Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu phản kích

Tiểu thuyết gốc · 2939 chữ

“Huh rah...huh rah”.

“Chạy đi lũ khốn kiếp”.

Brecker gào lên, trước mắt hắn, quân Phù Nam đang chạy như vịt lên bè, rút về bên kia sông. Nhưng không phải là sông Hương nữa, tiểu đoàn hai, ba sư đoàn Xích Qủy đã bị đẩy lùi về tận lưu vực sông Mã. Không còn cách nào khác bởi họ chỉ có sáu ngàn người, tăng viện thêm năm ngàn người từ sư đoàn u Cơ vẫn không đủ, thủy quân thì sau khi sơ tán người dân vẫn đang tiếp tục chuyên chở họ đến những vùng kinh tế. Đối mặt với họ là hai vạn năm ngàn quân, không bị đẩy lùi mới lạ.

Nhưng bởi phía Đại Việt tổ chức quân đội tốt, có lợi thế vũ khí, các kịch bản chiến trường về phòng thủ và rút lui cũng liên tục được các sĩ quan đề ra và thực hiện kịp thời, nên thương vong của họ vẫn chấp nhận được. Phía Đại Việt có chừng năm trăm quân chết và bị thương, phía tấn công là Phù Nam thì lớn hơn nhiều, chừng hơn ba ngàn.

Việc đưa các chị em ra chiến trường cũng là một kích thích rất lớn, từ lúc họ xuất hiện, lũ đàn ông hăng tiết như đánh máu gà. Mà đương nhiên là họ chiến đấu cũng chẳng kém gì rồi.

“Hự”.

Antonius lạnh lùng đạp chân lên ngực một gã lính Phù Nam. Qua bộ trang bị của tên này thì có thể thấy là lính chính quy, áo dài màu vàng buộc dây đỏ, có giáo, khiên và đội mũ nhọn kiểu Thái đoàng hoàng. Gã này bị đâm một nhát khá nặng ở vai, bị Antonius dẫm lên, hắn đau đớn nhưng vẫn cố trợn mắt chửi.

“Đồ ti tiện, chúng mày sinh ra chỉ để phục vụ, liếm chân những người khác thôi. Lũ chúng mày sống trái ý Phạm Thiên, rồi chúng mày sẽ phải xuống địa ngục A tỳ”.

Lời nói của hắn vô tình đã kích động đến những chiến binh đã từng là nô lệ. Họ trừng mắt, lạnh lùng đi về phía hắn.

“À, ai nói với mày thế?”. Antonius nhấc chân lên, hơi cúi đầu xuống hỏi hắn.

“Những tu sĩ đã hỏi Phạm thiên, ngài báo rằng đất nước chúng mày sẽ bị thiêu rụi, chúng mày sẽ thành lũ dòi bọ dưới chân chúng tao, ha ha”.

Antonius phá lên cười. Những người lính xung quanh cũng khẽ nhếch mép, xem ra vị thần mới của họ, dễ chịu hơn mấy gã thần khác nhiều.

“Nghe thấy không, chúng có nhà tiên tri cơ đấy, chúng ta được thần thánh cho vào những lời sấm truyền này”.

“Bây giờ tao sắp đi ỉa, lời tiên tri có nhắc đến tao sẽ chùi đít bao nhiêu lần không?”.

Xung quanh binh sĩ phá lên cười, Antonius lạnh lùng đưa lên thanh kiếm, chuẩn bị cắm xuống khuôn mặt đang đỏ bừng vì đau và giận dữ kia.

“Dừng lại, đừng làm thế”. Một giọng nói phụ nữ vang lên lanh lảnh, là nàng Mai, quân y của tiểu đoàn chạy tớ.

“Mai, nàng quay về doanh trước đi, để việc này cho bọn ta”.

Brecker ân cần nói, nàng Mai là một trong những quân y được mến mộ nhất trong tiểu đoàn, không chỉ bởi vì xinh đẹp mà còn bởi sự lương thiện của nàng, không người lính nào muốn làm phật ý nàng cả.

