nhau. Mới chỉ một buổi sáng mà nơi này sắp loạn. Những gã lính cũng mặc kệ, miễn không chết người thì chúng chẳng hơi đâu mà quản.

Hai nhóm hằm hè xô đẩy, chỉ trỏ nhau làm không khí căng như dây đàn. Kéo theo những nhóm khác cũng bắt đầu nóng máu. Một người Scythian bị xô ngã vào một người Celt, một người Ai cập vô tình chạm vào người Syria, thế là cả hội loạn lên một bầy. Những gã vệ binh vội chen vào, đỏ căng cả mặt để ngăn cản nhưng cũng chẳng ăn thua, họ đang quá căng thẳng về tâm lý sau chuyến lênh đênh trên biển rồi.

“Tất cả im lặng hết đi”. Antonius gào lên.

“Thằng chó La Mã, mày là ai?”. Một gã Aryan cao lớn chắn ngang mặt chàng gằm ghè, mấy gã Frank cũng hùa theo.

“Có tin tao vặt đầu mày làm chén uống rượu tế phụ thần không?”.

Antonius bi thương lắc đầu.

“Phụ thần? ha ha”.

“Các ngươi tưởng mình là còn là chiến binh hay sao?”.

Mọi người hơi chững lại, họ bị câu nói của chàng chạm phải.

“Tất cả, tất cả chúng ta không còn ai là chiến binh nữa, thậm chí không phải là con người. Chúng ta chỉ là nô lệ, là những món hàng”.

“Phụ thần sẽ nhận vật tế của ngươi sao? Hả? Ngươi đã đeo gông xiềng, tay đã có dấu ấn nô lệ. Valhalla sẽ đón nhận ngươi khi chết sao ?”. Chàng dí trán vào tên Aryan mà gào lên.

Những người xung quanh đột nhiên cúi đầu ủ rũ, họ không biết hết những gì chàng nói. Nhưng từ nô lệ thì ai cũng biết, họ buông nhau ra rồi từng người lặng lẽ ủ dột ngồi bệt xuống đất. Chàng nói đúng, họ đã mất đi tất cả.

Phía trong ngôi điện, Lạc gật gù cười nói với Lê Chân.

“Wow, trông chị đúng như người mẫu vậy, chuẩn không cần chỉnh”.

“Người mẫu là gì?”.

Lê Chân cau mày hỏi lại, nàng vẫn chưa hiểu tại sao nàng lại phải mặc bộ đồ kỳ lạ này. Dù nàng trông nó cũng khá là đẹp.

“À, tức là người rất đẹp, để người khác lấy làm hình mẫu ấy”. Lạc tươi cười trả lời.

Hắn tốn rất nhiều công sức chuẩn bị cho nàng bộ đồ chiến binh này. Chiếc mũ sừng trâu bên trên có dải lông sơn đỏ, áo giáp mạ vàng kiểu Hy Lạp, hông đeo một cây cung nạm ngà voi và kiếm Gladius, trên tay nàng là một chiếc khiên hình chữ nhật được vẽ một con sư tử đỏ. Khuôn mặt hoàn mỹ và phong thái của một vị nữ tướng làm nàng trông nàng đúng như một vị nữ thần chiến tranh thực thụ. Bộ trang phục được thiết kế với phong cách nghiêng về Hy Lạp, với gần như đầy đủ các dấu hiệu của những nữ thần chiến tranh trong các tôn giáo. Đây là một đòn ám thị tâm lý điển hình mà hắn biết.

Hắn cảm thấy thần thái của chị Chân lúc này mà vào vai nữ thần chiến binh thì cứ phải gọi là chín phẩy năm. À không, mười chứ. Đừng quên là không biết do mật độ cơ bắp đột biến hay một lý do nào đó mà nàng Chân khỏe một cách khó hiểu.

Đây là một phần trong chiến dịch hình tượng hóa những trụ cột của Đại Việt mà bộ Văn Hóa Thông Tin đề ra. Hắn muốn xây dựng những hình mẫu có thật, những người giữ quân hồn và niềm tin cho quân đội. Những hình tượng anh hùng làm khiếp đảm quân thù khi nghe thấy tên thì quá là có lợi đi chứ. Một trong những người đó chính là nàng Chân, nữ thần chiến tranh của Đại Việt.

