Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máu mũi không ngừng tuôn

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Thời gian buổi sáng dần trôi đi, Linh Mông đang đọc sách chăm chú, còn đồ đệ vẫn đang cố luyện loại đan dược nhất phẩm thứ năm thì có tiếng gọi :

- Linh Mộng, Linh Mộng ơi, á lộn lão sư ơi, lão sư ơi. – Nghe tiếng gọi như vậy, Linh Mộng cũng đoán được tên hỗn đản đang gọi nàng rồi nào rồi.

- Sao thế ? Đừng bảo lại hết hồn lực vì luyện ra phế đan nữa nhé ! – Linh Mộng thanh âm có chút bực tức truyền tới.

- Không phải, mà là ta luyện ra thanh tâm đan phẩm chất tốt hơn rồi. – Quân Huyền vừa nói vừa mang lò luyện đan tới chỗ Linh Mộng.

- Cái gì ? – Linh Mộng có chút khó hiểu, rõ ràng hôm qua hắn đã luyện ra đan dược gần như hoàn mĩ đan dược, nay hắn bảo luyện được đan dược phẩm chất cao hơn ? Chẵng nhẽ, hắn thực sự ngưng luyện ra được hoàn mỹ đan dược sao ?

Quân Huyền hắn mang lò đan đến chỗ Linh Mộng, nàng không chần chừ liền lập tức mở lắp lò đan ra. Hương thơm đan dược lập tức được giải phóng ra, nhưng hương thơm đan dược này lại khác. Hoàn toàn khác với hương thơm đan dược của thanh tâm đan.

Linh Mộng cau mày lại rồi hỏi :

- Đây là thanh tâm đan sao ? Sao mùi hương lại khác ?

- Do ta thêm một chút nguyên liệu khác vào, nhưng hương thơm này so với thanh tâm đan kia có chút khiến người ta thoải mái hơn mà.

- Hương thơm này đúng thật khác lạ ! Mà ngươi nói gì ? … Thêm nguyên liệu khác ? – Linh Mộng đang ngồi yên lập tức đứng dậy.

- Ngươi có biết phối hợp nguyên liệu như này đã là hoàn mĩ nhất rồi không ? Nếu ngươi cho thêm nguyên liệu khác liền có thể khiến nổ lò đan khiến luyện đan sư bị thương, mà tệ hơn thế là biến nó thành độc đan. – Linh Mộng không chịu được liền nói một tràng dài.

- Nhưng mà ta thành công mà. – Quân Huyền tay gãi gãi đầu đáp.

Câu nói vừa dứt liền khiến sự tức giận của Linh Mộng giảm tột độ, hắn nói không sai, dù hắn cho thêm nguyên liệu khác là nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội, mà hắn lại nắm được cơ hội ngay lập tức nên luyện đan lập tức thành, mà không chỉ thành đan bình thường nếu đem so sánh đan dược này còn lợi hơn nhiều với thanh tâm đan kia.

- Ngươi là cho thêm nguyên liệu gì ? – Linh Mộng bản tính tò mò nổi lên liền hỏi.

- Nguyên liệu này chỉ có ta có thôi, người muốn ta bật mí thì đánh đổi một yêu cầu của ta… - Quân Huyền vừa nói vừa cười cười, mà nụ cười này có vài phần nguy hiểm.

- Yêu cầu gì ? Chỉ cần ta làm được mà không quá phận ta sẽ đồng ý. – Linh Mộng dứt khoát nói.

- Yêu cầu này tạm thời ta chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra sẽ đưa nguyên liệu cho người.

- Được, quân tử nhất ngôn. – Linh Mộng nghe hắn nói vậy mới mỉm cười thả lỏng đôi chút.

- Mà lão sư… - Quân Huyền ngập ngừng không nói rõ ràng làm Linh Mộng chau mày hỏi :

- Sao ?

- Ta không dám chắc ta là quân tử đâu, dù gì ta chỉ mới lứa tuổi học trò. – Quân Huyền vừa nói vừa cười cười.

- Ngươi… - Đang định trách mắng thì Quân Huyền nói tiếp.

- Mà ta phải đi ăn cơm đây, chiều còn đi học phó viện trưởng nữa. Tạm biệt nha lão sư. – Quân Huyền dứt lời liền cấp tốc chạy ra ngoài phòng luyện đan, hắn biết nếu hắn ở lại thêm chút nữa tai họa sẽ ngập đầu.

- Ngươi…tức chết ta mất ! – Linh Mộng tức giận nói, nhưng khi thân ảnh hắn biến mất nàng lại cười vui vẻ : ‘Không nghĩ tới ta có thể có một học trò thiên tư tốt như vậy !’

Quân Huyền vừa rời phòng luyện đan liền tiến tới nơi ăn trưa, trên đường đi hắn không ngừng thôi động công pháp thôn hồn để hồi phục lại hồn lực. Đáng tiếc, hồn lực trong không khí lại cực mỏng manh hắn cố hấp thu cũng chỉ khôi phục lại được một chút ít.

- Vẫn là hấp thu từ hồn thú là hồi phục nhanh nhất. - Hắn thở dài.

