Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Qùa mừng của Lưu Cương

Tiểu thuyết gốc · 2089 chữ

Nhờ sự chuẩn bị từ trước mà mùa lũ năm đó thiệt hại giảm thiểu đáng kể, các hệ thống đê bao và việc nạo vét dòng chảy đã tỏ ra hiệu quả. Lạc quyết định tổ kiến một Uỷ ban phòng chống thiên tai, lựa chọn ra từ những người dân và cán bộ có biểu hiện tốt trong việc đắp đê chống lũ của năm nay.

Vẫn có những thiệt hại, nhưng bởi có sự tính toán từ trước, dân Đại Việt cũng là những người canh tác, trồng lúa lâu năm nên gần như toàn bộ ruộng đồng đã được thu hoạch. Những người dân vùng có nguy cơ bị ảnh hưởng thì dời vào sâu phía trong. Theo quy hoạch từ trước Lạc luôn cố ý phân bố những dải dân cư vào những khu vực an toàn và có khả năng tự cung tự cấp.

Một đội thủy quân từ trước đó gồm gần ba mươi chiến thuyền các loại và gần hai trăm ghe, thuyền nhỏ, thuyền chở lương cũng theo Lê Chân tiến vào Nhật Nam, Cửu Chân để vận động sơ tán và cứu tế dân chúng.

Kết thúc mùa lũ năm 43, tuy cũng có nhiều thiệt hại về người và của, nhưng với người dân Đại Việt, đặc biệt là những người đang sống tại Giao Chỉ cũ, năm ngoái còn giờ này họ vẫn đang ăn gió nằm sương ở Cấm Khê, năm nay tuy chưa có nhà cao cửa rộng, cũng chẳng tính ăn ngon mặc đẹp, nhưng so với năm ngoái thì rõ ràng là một trời một vực.

Những người ở Cửu Chân, Nhật Nam cũng vô cùng hoan hỉ khi có đồng bào đến giúp đỡ, cho lương thực, hộ việc sơ tán. Nhưng năm nay họ phải di chuyển xa hơn, nhiều người không nỡ nhưng bởi triều đình đã ban xuống công văn sơ tán chống giặc. Sự va chạm ở biên giới với các tộc bên ngoài vốn dĩ không phải là hiếm, những tộc người Chăm, người Xiêm thi thoảng tràn sang cướp phá cũng là chuyện không lạ, đặc biệt ở Nhật Nam. Tuy có việc lẫn nhau chung sống và trao đổi, nhưng thời này thì vẫn còn rất loạn và không phải tộc nào cũng hiền.

Đầu tháng năm âm lịch, sư đoàn Xích Quỷ do bốn vị nữ tướng đã tới Nhật Nam cùng với năm ngàn dân phu tình nguyện đi hỗ trợ đồng bào sơ tán. Việc luân chuyển quân đội đã được thông báo từ trước, Đô Dương, Cao Bá và nàng Tía cũng là trung thần đáng tin cậy của nhị vương nên việc tiếp nhận diễn ra rất thuận lợi.

“Chị Hoa, gần tám ngàn quân hai quận đã hoàn tất tập kết. Như lời chị nói, em cũng đã chọn ra ba ngàn quân khỏe mạnh”. Nàng Tía vui vẻ bước vào soái trướng báo.

“Tốt lắm, em để lại ba ngàn quân đó, còn lại giúp bà con sơ tán lên Giao Chỉ”.

“Khà khà, cuối cùng lão cũng sắp gặp tân vương rồi, nghe chuyện ngài đánh đuổi quân Hán, chỉ hận không đến tận nơi được cùng chinh chiến”. Lão tướng Đô Dương ngồi kế bên cũng hồ hởi nói.

“Tò mò quá, không biết vua mới thế nào?”. Nàng tía cũng vui vẻ nói.

“Gặp chẳng phải sẽ biết hay sao? Nói trước tính ngài thích đùa, lúc đấy em đừng có mà giật mình. Thôi, em nhanh chóng sắp xếp rồi lên đường dần cho kịp, vẫn còn nhiều người lắm đấy”.

“Ha ha thật tiếc, trận đánh lớn vậy mà lão đây không được tham gia”. Đô Dương cười lớn rồi đứng dậy, dáng cười cường tráng làm vị lão tướng trông mới chỉ như ba mươi dù đã gần năm mươi tuổi.

“Thật có lỗi với ngài, nhưng đây là một phần kế hoạch của nhị vương. Vả lại thì ngài cũng đâu có rời quân. Tài kỵ thuật của ngài là bậc nhất ở Lĩnh Nam này nên tân vương mới rút ngài về để chuẩn bị cho chiến dịch sau này”.

