Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Thể Nhìn Bề Ngoài!

Phiên bản Dịch · 2657 chữ

Chương 3: Không Thể Nhìn Bề Ngoài.

Đông Hoang giới, Ngọc Lữ Sơn, Thủ Tĩnh Phong.

Quần cung san sát, điện lạc cao vân.

Trên mái ngói điêu ngọc trác ôn nhuận, phía dưới gạch xanh trải dài, tiên hạc bay lượn ngang mây mù, thụy thú chạy nhảy trong cỏ hoa, lộ ra một loại tiên gia chi khí, khó mà nhầm lẫn đi đâu.

Tĩnh Hư Đạo Cung, Đan Phòng.

Đàn Phòng vô cùng rộng rãi, mặt bên là đủ loại giá đựng đan dược, đối diện có từng bó dược liệu cùng đan liệu yên vị.

Ở giữa Đan Phòng đặt một bầu Bát Quái Đan Lô, Đan Lô đồ án phức tạp, triện văn chìm nổi, kích thước to lớn như núi nhỏ, hai bên đan lô có một nam một nữ, lăng không xếp bằng.

Hỏa quang tia tía thi thoảng chuyển vàng, thi thoảng đỏ rực, bảy sắc đều hiện, cuối cùng lại quy về tử hỏa.

Ánh lửa soi rọi ra hai gương mặt trẻ trung.

Nam tử ngồi bên phải, người này ngũ quan tuấn tú, mặt như quan ngọc, tóc mai điểm bạc rũ xuống hai bên, một thân lam bào trôi nổi bồng bềnh, tay áo lớn không gió tự bay.

Nữ tử ở đối diện y, nàng xinh đẹp tuyệt trần, không gì tả nổi, mái tóc đen dài như thác, bạch y phiêu miểu, đuôi áo trôi nổi, nối vào nơi mông lung.

Một nam một nữ này chính là Phong Chủ Thủ Tĩnh Phong.

Nam là Thương Ninh Tử, hiệu Thương Ninh Chân Nhân, nữ là Minh Thanh Tử, hiệu Minh Thanh Chân Nhân.

"Nhìn xem thời gian, là lúc Thiên Kiếp đến rồi, nhưng ta sớm cho Thuần nhi mượn Thiên Cơ Kính, có lẽ hẳn là cản được một hồi.

Ta vẫn có chút không an lòng, sư muội, nàng tính toán một quẻ, xem xem tình hình ra sao?" Thương Ninh Chân Nhân đánh ra một đạo pháp quyết, từ tốn lên tiếng.

Thất Sắc Chi Hỏa nổi lên cuộn trào, từ tím hóa đỏ, từ đỏ hóa vàng, không có quy luật chuyển đổi, đánh vào đáy đan lô.

Minh Thanh Chân Nhân khẽ gật đầu, một tay thủ ấn, một tay bấm ngón tính toán, bỗng nhiên ánh mắt nàng hiện ra kỳ quang, mày dài nhíu nhẹ.

"Không đúng, Thiên Cơ mịt mờ, bị che lấp, tìm không thấy Thuần nhi."

"Hừm?" Thương Ninh Chân Nhân nghe vậy, liền một tay thủ ấn, một tay bấm quyết.

Lông mày y dần dần nhăn lại, trên mặt hiện ra thần sắc không giải.

"Là có đại năng nào che lấp Thiên Cơ sao?" Thương Ninh Chân Nhân tự hỏi.

Y thần tình không loạn, tay trái vừa lật, trước mặt đã phiêu phù một mặt gương cổ.

Gương này màu đồng xanh, đường nét cổ phác, xung quanh mặt kính trạm khắc thiên đấu tinh thần, phía sau có một đồ án huyền ảo, cho người ta một loại cảm giác m Dương đảo điên, Ngũ Hành lẫn lộn.

Chính là Thiên Cơ Kính!

Thương Ninh Chân Nhân đảo tay, pháp lực vận chuyển, tay bắt pháp quyết, Nguyên Thần cất cao, lợi dụng một tia linh quang, bắt lấy manh mối.