“Người này đã bị thương, không chiến đấu được, hắn ta không còn là chiến binh nữa. Các anh không được giết người bị thương”.

Việc Đại Việt có luật đối xử tù binh đã phổ biến từ lúc mới lập quân, nhưng vì chứng kiến dân chúng bị tàn sát quá nhiều vả lại chiến trường cũng không phải là nơi nói đạo lý, nên việc âm thầm giết chóc vẫn xảy ra là điều khó tránh. Những người lính quay sang nhìn Antonius, chàng ta cũng quay lại nhìn nàng Mai rồi lại nhìn xuống gã nằm dưới chân.

“Phập”.

Nhát kiếm đâm xuống ngọt sớt,cắm xuyên qua cổ họng tên lính Phù Nam.

“Không còn là chiến binh nữa hả, xin lỗi, hắn cũng không còn là thương binh nữa rồi”.

“Rồi thần linh sẽ phán xét anh”. Nàng Mai cau mày nói.

Antonius lau máu trên thanh kiếm vào xác tên kia rồi lạnh lùng giơ hai tay ra trước mặt nàng.

“Tôi chỉ có một vị thần duy nhất, người đã tháo bỏ xiềng xích trên tay tôi”.

Nói đoạn, chàng quay mặt đi, cả đám binh sĩ cũng bỏ đi theo chàng. Chỉ Brecker tần ngần đứng lại.

“Nàng đừng giận họ, họ cũng là vì nóng giận”.

Mai khẽ cầm tay Brecker rồi lắc đầu.

“Tôi không giận họ mà là thương hại họ. Các anh đã bỏ xuống xiềng xích trên tay, nhưng còn xiềng xích trong lòng thì sao?”.

Brecker lặng nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của nàng dần khuất, có thứ gì đó đang len lỏi trong tâm hồn hắn.

Bồn Hậu sau khi bắt đầu va chạm trực tiếp với quân Đại Việt thì vô cùng bất ngờ về trang bị cũng như sự tinh nhuệ của đội quân này. Nếu không có lợi thế về quân số và các đồng minh, có lẽ giờ này hắn đã quay xe khỏi Cửu Chân. Bực nhất là hắn đã nhận ra lũ người Hán chẳng tốt đẹp gì, chiếm được đất nhưng cũng sẽ mất vô số công lùa dân lên các vùng này, hơn nữa chính quân hắn mới là kẻ chịu cơn giận của binh sĩ Đại Việt chứ không phải người Hán.

Hắn bị hai tiểu đoàn chỉ vỏn vẹn chừng vạn người đóng đinh tại sông Mã này đã gần tháng, quân sĩ cũng mệt mỏi rồi. Hắn bớt số lần tiến sông sang bờ, thay vì đó là nhiều hơn những lần đứng thuyền chửi mồm qua, và đấy cũng là một điều ngu hắn mới học thêm. Các sĩ quan cao tầng Đại Việt có rất nhiều nữ chỉ huy, cãi nhau với phụ nữ là điều ngu thứ hai trong giao tiếp, ngu nhất là cãi nhau với nhiều phụ nữ.

Tỷ như tuần trước, hắn đứng trên lâu thuyền giữa sông nói vọng sang, bên kia bờ chiến tuyến là nàng Trinh đứng cợt nhả hắn.

“Các người đều là tầng lớp thấp kém, các người sinh ra từ gót chân Phạm Thiên. Nên an phận mà phục tùng chúng ta, lũ ngu xuẩn xúc phạm người, sẽ bị đày xuống địa ngục...”.

Hắn mới nói có một câu mà nàng Trinh bật luôn cả một tràng.

“Ồ, thế ta hỏi ngươi, thóc gạo, cá thịt ngươi ăn từ đâu mà ra? Vàng bạc ngươi đeo là do ai đào về? Cùng là cơ thể Phạm Thiên, tại sao gót chân lại là thấp kém, nếu thế sao ông ta còn có chân?”.

