Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói chuyện với cô chủ nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 1461 chữ

Vừa nghĩ tới chủ nhân của những chiếc bánh thì hắn đã thấy người kia từ trong nhà bước ra sân, đi về phía này.

“Chào cô chủ” hắn vội vàng đứng dậy, khom người cúi chào.

“Sao anh lại dậy sớm như vậy”

Công nhận là vì nôn nóng làm nhiệm vụ ngày, thêm nữa vì hắn sợ không kịp làm xong những nhiệm vụ này nên hắn dậy hơi sớm. Nhưng hắn không thể nào nói là tôi làm vậy để hoàn thành nhiệm vụ được, cô ấy sẽ nghĩ là hắn có vấn đề về thần kinh mất.

“Công việc rèn sắt cần rất nhiều sức khỏe, thế nên tôi dậy sớm tập luyện để cải thiện thể chất của mình, thưa cô chủ”. Hắn vội vàng lấy cớ vì công việc.

“À! Hôm qua em thấy anh làm việc rất tốt”

“Tôi chỉ cố gắng học hỏi trong công việc của mình thôi, thưa cô chủ”.

“Không nhiều người có thể học được nó trong ngày đầu tiên đâu, anh thật sự giỏi đấy”.

“Thật thế sao, cảm ơn cô chủ, tôi chỉ cố gắng hoàn thành công việc của mình thôi”

“Xem ra ông củ em đã có thêm một nhân viên giỏi rồi”

“Cô chủ quá khen rồi,… mà tôi cũng chỉ là một tên nô lệ mà thôi”.

“Anh đừng buồn, ở đây không có nhiều khác biệt giữa mọi người đâu” thấy tâm trạng hắn đi xuống Mafia Lia liền động viên.

“Vâng, thưa cô chủ, mọi người ở đây đều rất tốt ạ”.

“Dù gì thì anh cũng đừng cố gắng quá sức nha, anh nên ngủ thêm để phục hồi cơ thể chứ”.

“Thưa cô chủ, tôi phải cố gắng thay đổi cách sống của bản thân để có thể vươn tới những mục tiêu trong tương lai”

“Mục tiêu của anh là gì” Mafia Lia chợt hỏi, xong lại nghĩ tới cái gì đó lại nói “Em hỏi vui thôi, không trả lời cũng không sao nè, tại cũng riêng tư.”

“Không có gì thưa chủ nhân, mục tiêu trước mắt của tôi là thoát ly thân phận nô lệ hiện tạ, Mục tiêu xa hơn là giúp cho những nô lệ ở lãnh địa này được tự do”

“Ah…Anh thật là đặc biệt nha”

“Đặc biệt ư?... ha...ha. Tôi chỉ là một nô lệ thôi”

“Anh rất khác với những người khác, những nô lệ khác chỉ nghĩ đến kiếm sống mỗi ngày. Anh khác họ, anh không nghĩ lo cho mình, còn lo lắng cho những người khác.”

“Cô chủ quá khen tôi rồi. Nhưng bù lại, không phải chủ nhân nào cũng tốt như ở đây đâu. Tôi thật lòng rất biết ơn ông chủ Na Via và cô chủ lắm đấy…”

“Có gì đâu chứ, từ nhỏ, ông nội đã dạy bảo tôi phải yêu thương những người xung quanh.”

“Ah cô chủ, tại sao cô lại dậy sớm như vậy”

“Ngày nào em cũng dậy sớm làm đồ ăn sáng cho mọi người”

Thì ra là vậy, cũng phải thôi. Lượng thức ăn buổi sáng cũng khá nhiều những nô lệ của tiệm rèn đều được ăn ngày ba bữa ở đậy. Tuy những thợ rèn ở đây không phải tất cả đều là nô lệ nhưng cũng có tới tám người tính luôn hắn. Hắn chợt thấy có lỗi vì những lúc hắn vội đi làm mà không thèm ăn sáng, thậm chí có lúc còn tỏ ra khó chịu khi nghe nhắc nhở mà không màng tới việc để có một bữa ăn sáng đầy đủ chất và an toàn, mẹ hắn đã phải dậy sớm chuẩn bị, nấu nướng.

“Cảm ơn những bữa ăn của cô chủ nha, chúng rất là ngon đấy ạ.”

Trong giây phút hắn quên luôn cả hiện tại, hắn nói lời cảm ơn,… và trong tâm trí,… hắn như đang gửi lời cảm ơn đến người mẹ nơi quê nhà xa xôi của mình.

Cuộc đời này, phải nhìn nhận hết những tình cảm mà những người xung quanh đã cố gắng vì mình thì chúng ta mới sống tốt hơn, yêu thương gia đình và những người thân bên mình hơn.

“Phải không? vậy mà có người ăn không tốt đồ ta nấu, cũng không muốn ăn bánh ta làm.” Mafiali nghiêng nghiêng cái đầu một khuôn mặt đẹp trách móc, khiến hắn có một cảm xúc là lạ, bay bổng.