Chung quanh y Tinh Đồ hiển hiện, mười tám chòm sao thay nhau thắp sáng, từng viên tinh thần lung linh mờ ảo, đều ẩn chứa Càn Khôn, biến hóa khôn lường, vô cùng thần kỳ.

Cả một vùng tinh không, tựa như mộng ảo hiện lên.

Ánh sáng từ Tinh Đồ hạ xuống, tụ vào cổ kính, khiến mặt gương vốn bình tĩnh không lạ, đột nhiên nổi lên gợn sóng mông lung.

Từng làn sóng nước lung lay, thủy ý dạt dào.

Bên trong dần dần có hình ảnh hiện lên.

Suối trong, cần trúc, thôn nhỏ,... Một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng, thần sắc nàng không lạnh không nhạt… nhà gỗ, khói bếp… mặt trời xuống núi...

"Lách tách!"

Thủy mặc đột nhiên tản ra, tựa như thủy tinh vỡ vụn, chìm xuống dưới đáy, sóng gợn ẩn lui, lộ ra mặt gương bình thường như cũ.

Tất cả thần dị không chút dấu hiệu biến mất.

"Thiên Cơ bị che giấu, là chuyện gì xảy ra? Tựa hồ không phải là cố ý ẩn giấu Thuần nhi, mà là vừa vặn nàng ở gần, vì vậy mới bị ảnh hưởng." Thương Ninh Chân Nhân lật tay lần nữa, Thiên Cơ Kính lăng không biến mất.

Minh Thanh Chân Nhân nhíu đôi mày liễu, nàng nghĩ một chút, thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân:

"Nếu đã không nguy hiểm, vậy thì tạm thời không cần để ý, nếu đến thời điểm Thuần nhi không trở về, muội sẽ tự mình đi một chuyến."

Thương Ninh Chân Nhân gật đầu, bàn tay lại đảo một cái, từ trong hư không lấy ra một đạo Linh Hỏa:

"Linh Hỏa của Thuần nhi không giao động, nói rõ không có nguy hiển, chuyện cứ như vậy đi, ta sẽ bảo lưu lại một tia linh quang này."

Dứt lời, Thương Ninh Chân Nhân búng tay, Linh Hỏa của Thanh Trần ẩn về nơi cũ.

Sau đó hai ngón tay y khép lại, tựa hồ kéo một thứ gì đó ra từ hư không, bàn tay vừa lật, một mặt cổ kính nửa hư ảo hiện ra, ngón tay y điểm nhẹ,"thứ" vô hình vô chất kia đã bị khóa vào Thiên Cơ Kính.

Hoàng hôn vàng óng, chân trời rực rỡ một mảnh mỹ lệ, không sao tả xiết.

Đạo Khả Chi một tay xách giỏ cá trống không, trên vai vác Thanh Trần, bước chân không chậm không vội.

"Đạo tiểu tử, ấy! Ngươi đang vác ai vậy!?" Lâm đại hán vừa thu dọn nông cụ, chuẩn bị về nhà, lại đúng lúc gặp Đạo Khả Chi, y còn kỳ quái vì sao hôm nay tiểu tử này trở vẻ sớm như vậy.

Không ngờ lại nhìn thấy trên vai Đạo Khả Chi vác một người, tựa hồ còn là một thiếu nữ.

Lâm Đại Ngưu lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu tử này chưa đến nửa ngày trước còn luôn miệng từ chối chuyện thành thân, không ngờ đi một chuyến, liền mang về một cô nương xinh đẹp.

"Đạo tiểu tử, kia là?" Lâm Đại Ngưu trên dưới đánh giá Đạo Khả Chi, giống như lần đầu tiên nhận thức lại hắn.

"Lâm đại thúc." Đạo Khả Chi cười nhẹ gật đầu, muốn lách qua, nhưng Lâm đại hán lại chặn đường.