“Chắc ông ta muốn hòa đồng với con người hả? Vậy thì chuyển lời của ta, bảo ông ta đeo dép vào cho đỡ bẩn chân”.

Cả chiến tuyến ai nấy cười nghiêng ngả, bên kia những người lính chinh triệu thì hơi chạnh lòng nhìn xuống bàn chân trần. Bồn Hậu tức đỏ cả mặt, nhưng nàng Trinh vẫn không buông tha.

“Nếu các ngươi không sớm cút khỏi Đại Việt, các ngươi sẽ đi chân trần giống thần của mình đấy, bởi các ngươi sẽ chạy mất cả dép”.

Lại một tràng cười nữa vang lên.

“Người dân, binh sĩ Phù Nam nghe ta nói, đừng tin lời dối trá bịa đặt của chúng. Chúng chỉ muốn các ngươi u mê, đời đời làm nô lệ, bán mạng đổi lấy vàng bạc, sung sướng cho chúng thôi. Hãy hỏi người Đại Việt ta, thần linh cho họ thứ gì?”.

“Tự do...tự do”. Những người lính hét lên đáp lời.

Bồn Hậu không kiên nhẫn ăn chửi nữa mà cút thẳng, hắn quyết định án binh bất động đợi tới đầu đông, nước sông rút bớt sẽ đổ bộ số lượng lớn, lấy thịt đè người.

Góc cuối miền Câu Lậu, Lạc ngạo nghễ cưỡi trên lưng con Sấm, sau lưng hắn là cả ngàn kỵ binh, tổ kiến từ các thể loại ngựa diễn tập, đây là một phần kế hoạch kỵ binh tương lai của Đại Việt. Lạc lấy chiếc ống nhòm rồi nhìn ra biển. Hồi lâu, hắn cười cười đưa chiếc ống nhòm cho tên kỵ binh người Celt bên cạnh.

“Nhìn thử không?”.

Gã kia kính cẩn đón lấy, ngắm nhìn hồi lâu rồi tấm tắc nói.

“Thật thần kỳ, đây là con mắt của thần linh ư?”.

“Ngươi đoán xem”. Lạc cười cười đáp lời.

“Thưa vương, ngài đã gặp thần của chúng ta đúng không? Ngài ấy, có trông giống thần Taranis không, vua của các vị thần ấy?”.

Gã Celt đần mặt hỏi, xung quanh cũng có không ít người tỏ ra tò mò.

“Ngài ấy hóa thân thành rất nhiều vị thần, rất nhiều hình dạng, ta nghĩ là có đấy”.

Lạc hơi rướn môi, gật gù.

“Thần Taranis có tám cánh tay và sáu con c*c, ngài ấy cũng thế chứ?”.

Lạc hơi ngạc nhiên, người châu âu và cả người Rome không ngại khi nói về bộ phận sinh dục hay chửi thề như người Châu Á. Với họ đó là cách để nhấn mạnh trong nhiều trường hợp, mà về thân thể thì họ vô cùng tự hào, người Hy Lạp từng có cả những triết lý về khỏa thân cơ. Nhưng mấy gã bắc u có vẻ quá quan tâm vấn đề này thì phải.

“Chắc chắn rồi, ở Châu Á, ngài từng xuất hiện với cả ngàn cánh tay và con mắt cơ”.

“Nhưng ngài vẫn có sáu con c*c chứ ?”.

Lạc phá lên cười, hắn chỉ tay ra biển.

“Nhiều hơn, nhiều như những con thuyền ngoài kia, sắp sửa cắm sâu vào đít lũ quân Phù Nam đấy”.

Cả lũ cũng phá lên cười hô hố, phía xa trước mặt họ, chi chít những chiến thuyền Lĩnh Nam đang tiến vào chiến trường Cửu Chân.