“Ha ha, vậy lão đi trước, lũ người Bà La Môn lần này, giao cho các cô đấy”.

Những người dân Đại Việt năm nay không chỉ đón một mùa lũ. Mùa lũ thứ hai đã đến vào tháng tám âm lịch như dự định.

Phù Nam xuất động hai vạn quân gồm một vạn quân chính quy, hai vạn dân binh chinh triệu, hai vạn dân phu, mạo xưng tám vạn chia hai đường thủy bộ tiến sát Tượng Lâm.

Các bộ tộc phía tây cũng như hẹn trước mà cùng tiến. Hai vạn chiến binh từ hơn một trăm bộ tộc lớn dưới sự dẫn dắt của ba vị tộc trưởng có tiếng nói nhất mang theo rất nhiều dân thường nhắm vào Tây Quyển, Chu Ngô, Hàm Hoan. Họ tự xưng là liên minh Lang Xan.

Phía bắc cũng không chịu ngồi yên, Đống Tàm sau khi sắp xếp bố phòng, tự mình mang một vạn quân người Di và ba vạn quân liên minh lên đường, nhằm hướng Long Uyên.

Không tính tới sư đoàn Sao Vàng bảo vệ hậu phương, vậy là hai sư đoàn của Đại Việt với hai ngàn bốn trăm quân phải đối đầu với một lực lượng đông gấp bốn lần. Đặc biệt là sư đoàn Xích Quỷ đang làm nhiệm vụ ở Cửu Chân.

Trước động thái đó, triều đình Đại Việt không hề nôn nóng, cục hậu cần vẫn tiếp tục những bước cuối để hoàn thiện tuyến đường ray xe Goòng Long Uyên- Thăng Long đã khởi công từ đầu năm, vẫn có những quãng ngắt địa hình không xử lý được nên tuyến đường buộc cắt thành ba đoạn, dài gần trăm cây số. Các mẫu xe Goòng mới với trọng tải 500kg cũng được gấp rút sản xuất.

Từ bộ quốc phòng cũng chỉ ban ra chỉ thị lập bảng thông báo tình hình chiến sự tới các vùng dân cư và trấn an người dân. Lạc cũng chỉ đưa ra tuyên bố sẵn sàng cho tổng động viên chứ không có thêm quân gửi ra mặt trận. Thậm chí hắn còn đích thân đi khảo sát việc mở rộng các ruộng muối ở Câu Lậu.

Biên giới Tượng Lâm, một gã Hán tướng nở nụ cười, nói với Bồn Hậu.

“Tể tướng, quân sĩ Nhật Nam đông người, không tiện hành quân nhanh. Lần này xin để quân sĩ đại Hán đi mở đường cho đại quân, coi như là thành ý cho lần liên minh này”.

“Tướng quân đã có lòng như vậy, ta xin thay mặt tướng sĩ cảm ơn ngài. Chúc ngài lên đường thuận lợi”.

“Ha ha, đa tạ”.

Bồn Hậu không biết gã hán tướng có mục đích gì nữa, nhưng mục đích lần này Phù Nam tới để chiếm đất, hắn cũng không muốn tổn thất quá nhiều binh, bởi còn quân thì mới phân chia lợi ích với lũ liên minh Lang Xan được. Có người Hán đi ném đá dò đường thì hắn mừng còn không kịp.

“Đi thôi, làm việc thế tử giao”. Gã hán tướng nhếch mép nói với binh lính, ai nấy cười lạnh rồi lầm lũi bước đi.

Phía bắc, phía tây cảnh tượng tương tự cũng đang diễn ra. Quân hán gửi tới hội minh đều xung phong đi trước, trừ Đống Tàm có đôi chút hoài nghi thì còn lại ai nấy đều mừng ra mặt, chúng tiễn đưa người Hán như những anh hùng.

“Nhanh, chạy nhanh, giặc tới rồi”.

“Tau xin mi, đừng giết cha tau”. Một cô gái trẻ khóc vừa nức nở vừa bị lôi đi mà vẫn cố van xin.

“Cha ơi, cha… hu hu”. Một thằng bé khóc rống lên, chạy tới ôm xác người cha vẫn còn nóng hổi, máu chảy loang lổ.

“Ha ha ha, nhóc con, muốn đi theo cha mày hả”. Một tên lính hán túm lấy chân mà xách ngược thằng bé lên.

“Lũ chó, chúng bây giết cha tao… hu hu, thả tao ra”. Thằng bé giãy giụa liên hồi nhưng không tài nào thoát được.

“Đi thôi, còn nhiều nơi lắm”. Gã trưởng quan quát lên thúc giục.