Ánh mắt Lâm Đại Ngưu soi mói nhìn hắn, tựa như lần đầu gặp nhau, để hắn cảm thấy kỳ quái.

Đạo Khả Chi hồi tưởng một chút, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra, mới không tới nửa ngày, chính mình có gì khác lạ.

"Tóc ta có gì sao?" Đạo Khả Chi cảm thấy chắc là trên tóc có gì đó, dù sao hai tay hắn không rảnh rỗi, có lẽ trên đường có thứ gì đó dính lên đầu mà không nhận ra.

Lâm Đại Ngưu giật giật khóe miệng, nhưng mấy năm quen biết, vị đại thúc này cũng phần nào hiểu ra thiếu niên, hắn giống như đột nhiên từ trên trời rơi xuống, trừ ngôn ngữ cùng văn tự, đa số thường thức hoàn toàn không biết.

Nghĩ đến cũng có thể lý giải, nghe Vương lão hán nói, khi Đạo Khả Chi đến Đào Am Thôn, hắn bị mất hết trí nhớ, thậm chí đến hiện tại vẫn còn chưa nhớ lại gì.

Lâm Đại Ngưu vỗ gáy một cái, bỏ chuyện này qua một bên, chỉ vào Thanh Trần bị Đạo Khả Chi vác trên vai nói:

"Nàng là ai? Ngươi đi ra ngoài nửa ngày, không ngờ lại mang theo một vị cô nương trở về."

Nói đến đây, Lâm Đại Ngưu tựa hồ nghĩ đến gì đó, ánh mắt hắn thoáng liếc sang Thanh Trần bất động, suy nghĩ có vẻ càng thêm chắc chắn.

Lâm Đại Ngưu liền dùng ánh mắt quái dị nhìn Đạo Khả Chi, y không tự chủ được đè thấp giọng hỏi:

"Này, Đạo tiểu tử, không phải là ngươi bắt cóc người ta đấy chứ? Mặc dù ta thúc ép ngươi có chút đột ngột, nhưng cũng không cần phải làm như vậy.

Nếu không vừa ý Tiểu Hoa nhà ta, ta có thể để thẩm thẩm ngươi giúp mai mối nhà khác."

"Hơn nữa nhìn y phục của nàng, chắc chắn không phải người thường, tiểu tử ngươi làm như vậy, sẽ bị quan phủ bắt đấy!" Lâm Đại Ngưu chỉ chỉ vào y phục Thanh Trần nói.

Chú ý đến y phục vẫn còn hơi ướt của nàng, Lâm Đại Ngưu lại càng chắc chắn suy đoán của mình, tiểu tử này nhìn như thư sinh văn nhã, không ngờ hành động hung hăng như vậy.

Nhìn bộ dáng của cô nương này, tám phần là bị hắn dìm nước ngất đi.

Mà Đạo Khả Chi thì một mặt không hiểu ra sao, trong đầu đầy dấu chấm hỏi to nhỏ.

Hắn chỉ vào Thanh Trần, nghiêm túc nhìn Lâm đại thúc:

"Ta câu được nàng."

"Đúng vậy, là hắn câu được ta." Thanh Trần bỗng nhiên lên tiếng phụ họa.

Lâm Đại Ngưu bị dọa không nhẹ, không ngờ cô nương này vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt nhìn Đạo Khả Chi phát sinh biến hóa, tựa như lần đầu tiên nhận thức hắn.

Trong lòng Lâm đại hán thầm nghĩ, không ngờ tiểu tử này là người như vậy, câu dẫn cô nương nhà người ta, còn khiến nàng cam tâm tình nguyện! Không thể nhìn bề ngoài, không thể nhìn bề ngoài!

Giờ phút này, Lâm Đại Ngưu đột nhiên minh ngộ lời lúc nhỏ phụ thân nói với hắn.

'Người không thể nhìn bề ngoài, càng là nữ nhân xinh đẹp, càng độc ác! Càng là người hiền lành, càng gian xảo!'