- Mà nói đến hồn thú, ta có hồn thú đi theo vốn tưởng hồn thú 1000 năm bảo vệ an toàn nào ngờ, tiểu phượng này toàn là trốn trong áo ta rồi ngủ. – Quân Huyền nhìn vào tiểu phượng rồi than thở.

Khi ánh mắt hắn rời đi thì đôi mắt tiểu phượng dần mở, đôi mắt phượng mở ra nhìn Quân Huyền thở dài như thế trong chốc lát rồi lại nhắm lại, không rõ là nhắm lại để suy tư hay để ngủ tiếp.

Quân Huyền sau khi ăn trưa liền tiến tới phòng phó viện trưởng. Đến nơi, hắn cũng không khỏi ngạc nhiên, nơi ở của phó viện trưởng lại là một biệt viện a ! Cái gọi là phòng có lẽ chỉ để cho tiện gọi.

Mà biệt viện này xung quanh có hồn lực dày đặc khắc hắn với bên ngoài, vì thế những cây cỏ trong biệt viện lúc nào cũng xanh tươi.

- Biệt viện này có chút khoa trương quá ! – Quân Huyền thốt lên.

Ngay khi hắn vừa dứt lời thì từ trong biệt viện liền có tiếng nữ tử âm ru truyền tới :

- Đến rồi à ? Vào đây đi.

- Vâng. – Quân Huyền đáp gỏn gọn rồi tiến vào trong biệt viện.

Vừa bước vào trong biệt viện Quân Huyền liền cảm thấy hồn lực trong biệt viện nồng đậm hơn bên ngoài mấy lần, nếu trong khuê phòng của Vân Lam không biết đến mức nào nữa ? Vừa nghĩ tới Quân Huyền liền không chần chừ tiến thẳng tới phòng của Vân Lam.

Tay mở cửa ra, vừa mở cửa ra Quân Huyền liền phụt máu mũi ngay lập tức, không phải do hồn lực nồng đậm quá mức mà do cảnh tượng trước mắt.

Hắn vừa tiến vào liền thấy thân ảnh Vân Lam nằm gỏn gọn trên chiếc ghế dài, không chỉ như vậy nàng lại mặc bộ y phục cực kỳ gợi cảm, để lộ đôi chân thon dài ngọc ngà ra ngoài. Mà dáng nằm của nàng có chút khiến nam nhân không chịu nổi, nàng nằm nghiêng về phía cửa phòng, để lộ ra đào tiên khiến nhiều nam nhân ao ước.

Đôi chân nàng thì mỗi chân duỗi dài ra, một chân co lại một chút, hai chân xếp chồng lên nhau tạo một tư thế cực cực kỳ gợi cảm. Nam nhân nào không tự chủ tốt liền có thể đã mạo phạm nàng. Đây Quân Huyền chỉ phụt máu mũi là nhẹ.

À Quân Huyền không chỉ phụt máu mũi mà hắn còn ngã ngửa ra đấy nữa làm Vân Lam lập tức bật cười, nàng ngồi nghiêm trang lại rồi nhìn Quân Huyền nói :

- Sao thế ? Lần đầu nhìn thấy mỹ nữ hay sao mà máu mũi chảy không ngừng vậy ?

- Mà cho có lần đầu tiên thật đâu cần ngã ngửa ra như vậy chứ ? – Vân Lam lại cười cười yểu điệu.

- Không phải lần đầu thấy mỹ nữ mà là lần đầu thấy mỹ nữ gợi cảm như lão sư, nhưng máu mũi này do hồn lực ở đây quá đậm thôi. – Quân Huyền không dám nhìn thẳng Vân Lam mà trả lời, hắn quay mặt đi hướng khác giấu đi sự ngượng ngùng.

- Hi hi ~ - Vân Lam nhìn Quân Huyền như vậy liền cười không ngừng.

Thật ra, nàng bình thường luôn lạnh lùng, ít tiếp xúc với nam nhân, ngay cả khi tiếp xúc với nữ tử nàng cũng mặc đồ kiểu cổ trang kín đáo chứ không bao giờ lại ăn mặc mà đôi chân ngọc ngà thon dài hở ra đến phân nửa như vậy.

Nàng mặc như này cũng vì Quân Huyền hôm qua dám buông lời ông bướm làm nàng đỏ mặt nên nàng quyết định trả đũa hắn. Và kết quả nàng đã thành công. Với cái dáng mỹ nhân cực chuẩn trời ban và giọng ngọt như mía, điệu cười hút hồn người khác của nàng khiến nam nhân nào cũng khó cưỡng lại.

- Còn định nằm ở cửa phòng ta đến bao giờ nữa, mau theo ta vào đây. – Nàng vừa dứt lời liền tiến vào trong. Quân Huyền cũng nhận ra nãy giờ hắn mải ngắm nàng mà quên mất, hắn vẫn đang ngả ngửa ở cửa phòng nào, đúng là càng khiến ngượng thêm ngượng.

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Thành Tà Thần sáng tác bởi Koiiii
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnNhânĐạoTiên
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 400

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.