Trong hơn một tháng lũ, cả mấy vạn người dân Đại Việt ở Khúc Dương đã kiếm thêm kha khá lương thực bởi đi đóng tàu thuê cho Lạc. Với một vài mẫu được đóng trước đó, cộng thêm kỹ thuật thực tiễn của những thợ châu u và sự chăm chỉ của người Việt. Cục hậu cần đã hoàn thành một hạm đội thử nghiệm cho nàng Chân. Không nên coi thường người dân Việt, vốn dĩ thời này sống ở ven sông, biển họ đã biết đóng thuyền từ bao giờ rồi, có điều là thuyền chiến kiểu mới thì vẫn cần có sự hướng dẫn và thói quen lao động theo dây chuyền.

Kể khổ với nàng Chân thế thôi, chứ Lạc đã chuẩn bị từ lâu, hầm sấy gỗ đã hoạt động từ đầu năm rồi (hầm sấy gỗ đưa vào từ đầu truyện nhé, không đọc đừng hỏi nhiều, đau đầu).

Cũng một phần do lượng gỗ quá lớn nên phải có thời gian chuẩn bị, đặc biệt là long cốt và cột buồm. Các chi tiết được chuẩn bị trước và đóng theo bản vẽ, người dân đến chỉ theo sự chỉ đạo mà lắp ráp vào thôi. Về các mẫu thiết kế thì toàn có sẵn trong lịch sử, hắn không ngu mà tự đi thiết kế tàu, và lần này là cơ hội vô cùng tốt để huấn luyện cũng như kiểm tra ứng dụng, hắn sao bỏ qua được.

Tháng mười âm lịch, hạm đội gồm hơn ba mươi tàu đủ kiểu đóng mới và hơn hai mươi thuyền cũ Lĩnh Nam vòng qua bờ biển ải Thần Phù, chạm chán thủy quân Phù Nam tại bờ biển cửa sông Mã. Nước sông phía trên đã dần rút, khó lòng hoạt động lượng lớn chiến thuyền trên dòng sông Mã rất quanh co thời này.

Nàng Chân đứng trên chiếc thuyền buồm kiểu Galeon giương ống nhòm quan sát phía bờ biển, một đội tàu chừng bảy, tám chục chiến thuyền canh gác cửa biển của Phù Nam cũng đang tập kết. Quân Phù Nam lần này xuất động chừng hai trăm tàu lớn, nhỏ, nhưng một nửa số thuyền đang ở Nhật Nam, phục vụ hậu cần.

“Gió ngược từ đất liền ra, tàu buồm tiến lên trước dụ địch”. Nàng hạ xuống ống nhòm ra lệnh.

Tuy thủy quân Lĩnh Nam là những người cũng có số má, nhưng họ chỉ quen với các thuyền chiến mái chèo và có loại kết hợp buồm. Những cánh buồm to và bánh lái thì hơi mới lạ. Những thuyền buồm to như Galleon hoặc Frigate, hay lớp Man of war sau này thì không phải muốn làm chủ mà dễ.

Hải quân kỷ tàu buồm chủ yếu được đánh giá bởi ba yếu tố, kỹ thuật sử dụng buồm, kỹ thuật pháo binh trên tàu và đặc tính chiến đấu của tàu. Bởi vậy nên muốn tổ kiến hải quân hùng mạnh, việc diễn luyện, kiểm soát các yếu tố này là cực kỳ quan trọng.

Lạc hoàn toàn có thể đúc ra đại bác, nhưng có quá nhiều yếu tố làm hắn không thúc đẩy vội. Thứ nhất là trình độ luyện kim và hệ đo lường còn đang trong giai đoạn mò mẫm. Thứ hắn có cũng chỉ là lý thuyết, hệ mét chuẩn còn chưa có mà đòi đúc được những pháo thực chiến được thì chỉ có thể là chém gió. Hắn không muốn tốn tài nguyên cho những khẩu đại pháo nặng cả chục tấn, lậy chín cái, ngủ mười giấc mới bắn phát nữa. Dọa dồ là chính, Đại Việt cần những thứ thực tế để đưa được lên tàu, hoặc kéo ra địa hình thật chứ không để ngắm, tốn tiền xây cả pháo đài để đặt lên.