Thần thánh và anh hùng là cách nhanh nhất để đoàn kết những người xa lạ còn chưa kịp sống với nhau quá lâu. Chứ chả lẽ đi dạy triết học cho họ, thôi xin, người chưa đọc viết sõi còn nhiều lắm.

“Chỉ lần này thôi đấy nhá”. Nàng Chân lườm hắn.

“Nào, chị biết thừa, việc này không phải vì em nhá”. Lạc nhún vai ra vẻ vô tội.

Những nô lệ sau khi chờ đợi cả buổi sáng trong ủ rũ và uể oải thì cuối cùng những người phía Đại Việt cũng đã xuất hiện. Họ bị bắt chia thành từng tộc người, mỗi tộc có một người phiên dịch đứng đầu. Vừa xếp hàng xong xuôi thì đập vào mắt họ là cả ngàn bộ binh hạng nặng, nghìn người như một bước chân theo nhịp nghiêm chỉnh dưới những lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới. Họ dừng lại đều tăm tắp, tách ra một hàng thẳng.

Lạc trong bộ áo giáp dát vàng, cưỡi con Sấm chậm rãi tiến đến. Nguyễn Tâm bước lên nhận bàn giao của lũ lính vệ binh, hào phóng đưa cho tên chỉ huy cả túi vàng làm gã này cảm ơn rối rít. Chúng giao những chùm chìa khóa nặng trĩu rồi nhanh chóng rút đi, để lại cả một bờ biển tĩnh lặng. Hơn sáu ngàn con mắt lặng lẽ nhìn những chiếc xe cải tiến chở lương thực tới xếp ngay trước mặt họ.

Lạc xuống ngựa, tiến đến trước mặt họ chậm rãi cất lời.

“Những người đang đứng trước mặt ta, các người có hai lựa chọn”.

Tất cả đều yên lặng, họ nuốt nước bọt chăm chú lắng nghe, bởi người đứng trước mặt họ sẽ quyết định số phận của họ.

“Thứ nhất, các ngươi đã là người tự do. Nếu không muốn ở lại hãy nhận lấy lương thực và rời đi”.

Lạc dứt lời thì những người lính Đại Việt cầm những chùm chìa khóa tiến lên, họ chen vào giữa những nô lệ, mở ra những chiếc cùm, xích trên tay họ. Những người phiên dịch thì chỉ lặp lại một từ duy nhất, “tự do” bằng ngôn ngữ của họ. Antonius run rẩy nhìn xuống đôi tay, âm thanh từ chiếc xích sắt rơi dưới đất hòa vào những tiếng nói “tự do” làm chàng không kiềm được nước mắt. Đó có lẽ là thanh âm ngọt ngào nhất chàng từng nghe trên đời.

Những người nô lệ vô cùng ngỡ ngàng, ánh mắt của những người lính Đại Việt khác hẳn với những gã vệ binh kia. Họ nghiêm nghị, nhưng không mang theo những tia hằn học, khinh bỉ. Họ thậm chí còn mang những chiếc túi nhỏ, trong đó đựng những củ khoai luộc, những ống tre đựng nước lọc đưa cho những đứa trẻ đang run rẩy vì đói. Hy vọng của những người nô lệ trong chốc lát đã nhen nhóm lên.

“Thứ hai, hãy ở lại và làm thần dân của ta. Ta xin thề với vị thần tối cao, sẽ đối xử bình đẳng và bảo vệ các ngươi”.

Lạc đợi những người phiên dịch nói lại rồi tiếp tục.

“Ta không dám hứa sẽ cho các ngươi tất cả. Nhưng ta sẽ cho các ngươi một mảnh đất, cho các ngươi một công việc. Hãy bắt đầu lại từ đầu. Nơi này có thể không xa hoa lộng lẫy hay hùng vĩ vô tận như những nơi các ngươi từng sống, nhưng ta xin hứa những người dân của ta sẽ coi các ngươi như người nhà”.

Những nô lệ chăm chú lắng nghe, họ không còn tin vào tai mình nữa. Nhiều người thậm chí đã nghĩ tới việc sẽ phải chết như một nô lệ, nhưng vị vua trước mặt lại hứa sẽ cho họ nhà cửa, thậm chí là tương lai ư? Điều này đã vượt quá sự chờ đợi của họ là không bị đói và đánh đập đến chết.