“Chủ nhân, để tôi giúp người nấu ăn một chút”

“Được không, vậy làm phiền một chút nha, đi với tôi nào,… mà hôm nay anh muốn anh gì.” Vừa nói, Mafiali vừa gọi hắn đi theo vào phòng bếp

“Ách… gì cũng được” hắn giật mình đi khi nghe Mafiali hỏi, bối rối lặng lẽ bước theo.

Trong bếp cũng khá rộng, ngoài phòng chế biến thức ăn còn có một phòng nhỏ để làm lạnh, bảo quản thực phẩm. Tám người nô lệ và hai người chủ ăn ba bữa một ngày cộng với hơn mười thợ rèn làm thuê chỉ ăn bữa trưa, nên có một phòng lạnh sẽ giúp cho cô ấy không phải đi chợ mỗi ngày.

Quan sát một vòng, Jai Vie quay đầu lại hỏi Mafia Lia.

“Cô chủ, khi nào đi chợ cô hãy cho phép tôi đi cùng với cô chủ nhé.”

“Tại sao lại thế, em thấy anh làm việc cũng nhiều rồi, hãy dành thời gian nghỉ ngơi đi thôi”

“Tại vì tôi cũng có thứ mình muốn mua ạ”

“Anh muốn xách đồ giúp em chứ gì. Anh yên tâm, em khỏe lắm. Anh đừng quên, em là cháu gái của một thợ rèn đấy nhé.” Mafia Lia cười cười đưa cách tay phải của mình lên gồng sức khiến cho con chuột của cô ấy nhoi nhoi lên trong ống tay áo.

Nhìn thấy hành động dễ thương của cô chủ, Jai Vie lại chợt nghĩ về cha mẹ của cô bé ở đâu, vì từ hôm qua tới bây giờ hắn không thấy. cuộc trò chuyện vừa rồi, cô bé không đề cập tới họ, cũng không được nghe ai khác nói về họ. Nhưng có lẽ do có xem phim Việt Nam nhiều, hắn biết lúc này không nên hỏi cô bé về họ. Nhìn thì có vẻ quan tâm, nhưng lại vô tình làm khơi gợi lại nỗi đau nào đó của con bé.

“Không phải chỉ xách đồ cho cô đâu, tôi cũng muốn mua một ít sữa cho mình nữa. Thưa chủ nhân.”

“Ây, anh rửa rau củ giúp em. Em vào đây một lát.” Nói rồi không đợi hắn trả lời, Mafia Lia chạy vọt vào trong kho lạnh.

Một lát sau Mafia Lia trở lại, hai tay cầm theo một ly sữa bò, đưa cho Jai Vie “cho anh nè, xem như cảm ơn anh phụ giúp em nấu ăn.”

Jai Vie bỗng dưng sững sốt, hai mắt sáng lên. Cô nương này, như thế này là muốn bao nuôi mình sao. Tái sinh một kiếp này không uổng, tưởng là nhân vật chính trong truyện tái sinh thành nô lệ, thế này thì tái sinh thành trai bao rồi.

“Cảm ơn cô chủ, nhưng tôi có thói quen uống sữa sau khi ăn sáng, tôi sẽ dùng sau nha” hắn dùng hai tay nhận lấy rồi vờ quay về phòng nhưng nữa đường cất vào túi đồ không gian rồi quay lại.

Sau giờ ăn sáng, hắn uống đúng 150ml sữa còn dư lại 50ml hắn cất vào túi đồ không gian, kiểm tra lại thuông tin chỉ số.

__

Tên: Jai Vie

Loài: Nhân tộc

Giai cấp: Nô lệ

Danh hiệu: Không

Level: 1 (48 / 50)

Sức sống: 6

Sức mạnh: 5

Nhanh nhẹn: 4

May mắn: 1

Điểm tự do: 0

__

Như vậy điểm Sức sống đã tăng lên một điểm kinh nghiệm đã tăng lên mười điểm.

Hắn lại thắc mắc khó hiểu về nhiệm vụ này, tại sao ăn sáng tăng sinh lực mà ăn trưa và ăn tối lại không có hiệu quả này.

Cũng đã đôi ba lần hắn thắc mắc, chỉ số tín lực là gì, tại sao lại là không, đến bây giờ vẫn chưa tăng, hắn cũng không biết làm cách cách nào để tăng thêm.

Hệ thống này là gì? Ai tạo ra hệ thống? Mục đích của hệ thống này là gì?... Hắn phải nghiên cứu kỹ lưỡng hơn để có thể gia tăng khả năng tồn tại của hắn ở thế giới xa lạ này. Lan man một lúc, cũng đến thời gian làm việc rồi, Hắn đứng dậy, bắt tay vào công việc hằng ngày của một nô lệ.

Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Nô Lệ sáng tác bởi NgheCa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgheCa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.