Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ tính kế

Tiểu thuyết gốc · 2144 chữ

Ích Châu, Đống Tàm oai vệ trong bộ áo da thú ngồi đối diện với các thủ lĩnh bộ tộc. Cũng giống như nhị vương, hắn không phải là kẻ tầm thường mà một hơi lấy được hơn hai mươi quận Ích Châu. Địa bàn của những người tây nam Di giờ đã trải dài từ quá Phù Lăng qua Vân Nam xuống Vĩnh Xương, Kiến Ninh.

“Đại ca, tại sao phải đàm phán? Quân ta đã tiến sát Kiếm Các, chỉ nay mai là có thể nhìn thấy Quan Trung rồi”.

Đống Nghi, em trai Đống Tàm một mặt thắc mắc đứng dậy hỏi. Những vị thủ lĩnh các bộ tộc cũng rì rào góp ý theo, theo thế họ đang mạnh, đi tới đâu quân Hán tan tới đó, tại sao phải ngừng?

“Tuy nói hiện giờ quân ta đang thắng thế, nhưng trước giờ đánh đều là quận binh, không phải tinh nhuệ. Nhà Hán muốn phong ta làm Thục Vương, cai quản Ích Châu. Đây là thời cơ tốt, để các tộc chúng ta vươn lên. Các ngươi không nhận ra hay sao?”.

“Xin ngài nói rõ, chúng tôi vẫn chưa hiểu”.

“Được rồi, hãy nhìn địa đồ đi. Kiếm Các, Tử Ngọ là lối duy nhất ra khỏi Thục. Mặt Kinh Châu vững như thành đồng, muốn cường công là không thể. Nhưng người ra được bao nhiêu trong đường núi như thế này? Lương thực, binh khí ở đâu ra mà đánh”.

“Ích châu tuy bốn bề ngăn núi cách sông, nhưng bên trong lại đất đai bao la phì nhiêu. Há rằng Hán đế lại để yên cho chúng ta? Tuy hiện giờ đang thắng thế, nhưng một khi lương cạn,người mệt chúng ta lấy gì chống lại. Đừng quên Kinh Châu và Quan Trung vẫn nằm trong tay nhà Hán”.

“Vậy chẳng lẽ chúng ta mãi phải chịu nhục với nhà Hán hay sao?”. Một gã thủ lĩnh mặt không vui đứng dậy.

“Các ngươi nghe đã, lần này không phải Hán đế cho không, hắn muốn chúng ta đánh Giao Chỉ cho hắn”. Đống Tàm khẽ cười.

“Vô lý, tại sao hắn không tự đi mà đánh?”. Mấy gã thủ lĩnh nhao nhao lên.

“Đúng vậy, còn việc liên minh với hai vua bà của Lĩnh Nam trước kia, chính đại ca đã đồng ý mà”. Đống Nghi cũng một mặt hồ nghi.

“Không có kẻ địch hay bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, người Hán đã dạy ta như vậy đấy. Nghĩ mà xem, chúng ta không khác gì hổ bị nhốt trong cũi, bắc có Hồ, Đề, Khương chẳng hiền lành gì, bên ngoài lại có nhà Hán vây quanh. Hôm nay đánh được, mai người Hán đến mười vạn, hai mươi vạn, có đánh được không? Nhưng nếu chúng ta công được Giao Chỉ chẳng phải sẽ có đường ra hay sao. Nơi đó đất đai màu mỡ, dân cư đông đúc. Có nơi đó trong tay, chúng ta sẽ không còn sợ hãi nữa. Không những thế còn có cơ hội mở rộng thêm nữa về phía tây, nơi đó đất đai bao la, các tộc nhỏ yếu, dễ chinh phạt há không phải ở đây sợ sệt hay sao? ”.

“Các ngươi muốn mãi mãi là con khỉ trong núi, bị gọi là man di hay sao? Một lần này chính là cơ hội, nói đi, các người theo hay không?”.

Những thủ lĩnh nhìn nhau rồi lại quay sang Đống Tàm. Tất cả quỳ xuống một mảnh, ầm vang thề chết đi theo. Đống Tàm vẫn còn suy nghĩ, nhưng hắn không nói. Một liên minh rệu rã thế này, muốn chống lại nhà Hán hay xưng bá một cõi là chuyện nằm mơ. Lần xuất chinh này, là cơ hội của riêng hắn, một cơ hội trở thành Thục vương đích thực.

Phía tây Cửu Chân, miên man các bộ tộc người Chiêm, Chăm, có cả người Miến cũng đang di chuyển. Đứng trên một ngọn đồi cao nhìn xuống, ba gã thủ lĩnh thần tình hưng phấn. Họ cũng đã muốn xây dựng lên một quốc gia từ rất lâu rồi. Lần đánh vào Lĩnh Nam này không chỉ đơn thuần là chiếm đất, mà còn là một cơ hội để liên kết các bộ tộc với nhau. Hai người phụ nữ ở Lĩnh Nam đã làm được, họ cũng sẽ làm được.