Thứ hai là nguồn cung ứng Lưu Huỳnh, khi mà hải quân chưa phát triển, hắn chưa thể mở rộng được đến khu phía nam nơi có vành đai núi lửa thì lấy đâu ra thuốc súng đủ dùng cho sản xuất chứ đừng nói chiến trường. Hắn đã cử người sang Nhật kiếm một ít, bên đó thời này vẫn còn thổ dân lắm, nhưng bấy nhiêu là để phục vụ nghiên cứu. Mười năm, hai mươi năm nữa có cũng không muộn, hắn có ưu thế cả ngàn năm, đủ để giữ vững Đại Việt tới lúc ấy.

Thứ ba là phải đồng bộ hóa vũ khí với các tàu chiến chạy buồm mà vẫn còn đang trong thời gian thử nghiệm này, con đường bá chủ, kiểm soát biển cả mới là con đường hắn hướng tới. Ít nhất cũng phải là khu vực phía Đông này.

Hai chiếc tàu buồm lừ lừ xuất hiện trong tầm mắt quân Cửu Chân, chúng dài hơn ba mươi mét với bốn cột buồm, cao nhất tới hơn năm mươi mét. Hai chiếc thuyền xiên xẹo tiến vào, họ đang thử nghiệm chạy ngược gió trước mặt quân địch, bài tập mà mới hai tháng trước mới tập.

Thuyền buồm sử dụng sức gió, nhưng không phải cứ ngược gió là chịu, lực gió dù có thổi thế nào, cũng luôn tác động một lực vuông góc lên mặt phẳng cánh buồm, bởi vậy nên chúng có thể đi ngược gió với một góc rất nhỏ.

“Tốc độ không đạt sáu hải lý, căn góc, chạy zic zac, chuẩn bị bẻ lái”.

Người sĩ hô lớn,khắp nơi trên tàu những sĩ quan từ Mê Linh trở về liên tục quan sát mấy gã quay những cuộn dây thừng bên những đồng hồ cát đang chảy, những người khác thì ghi chép lại đồng hồ gió từ dụng cụ đo hình ngôi sao quay tít. Một số khác còn với hẳn ra mạn tàu hoặc xuống tầng dưới để ghi chép độ rung, lắc, độ mớn nước.

Các tàu buồm được Lạc cho đóng theo những mẫu thử nghiệm ở thế kỷ XV, sau này khi có đại bác sẽ đổi hoàn toàn sang tàu buồm. Tuy chỉ thử nghiệm nhưng cũng làm đủ tiêu chuẩn đoàng hoàng, cứ dựa theo trọng tải mỗi tấn giãn nước là 0,65 mét vuông buồm, cột buồm làm rất cao. Chỉ để huấn luyện nên không có vũ khí nên nó khá nhanh, trong điều kiện thời tiết lặng gió có thể đạt vận tốc năm hải lý một giờ. Toàn là những thiết kế có thật trong hải quân Anh, Bồ, Hà Lan nên không lo việc bị lật úp lúc chạy thử.

Những tàu buồm Đại Việt mang tải trọng phụ gần với lượng pháo sẽ đúc sau này, vậy nên nếu bị đuổi rát quá, họ có thể vứt bớt phụ tải mà chạy băng băng, thế nên nàng Chân mới đích thân dụ địch.

“Đuổi theo, bắt lấy hai cái tàu kỳ quái kia dâng lên quốc vương”.

Gã chỉ huy thủy quân Phù Nam ra lệnh. Hai con tàu kỳ lạ này đã làm dấy lên sự tò mò của hắn.

Nàng Chân mỉm cười, quay đầu nói với lính hiệu.

“Tiếp tục nương gió chạy lên phía bắc, truyền tin để số hai, số ba, số bốn tiến lên”.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 310

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.