Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÍNH KẾ LẪN NHAU

Tiểu thuyết gốc · 1602 chữ

Trong thành Hợp Phố, Đào Kỳ đã nhận được chiến báo. Trận công trại ngắn ngủi của Hán quân khép lại với hơn 300 binh sĩ chết trận, phía Lĩnh Nam quân chỉ có khoảng chục người chết và vài chục người bị thương nhẹ.Vì bất chợt một cơn mưa dông lớn đổ xuống, từng hạt từng hạt mưa trút xuống những khu rừng, con đường làm toàn bộ khu vực trở nên lầy lội. Hai quân tạm dừng mà lặng yên quan sát nhau, như hai con thú lặng yên nằm rình mồi. Thoáng qua chút vui mừng, Đào kỳ nhìn về phía đia đồ được đánh dấu chi chít , chàng đang suy nghĩ về việc trinh sát phía nam bặt vô âm tín đã hai ngày, ba đội trinh sát toàn bộ không trở về. Hồi lâu, chàng cho mời Chiêu Hiển và Đô Thống tới bàn bạc. Chừng một nén nhang thời gian thì Đào Chiêu Hiển và Đào Đô thống đã trở về từ tường thành, hai chàng đang gấp rút huấn luyện cho khoảng 800 lính mới bổ sung. Nói là huấn luyện chứ thực ra cũng chỉ là dạy điều lệnh và để họ hiệp trợ thủ thành, chứ tác chiến thì đến quân chính quy còn chưa ăn thua huống hồ những gã lính mới này. Sau khi nắm được tình hình, Chiêu Hiển nói :” Đệ, phải chăng quân Hán định chia quân, phục kích tiếp viện quân ta, nếu vậy thì quân ta sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không những quân ta gặp nguy hiểm mà còn ảnh hưởng tới việc chuẩn bị quân đội của Vương”. Đào Kỳ đáp:” Huynh trưởng nói phải, ta đoán chúng muốn vây chết tòa thành này, từ đó không ngừng hút máu quân ta”. “Nhưng chẳng phải quân ta có thể lui bằng đường biển hay sao”, Đô Thống đáp lời.Đường biển,thủy trại,chính vậy. Đào Kỳ mắt sáng lên :” chính vậy, quân địch muốn giương đông kích tây, tập kích thủy trại và không chế cảng, đệ sẽ lập tức cho đưa tin tới thánh chân công chúa xin phối hợp”.Lại quay về Đô Thống mà cười lớn, ”huynh chẳng phải vẫn muốn đánh Hán quân hay sao, lần này tới lượt huynh rồi đó”. Đô Thống nghe thế không kiếm chế nổi ánh mắt háo hức,hận không thể ngay lập tức xách đao mà đi.

Phía bên bờ biển, Khúc Dương thành, bầu trời vẫn trong xanh,những cánh chim biển vẫn đang chao lượn trong khoảng không xanh ngát vô cùng tận của biển và trời. Dưới những cánh chim ấy là từng chiếc thuyền đang chậm rãi tiến lên . Đó là thủy quân của thánh chân công chúa Lê chân, đội thuyền có tới 50-60 chiếc đang men theo bờ biển chậm rãi tiến lên, đa phần là những chiếc thuyền nhỏ, chủ yếu là mông trùng và một số thuyền nhẹ có hình dáng gần với thuyền mông đồng sau này. Có hai chiếc lâu thuyền hai tầng chiếm được của Hán quân thì được dùng làm soái hạm. Điều đặc biệt là những chiến binh trên thuyền đa số là nữ binh, nam thì chỉ chiếm số ít. Lĩnh Nam quân có lẽ là quân đội duy nhất trên thế giới lúc này có lực lượng đông đảo nữ binh, nữ tướng. Các nàng chèo thuyền theo nhịp hò dô, ánh mắt đầy kiên định nhưng đôi khi cũng không tự chủ được mà ngước nhìn về phía chiếc soái hạm, nơi mũi thuyền ấy là một người con gái tuổi chừng đôi mươi, xinh đẹp tuyệt trần đang đứng hiên ngang mà đón lấy những cơn gió biển. Cùng lúc phía trên bờ,cũng là một đoàn quân với đa phần là nữ binh đang tiến bước, quân số chừng ba ngàn người mà có tới hơn hai ngàn là nữ. Các nàng trang bị đơn sơ nhưng rất nghiêm cẩn,khiên giáo chỉnh tề,hiên ngang mà bước chẳng kém gì những người đàn ông trong đoàn. Nữ tướng dẫn đầu ngồi trên lưng voi đang tóm tém nhai trầu, hàm răng đen láy không tương phản với nước da trắng bóc mà lại có phần làm tô thêm vẻ mặn mà, thành thục. Đó là bát nạn tướng quân Vũ thị Thục,nàng điềm đạm nhìn địa đồ rồi phất tay nói với quản tượng:” Đốt khói hiệu cho Thánh chân công chúa, quân ta sẽ hành quân qua đêm”.Hai đạo quân thủy bộ cứ thế mà tiến bước,ai biết chỉ vài ngày tới thôi sẽ có một trận chiến vô cùng khốc liệt đang chờ đợi các nàng.