“Hãy nhìn vào lá cờ của ta, ngôi sao kia là biểu tượng của vị thần tối cao. Người đã giao cho ta sứ mệnh vĩ đại là giải phóng những người nô lệ. Dẫu các ngươi da màu gì, già hay trẻ, đến từ đâu, các ngươi đều có máu màu đỏ như lá cờ này. Thần linh đã tạo ra chúng ta từ cùng một nguồn gốc”.

“Hãy bỏ quá khứ lại phía sau. Ta xin thề trước lá cờ với đức tin của ta. Nếu các người chăm chỉ và sống lương thiện, thiên đường của thần linh luôn đón chờ các ngươi, dù các ngươi gọi nó bằng cái tên gì đi nữa”.

Những nô lệ chẳng còn gì hạnh phúc hơn nữa, họ hò reo sung sướng rồi quỳ rạp xuống cả một loạt. Nhà cửa, cuộc sống, đức tin, họ còn mong cầu điều gì hơn thế nữa.

Đương nhiên những chiến binh thì khác, họ cũng quỳ xuống, nhưng rõ ràng là chậm chạp hơn. Trong lòng họ vẫn còn chấp niệm của những người lính, những vinh quang còn dang dở. Lạc thấy rõ ràng điều đó, hắn mỉm cười, đến lúc nàng Chân xuất hiện rồi. Lạc khẽ gật đầu ra hiệu cho những người dân bình tĩnh lại.

“Người dân đi trước, sẽ có người sắp xếp cho các ngươi. Những ai từng là chiến binh ở lại”.Hắn dõng dạc nói.

Sau một hồi, những người dân bình thường lục tục kéo đi lên những lán tạm phía trên bờ biển. Ở đây họ sẽ được nghỉ ngơi, ăn uống rồi khai báo nghề nghiệp, tên tuổi.

Chừng ba ngàn người chiến binh ở lại, họ biết vị vua trước mặt đã rất nhân từ với họ. Nhưng bởi trong mỗi người đều có hào khí của những chiến binh, với nhiều tộc người chiến tranh còn là cơ hội để thần linh thu nhận họ. Họ không dễ dàng khuất phục chỉ bằng dăm ba lời nói suông. Không chỉ đơn giản là thu phục mấy ngàn người này, Lạc phải đưa được một ngọn lửa vào trong họ, để nó lan truyền ra toàn thể những chiến binh nô lệ sau này nữa. Đó là một phần của chiến lược ngầm mang tên “hợp chủng quốc”, trong đại kế của hắn.

Lạc lên ngựa ngạo nghễ nhìn xuống. Đương nhiên, tiếp dân khác mà chỉnh quân phải khác.

“Ta muốn các ngươi gặp một người. Nàng là hiện thân của nữ thần chiến tranh, người bảo hộ của biển Đông. Nàng Lê Chân của Đại Việt”.

Lạc dứt lời thì từng nhịp kiếm và khiên dập vào nhau dồn dập, dưới những tiếng hô của những chiến binh Đại Việt. Nàng Chân phóng ngựa qua hai hàng binh sĩ rồi thắng gấp trước mặt những người nô lệ chừng năm mét. Con tuấn mã hí vang, chồm hai chân trước khua khua trong không khí rồi dậm mạnh xuống làm cát biển bắn tung tóe. Những hình ảnh của nàng như đang được quay chậm trong đầu các chiến binh vậy. Không chỉ bởi nàng Chân quá đẹp, mà ánh mắt và khí thế của nàng quả thật là đỉnh của đỉnh.

“Nàng trông như Hera và Athena hòa vào làm một vậy”.

Một gã người La Mã đứng ngây dại mà nói. Antonius quay sang nhìn hắn, rồi lại quay lại nhìn nàng, hắn không tìm ra chút nào để phản bác được.

Nàng Chân chỉ kiếm ngạo nghễ nói: “Trong các ngươi, kẻ nào là người mạnh nhất?”.

Không ai đáp lời, dường như họ đang si dại vì vẻ đẹp của nàng.

“Xiềng xích đã làm các ngươi hèn nhát đến thế sao?”. Nàng Chân tiếp tục nói lớn.

Những người phiên dịch phải nhắc tới mấy lần mới lục tục có mấy người bước ra. Một người La Mã, một người Aryan và một người Scythia. Nàng Chân mỉm cười, xuống ngựa rồi ngửa bàn tay ngoắc ngoắc đầy kích bác.