“Các tộc chúng ta đã tự chiến lẫn nhau biết bao lâu rồi, đây là cơ hội quý giá, nhất định phải tận dụng lấy nó”. Một gã mở lời.

“Nhất định, lần này tất cả đã sắp xếp xong. Chúng ta nhất định phải thành lập một đất nước, không còn nhỏ lẻ, yếu thế nữa”.

“Đúng vậy, dù chiếm được hay không, chúng ta đều sẽ chiến thắng”.

Các thế lực với sự kết nối của nhà Hán âm thầm di chuyển lực lượng, chúng thống nhất thời gian cùng tiến công vào Đại Việt là khoảng giữa tháng tám âm lịch, sau khi mùa lũ kết thúc.

Lĩnh Nam suy yếu rệu rã, tạo ra cơ hội cho rất nhiều thế lực vươn lên. Đại Việt mỏng manh yếu ớt, liệu qua cơn gió bão này sẽ ra sao, liệu đất nước non trẻ của Lạc có bị bóp chết từ trong trứng nước.

“Chà, chị xem, hai cái đầu của chúng ta có giá chưa?”.

Bà Trưng Trắc khẽ cười, nhìn xuống đoàn sĩ quan đang chậm rãi hành quân ra khỏi cánh rừng.

“Ta cũng thật khâm phục cậu bé này, nhị vương hiến đầu, ha ha, giờ kế sách này mới thực sự bắt đầu. Hy vọng hai cái đầu của chúng ta đổi được cả tương lai của đất nước”.

“Chị đừng nói như thể mình mất đầu thật vậy, chúng ta như thế này, em thấy cũng rất tốt”.

Bà Trưng Nhị cũng cười rồi khẽ đưa tay thả chú chim bồ câu bay lên trời. Chú chim nhỏ bay vút lên cao, chao lượn qua những sĩ quan Đại Việt đang hành quân bên dưới.

Nhà máy thép Long Uyên, Lạc đứng vừa bước vừa nhìn những khung xà gỗ to tướng. Phía bên trong những dây chuyền sản xuất đã bắt đầu hoạt động.

“Hệ thống chạy tốt chứ ông?”. Lạc quay đầu nói với lão Sửu sau lưng.

“Tốt, đời ông chưa bao giờ thấy thứ gì thần kỳ như thế, quả là tạo vật của thần”. Lão Sửu hồ hởi đáp.

Hai nhà máy thép ở Long Uyên sau hơn nửa năm thi công cuối cùng cũng đã đi vào hoạt động. Nằm ở một nơi bí mật trên bờ một con sông nhỏ nước chảy siết, dây chuyền sản xuất không còn phải dùng sức voi, thay vào đó là các hệ thống bánh xe nước, chuyển động năng sức nước tương đương với sức kéo của cả chục con voi cho mỗi dây chuyền cán, dập. Giờ này thép đã có thể cán mỏng hơn, những dây chuyền tạo thép hình cũng được đưa vào sản xuất.

“Vậy tiến độ nhà máy xi măng và gạch thì sao ạ?”.

“Dự kiến đến cuối năm sẽ hoàn thành, hiện tại cục đang cố gắng bảo đảm tiến độ cấp vũ khí tháng sau”.

Lạc khẽ gật đầu, vài năm nữa thôi, đất nước sẽ có đường bê tông, đường sắt trải khắp. Dân chúng sẽ có nhà cửa khang trang để ở, ổn định đất nước rồi, lúc đó sẽ là lúc dân tộc hắn đứng dậy.

“Thưa vương, có bồ câu đưa thư tới, màu đỏ”.

Lạc ra hiệu tỏ ý đã biết rồi quay lại nói với lão Sửu.

“Cháu giờ không còn nhiều thời gian thăm ông nữa, ông đừng làm quá sức nhé. Đào tạo người dần đi, mấy gã gốc Hy Lạp cũng dùng được đấy, nếu cần gì cháu giúp được ông cứ nói nhé”.

“ Ha ha, đừng coi thường lão già này chứ, cháu cứ đi đi, việc của đất nước quan trọng hơn. Ở đây cứ yên tâm, có lão”.

Lạc kính cẩn chào lão rồi đi ra ngoài, hắn cùng đội cận vệ lên đường trở về Thăng Long ngay sau đó. Trải qua mấy ngày đi đường không kịp nghỉ ngơi, hắn lại tiếp tục chủ trì cuộc họp bộ Quốc Phòng. Động tĩnh của những thế lực xung quanh lớn như vậy đương nhiên là Đại Việt không thể ngồi yên.