Doanh trại Hán quân, Mã Viện đứng trước cửa trướng mà nhìn trời, cơn mưa dông chẳng có dấu hiệu sẽ ngừng mà ngày một mạnh lên, trong doanh đã có vài nóc lều bạt bị gió thổi đổ, từng gã hán quân ngồi co ro ủ dột. Thê thảm nhất vẫn là khu nô binh, chính là nơi nhốt những cô gái từ các bộ tộc bị bắt về. Ánh mắt họ đã mất đi thần trí, thân thể chẳng còn mảnh vải che thân, chỉ ngồi ôm gối co ro trong những chiếc lồng gỗ. Họ chẳng buồn phản ứng khi có người bị kéo đi mua vui cho quân Hán nữa. Đã mất hết hy vọng,thứ chờ đợi họ bây giờ chỉ có kiệt sức mà chết, rồi thân xác thì bị quẳng vào rừng mà làm mồi cho dã thú.

Mã Viện đang cau mày mà suy nghĩ, linh cảm của một vị tướng già cả đời sa trường cho lão điều gì đó bất ổn .Lão tỉ mỉ nghĩ lại kế hoạch, kế sách của lão khá vẹn toàn, quân đánh lén sẽ quay ngược lại chặn đường bộ quân sau khi chiếm thủy trại. Thủy quân Lĩnh Nam thì khá là đơn sơ theo tình báo gửi về,hơn thế nữa trong tay lão vẫn còn một hậu chước. Nhưng nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể vơi đi cái cảm giác bất an. Chắp tay đi lại vài bước, lão ra hiệu cho tên thân vệ bước đến ghé tai mà thì thầm mấy câu.Gã này chắp tay rồi phút chốc biến mất trong cơn mưa gió.

Buổi tối, bên bìa rừng trước trại Phổ Kỳ, những tên Hán quân đi tuần doanh đang bị cơn mưa hành hạ tơi tả, chúng bước xiêu vẹo trong bùn đất lầy lội, thi thoảng văng ra những tiếc chửi đầy ấm ức.Một gã Hán quân đang ngồi trên tháp canh nghĩ mà ghen tỵ với lũ quân ở bản doanh,giờ này chắc bọn nó đang ăn no mặc ấm. Lại còn có nữ nhân để giải trí nữa, chúng thì bị vứt ra như chó mà đùa với cục xương cứng trên núi kia. Tên nào cũng nhớ hôm đầu trước khi công lên thì thằng nào thằng nấy hào hứng như sắp đi nhận quà tết. Thế mà lúc công lên thì nhoằng cái mấy trăm anh em đã đi bán muối. Cay nhất là trong số ấy còn có thằng nợ tiền đánh bạc của hắn còn chưa trả kìa. Giờ đi đâu mà đòi đây?

Tòa trại được Hàn Vũ bố trí nghiêm ngặt, toàn bộ cây cối phía trước vài chục mét đã bị phát quang, cỏ thì bị đốt rụi. Hắn còn bố trí thêm cả tháp canh ở tường trại để phòng bị tập kích. Trận đánh đầu tiên đã làm cho hắn có cái nhìn khác, Lĩnh Nam cũng có quân tinh nhuệ chứ không phải rặt lũ ô hợp.Hắn từng có ý dùng hỏa công, nhưng giữa vùng rừng rậm thế này, quân Lĩnh Nam có thể đu dây theo mặt sau trại mà thoát, còn hắn thì bị giáp kích giữa biển lửa và quân trong thành. Với lại mục tiêu chính Mã Viện đã đề ra chỉ là giả công thôi, hắn đang mong cơn mưa ngừng lại, thủy quân tới sẽ là lúc hắn phóng thích cơn giận này.

Một lát,hắn chìm vào trong giấc ngủ mà không hay phía tây trại từng chiếc bóng đen đang lặng lẽ nhích tới,họ như tàng hình giữa bùn đất và đám cây cỏ cháy dở dang. Sau gốc cây cháy dở dang, Đào Hồng lặng lẽ giương cung về tên Hán quân đang ngái ngủ trên tháp canh. Phập,mũi tên cắm ở cổ họng đánh thức tên Hán quân lúc nãy trong vài giây rồi lại đưa hắn chìm vào giấc ngủ mãi mãi. Giờ hắn sẽ cũng được xuống địa phủ cùng gã nợ tiền kia,tha hồ mà đòi. Lũ lính trực thì đang bận co ro lại trong lều để tránh mưa. Từng người lính Đào gia chìm ngập trong đất bùn nhanh chóng trỗi dậy ném dây móc lên leo tường, rất nhanh, trong trại đã có chừng 50 người quân Đào gia, họ vòng qua các trướng có quân lính đang thức mà tiến về những lều bạt im lìm. Những gã hán quân còn đang say giấc kinh hoảng tỉnh lại trong một giây rồi lại lặng im, thứ cuối cùng chúng nhìn thấy là những gương mặt đầy bùn đất. Chừng khoảng nửa nén hương ( 30p) đã có vài chục binh sĩ Hán quân bị ám sát lặng lẽ. Những người lính Đào gia âm thầm rút theo đường cũ. Bỏ lại vài chục xác chết và lũ Hán quân vẫn đang co ro trong cái lạnh của cơn mưa.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 207

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.