Người La Mã tiến lên trước, một người lính Đại Việt tiến lên đưa cho hắn thanh kiếm Gladius và chiếc khiên. Gã lúc này đã hết ngạc nhiên vì đội quân trông như thể phiên bản sao chép của La Mã kia rồi, hắn đón lấy vũ khí nhìn nó rồi gật đầu nói với nàng Chân.

“Vinicius Dracus, Macedonia”.

Nàng Chân gật đầu rồi cũng rút kiếm từ từ tiến lại. Khí thế của nàng làm hắn nghiêm túc hẳn lên. Hắn biết người phụ nữ trước mặt này rất nguy hiểm. Hít một hơi dài, Dracus gầm lên rồi lao đến, dùng hết sức vung một kiếm vung chéo góc bốn mươi lăm độ, ý đồ dùng sức mạnh và lợi thế chiều cao của hắn mà đè ép nàng.

Trái với dự đoán của hắn, nàng Chân không dùng khiên mà cũng chém ra một kiếm tương tự, và cũng không như hắn tưởng rằng kiếm của nàng sẽ bị đánh bật lại.

“Keng”.

Chấn động từ cổ tay truyền lên não làm hắn trợn tròn mắt, thanh kiếm của hắn văng tít ra xa.

“Hự”.

Chưa kịp hoàn hồn thì nàng tiêu sái xoay người đá hậu, hắn phản ứng rất nhanh nhưng lại một lần nữa hắn không ngờ. Lực chân của nàng quá mạnh làm chiếc khiên của hắn nứt đôi ra. Xung lực làm hắn ngã sõng xoài trên đất. Vật vã một lát rồi nén đau bò dậy trong tiếng hô vang của binh sĩ Đại Việt, hắn đặt tay lên ngực hơi cúi đầu tỏ ý chịu thua. Phía những nô lệ đã bắt đầu có những tiếng xì xào. Nàng Chân cũng gật đầu đáp lễ với hắn rồi quay sang nhìn hai người còn lại.

Gã Adryan cao lớn lầm lũi bước lên xòe hai bàn tay ra giật giật. Nàng Chân mỉm cười hiểu ý, nàng bỏ khiên, kiếm và cung sang một bên. Chiều cao của nàng chừng một mét sáu lăm, so với gã tên Brecker chừng một mét tám lăm này thì đúng là một trời một vực.

Brecker vung một đấm bằng tay phải tới, nàng Chân nhanh như cắt thụp xuống lách sang. Gã nhếch mép thuận thế vung ngược cánh tay về phía nàng, lực tay của hắn rất lớn, nàng bắt chéo hai tay đỡ nhưng do cân nặng quá lệch nên nàng bị lùi về sau ba bốn bước.

Brecker cười lớn rồi giơ hai tay lên trời, những gã Germanic lập tức hú hét lên ầm ĩ. Nàng chân khẽ lắc đầu rồi lại ngoắc tay vẫy hắn. Brecker tức giận, hắn gầm lớn rồi tung sức ra đòn về phía nàng. Lần này thì khác, nàng Chân hạ thấp trọng tâm, giơ một tay lên cản ở trước đầu. Brecker trố mắt nhìn nàng đứng sừng sững trước đòn tay cực mạnh của hắn, phía sau, những chiến binh nô lệ cũng ồ lên.

“Hự”.

Chỉ một giây sau, cơn đau từ mạng sườn truyền đến làm hắn hơi cong người. Điều làm hắn ngạc nhiên hơn là lực tay của nàng thấu qua được cơ thể hắn, hắn cảm thấy ruột non của mình đang xoắn lại trong đau đớn. Nàng Chân cũng không dừng lại mà thuận thế gạt cùi trỏ thẳng lên chiếc cằm to đầy râu đang cúi xuống vừa tầm.

Phải mất chừng hơn một phút, gã Brecker mới nhận ra mình đang nằm bệt dưới đất. Hắn cũng lồm cồm bò dậy đặt tay lên ngực rồi lững thững đi về. Tất cả những người nô lệ dường như nín thở, dường như có gì đó trong họ đang trỗi dậy. Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía gã Scythia tên Palakus, gã đang chỉ tay về phía con ngựa của nàng.