Sau cuộc họp nhất trí việc thuyên chuyển quân, sĩ quan từ các trại huấn luyện. Đại Việt tổ kiến thêm hai sư đoàn nữa. Mỗi sư biên chế một vạn hai ngàn quân, gồm bốn tiểu đoàn bộ binh nặng, bốn tiểu đoàn bộ binh nhẹ, một tiểu đoàn hỏa lực hỗ trợ bộ binh, hai tiểu đoàn hỗn hợp công binh, hậu cần, quân y. Mỗi sư lại biên chế một đại đội đặc công.

Thủy quân của nàng Chân vẫn giữ nguyên như cũ, ba vị đô đốc chia ra ba ngả. Một đóng ở cửa sông Bạch Đằng đề phòng quân Hán đánh úp. Một tiến ngược sông Hồng phòng bị hướng tiến quân từ Vân Nam xuống. Một đội nữa thì mang thêm nhiều ghe, thuyền nhỏ để chuyển người dân từ Cửu Chân, Nhật Nam về.

Sư đoàn Sao Vàng đóng tại vùng đồng bằng, bảo vệ tam giác kinh tế và huấn luyện quân, đảm nhiệm giữ vững hậu phương.

Sư đoàn Bách Việt do sư trưởng Quốc, hai sư đoàn phó là Nguyễn Tâm và nàng Quế chỉ huy đóng chếch phía trên Lãng Bạc và Mê Linh, bảo vệ mặt bắc và tây bắc.

Sư đoàn Xích Qủy, sư đoàn trưởng Thiều Hoa, ba nàng Trinh, Quách A và nàng Nga làm phó tiến về Cửu Chân, phối hợp với các tướng cũ của nhị vương còn đang ở đó là nàng Tía, Đô Dương và Cao Bá tiến hành luân chuyển quân về huấn luyện lại và tiếp nhận việc di chuyển và bảo vệ dân chúng, đưa về Giao Chỉ.

Không rõ do vô tình hay cố ý, kế sách của hai vị thế tử không hẹn mà hợp với Lạc. Hai người vô tình thúc đẩy việc phát triển kiểu chui hốc của hắn. Đương nhiên với điều kiện, hắn phải thủ được Giao Chỉ đã.

Sau giấc ngủ say như chết ở ngôi nhà lá, Lạc tỉnh dậy thì thấy mâm cơm nóng hổi đã sẵn sàng trước mặt. Bé Sáo một mặt chờ mong xoa xoa tay nhìn hắn.

“Đói bụng chưa? Tôi nấu xong hết rồi, anh rửa mặt rồi vào ăn là vừa”. Nàng Nội dịu dàng nói.

“Cảm ơn cô, cô tốt với tôi quá”.

“Xì, tôi sợ anh đói, không lo được việc nước thôi”.

Nhìn mâm cơm đơn sơ, có con cá nướng, đĩa cà ghém, rau muống luộc nhưng Lạc thấy ấm áp vô cùng. Hắn khẽ véo má bé Sáo một cái rồi vươn vai đi ra giếng, vừa rửa mặt vừa thơ thẩn nhìn bầu trời mùa hạ đầy sao. Chiếc vòng bạc luôn mang treo trên người chợt cộm lên, lành lạnh.

Trong không khí khẩn trương ấy, những người dân Đại Việt ở Giao Chỉ thì vẫn miệt mài đắp đê, thăm ruộng, nuôi gia súc. Triều đình không giấu việc biên cương có loạn, nhưng họ có niềm tin vào vị vua trẻ. Hắn đã dẫn dắt họ qua cơn hoạn nạn một lần, tin rằng điều đó sẽ xảy ra nhiều lần nữa.

Rất xa về phía Đông của Đại Việt. Những đoàn thuyền buôn cũng vừa mới lên tàu rời bến. Đây là một đội tàu buôn nhỏ hoạt động theo dạng cho thuê giữa Lạc và Plutus. Họ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được triều đình Đại Việt giao lần này. Một đội buôn đến Cao Câu Ly đã bước đầu thành công trong việc đặt nền móng giao thương với nước này và ba nước tam Hàn bên dưới sau khi đã bỏ ra kha khá đồ bôi trơn.

Một đội khác cũng đã tiếp xúc thành công với những người Nhật lúc này còn đang trong thời kỳ Yayoi, họ giao tiếp với rất nhiều bộ tộc và mang về kha khá thứ đáng kể.

Xa xôi trên lục địa về hướng bắc, hai đoàn người Đại Việt sau nhiều tháng trời xuất phát từ Tây Vu, một đường đi lên tiếp xúc các bộ tộc ở cao nguyên Tây Tạng họ cuối cùng cũng đặt chân vào thảo nguyên. Đích đến của họ là người Hung Nô.

Những tiếng nói của Đại Việt, vẫn đang âm thầm truyền đi khắp nơi.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 358

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.