Tên lính đang giữ thằng bé chợt nở nụ cười lạnh lẽo.

Lúc những tên Hán quân rời đi thì thằng bé cũng đã chết, hai cha con nằm kế bên nhau trong vũng máu loang lổ, xung quanh họ, ngôi làng đã từng vô cùng êm đềm đang bốc cháy rừng rực, những xác người không đầu ở khắp nơi. Cô gái ban nãy cũng đã ngừng khóc, đôi mắt vô hồn vẫn mở trừng trừng, xác cô bị bọn hán vứt lại bìa rừng không một mảnh vải che thân.

Khắp dọc biên giới Đại Việt, là những cảnh tượng như thế. Hóa ra đây chính là “món quà” mà Lưu Cương gửi cho Lạc. Mới chỉ mấy ngày, đã có mấy ngàn người chết trên khắp dải đất này, từ bắc xuống nam. Nặng nề nhất chính là tộc Điền Việt nằm ở giữa Vân Nam và Long Uyên, bởi họ sống mật độ dày hơn nên quân Hán dễ tìm kiếm hơn.

Việc sơ tán ở Nhật Nam, Cửu Chân tuy đã tiến hành từ tháng năm, nhưng bởi cơn lũ đã vô tình chia cắt nhiều vùng, nhất là từ Lô Dung đổ vào, vả lại người dân lên tới cả triệu, khó có thể sơ tán hết sạch được. Và thế là thảm kịch đã xảy ra.

Mục đích của Lưu Cương là giết tới sợ, để dân chúng tìm về Giao Chỉ. Hắn muốn tăng cường sức mạnh cho Lạc để kéo chân Lưu Trang sau này, không những thế, hắn còn muốn một tên hai chim. Những người dân sẽ tin rằng người chết là do những láng giềng của Đại Việt xâm chiếm, trên danh nghĩa đâu có Hán quân tham gia. Với sự thù hận to lớn thì việc hòa giải giữa các thế lực này là không thể nào.

Lạc giúp hắn kéo lầy Lưu Trang ở Giao Chỉ thì danh vọng của hắn ở biên cương sẽ tăng lên, nghĩ mà xem hắn chỉ cần loanh quanh giết vài bộ tộc Tiên Ti, Ô Hoàn là được. Trong khi Lưu Trang sẽ đối mặt với sự thù hận của cao tầng Lĩnh Nam, những người sắp nắm giữ thêm cả triệu dân nữa. Mà tốt nhất là cả hai đồng quy vu tận, Lưu Tú một khi chết rồi, hắn cũng không có ý định thờ Lưu Trang lên làm vua.

Cả Lưu Trang và Lạc sẽ đều là viên đá đặt chân cho triều đại huy hoàng của hắn.

Phía nam, bởi quân quân Hán trang bị tinh gọn, lại không giữ tù binh và tránh không giao chiến với chủ lực Đại Việt nên chúng đã luồn sâu qua Ty Ảnh.

Antonius đứng lặng trong một ngôi làng hoang tàn ở Lô Dung, xung quanh chàng là lớp lớp những xác chết, trừ trẻ em ra thì toàn bộ đều bị chặt đầu rồi vứt xác ngổn ngang tại chỗ. Dòng sông Hương cạnh đó vốn êm đềm có lẽ cũng vì hờn căm mà như đang dậy sóng.

“Lũ chó má nào lại làm chuyện này cơ chứ? Cả trẻ em cũng không tha, súc vật”.

Brecker gầm lên, hắn giận giữ quăng cây chùy xuống lún cả đất.

Những người lính gốc Đại Việt thì lặng lẽ lau nước mắt, họ giúp nhau khiêng xác những người chết đi chôn cất. Không có đủ thời gian nên họ được chôn vào một hố tập thể. Tiểu đoàn trưởng Phạm Cường khẽ đặt lên một một ngôi sao bằng gỗ rồi nghiêm trang nói.

“Mặc niệm đồng bào một khắc, tất cả, nghiêm”.

Cả những binh sĩ nước ngoài lẫn binh sĩ Đại Việt đều nghiêm trang đứng thẳng tắp, không ít người vẫn đang trào nước mắt.

Một khắc qua đi, tiểu đoàn lại lên đường tiếp tục đi tới điểm bố phòng. Brecker quay sang nhìn Antonius rồi gằn giọng.

“Người La Mã, ngươi đang nghĩ giống ta chứ?”.

Antonius khẽ gật đầu đáp.

“Đúng, nhưng ta không còn là người La Mã nữa, giờ ta đã là một công dân Đại Việt”.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 267

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.