Nàng Chân gật đầu, một người lính Đại Việt tiến lên dắt tới cho hắn một con ngựa trao đổi được từ các thương nhân và đưa hắn một thanh kiếm. Hắn hài lòng nhìn con ngựa khỏe mạnh rồi gật đầu cảm ơn nàng. Nàng Chân cũng gật đầu nhặt lên chiếc khiên lớn rồi đứng thủ thế. Lạc đã cho nàng biết về tất cả các tộc người ở đây, những người đội mũ vải nhọn này là những nghệ sĩ tử thần trên lưng ngựa. Bởi vậy nên nàng quyết định không dùng tới ngựa, mà dùng sức mạnh bá đạo của nàng.

“Keng, keng”.

Palakus giục ngựa lướt qua mấy lần, hắn chẳng cần tới bàn đạp mà tốc độ và những đòn tấn công của hắn vô cùng sắc bén và khó lường. Những lời đồn đại về chủng tộc này quả không sai, những nghệ sĩ tử thần trên thảo nguyên Nisean là có thật.

Mấy lần qua lại, hắn đã tìm lại được cảm giác trên những thảo nguyên năm nào, hắn hít sâu một hơi rồi chỉ kiếm, ý rằng đây sẽ là một lần định thắng thua. Nàng Chân hiểu ý, khẽ đưa tay vỗ vào mặt ngoài của tấm khiên.

Từ tít phía xa, con ngựa gia tốc phi tới, Palakus cũng giương kiếm lên ngang đầu. Bất ngờ ở khoảng cách chừng chục mét, nàng Chân hét lớn rồi dùng hết sức chạy đà xông thẳng vào con ngựa. Cả Palakus và các chiến binh nô lệ há hốc mồm, cô gái nhỏ bé kia chẳng lẽ định dùng thân người cản lại một con chiến mã hay sao? Đến Lạc cũng toát cả mồ hôi hột, chị tôi chơi lớn vậy sao?

“Rầm”.

Lại một lần nữa nàng Chân làm tất cả kinh ngạc. Con ngựa chiến húc thẳng vào chiếc khiên nhưng nàng Chân vẫn đứng vững, trái lại nó bị chấn động khựng lại, rồi nằm sùi bọt mép, gã Palakus thì bị quán tính hất văng xa cả chục mét.

Nàng Chân buông xuống chiếc khiên hét lớn, những người nô lệ và cả những binh lính Đại Việt đều chết lặng. Họ không có cách nào để giải thích cho sức mạnh của nàng nữa, thay vào đó là một sự sục sôi khó hiểu. Bóng dáng kia tựa như những gì họ mơ về, người dẫn dắt họ đi tới vinh quang của những chiến binh.

Antonius cảm thấy thân thể như sôi sục, chàng bước ra khỏi hàng đứng lên trước dậm mạnh tay vào lồng ngực hô lớn.

“Aeterna Victrix ! Aeterna Victrix !”

Bất kỳ người lính La Mã nào cũng biết câu này. “Aeterna Victrix” nôm na có nghĩa là “bất tử, chiến thắng”. Những người La Mã cũng gật gù rồi họ bắt nhịp mà hô theo chàng.

“Aeterna Victrix ! Aeterna Victrix !...”

“Freyja ! Freyja !...”. Những người Celt, người Germanic cũng đập tay mà hô vang. Họ đã tin đây chính là nữ thần chiến tranh của họ.

“Sekhmet ! Sekhmet !...”. Những người Ai Cập cũng hùa theo. Những sắc tộc khác cũng hô vang lên tên những nữ thần họ tôn thờ.

Cả bờ biển ngập tràn trong những nhịp đập dữ dội từ nắm tay và lồng ngực. Nàng Chân đợi một lát rồi ra hiệu cho họ yên lặng lại. Nàng từ từ bước tới phía Lạc rồi đặt tay lên ngực, quỳ xuống bằng một chân. Tất cả như một phản ứng tự nhiên, cả những nô lệ và những người lính Đại Việt cũng quỳ sụp xuống.

Lạc khẽ mỉm cười, hắn nắm tay lại rồi đưa lên trời.

“Tự do”.

Cả bờ biển lại ầm vang lên lần nữa. Dù có còn hơi ngượng nghịu, nhưng tất cả đều đồng thanh hô lớn, hòa lẫn vào nhau bằng tiếng Việt.

“Tự do… tự do”.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 404

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.