Nghĩ đến chính mình cùng Đạo Khả Chi nhận thức 5 năm, vậy mà không nhận ra tiểu thử này có bản lãnh như vậy, tâm tình Lâm Đại Ngưu không tránh được có chút sa sút.

Thế nhưng tính ra, cũng là mình thúc ép mới khiến hắn làm ra hành động, cộng thêm thường ngày Đạo Khả Chi tính tình vô cùng tốt, Lâm Đại Ngưu đành thở dài, coi như thành toàn Vương lão ca vậy.

Trong lúc Đạo Khả Chi cùng Lâm Đại Ngưu trò chuyện, chung qunh đã có vài người tò mò tiến đến.

Thấy vậy, Lâm đại hán vỗ vỗ vai Đạo Khả Chi, ánh mắt vững vàng nói:

"Đạo tiểu tử, ngươi yên tâm, Lâm đại thúc ta sẽ giữ miệng giúp ngươi, Đào Am Thôn chúng ta không có người nhiều truyện, vị cô nương này… được rồi, hai người các ngươi mau mau trở về đi, Vương lão ca các ngươi tự giải thích, những người khác cứ giao cho Lâm Đại Ngưu ta!"

Thanh âm của y cứng cáp hữu lực, làm người tin tưởng.

Đạo Khả Chi cảm giác có gì đó không đúng.

Vì sao phải giữ bí mật? Giải thích gì với Vương lão hán?

Thêm vào tâm trạng nửa bứt rứt không yên, nửa thanh thản nhẹ nhõm của Lâm Đại Ngưu, càng làm hắn bối rối.

"Lâm đại thúc, thúc có sao không?" Đạo Khả Chi nhìn Lâm Đại Ngưu hỏi.

Lâm Đại Ngưu nghe vậy, còn cho là Đạo Khả Chi lo lắng y không ứng phó được với những người khác, vì vậy liền vỗ ngực đáp:

"Không sao! Đạo tiểu tử ngươi còn không rõ tài miệng lưỡi của Lâm đại thúc ta sao!? Mau mau trở về đi, Vương lão ca nhìn thấy con dâu, chắc chắn sẽ rất vui!"

Dứt lời, Lâm Đại Ngưu liền đẩy Đạo Khả Chi từ phía sau, bản thân lại giống như chuẩn bị nghênh đón đại định, sống lưng thẳng tắp đón đầu những thôn dân khác.

"Con dâu? Là ý gì?" Đạo Khả Chi đầy đầu chấm hỏi.

"Không biết." Thanh Trần nghiêm túc đáp.

"Ừm, ta cũng không biết." Đạo Khả Chi gật đầu, hắn cảm thấy chuyện này có chút rắc rối, nhưng cũng không phải sự việc nghiêm trọng gì, liền dứt khoát để ra sau đầu.

Trong lúc vô tình, khóe mắt Đạo Khả Chi liếc nhìn, hắn thấy được một sợi dây vô hình vô chất, không biết từ khi nào đã hình thành giữa hai người.

Đạo Khả Chi đột ngột dừng bước, lông mày hơi nhíu, nhìn chằm chằm lên người Thanh Trần.

Ánh mắt hắn xem kỹ.

"Sao lại là màu hồng?" Đạo Khả Chi khẽ tự hỏi.

"Không phải, là màu trắng." Thanh Trần cảm nhận được ánh mắt thiếu niên, nàng chớp chớp mắt phượng, sửa lại lời đúng.

"Cô cũng nhìn thấy sao?" Đạo Khả Chi có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên có người khác ngoài hắn nhìn thấy sợi dây này.

"Đúng vậy, ở trên người ta, đương nhiên ta biết." Thanh Trần muốn gật nhẹ đầu, nhưng nàng phát hiện tư thế này rất hạn chế, vì vậy liền thôi.

"Thì ra là vậy, nhưng rõ ràng là màu hồng." Đạo Khả Chi nhìn kỹ lại sợi dây kia, ánh mắt hắn chăm chú một hồi, rốt cục xác định là màu hồng.

"Là màu trắng." Thanh Trần nhìn Đạo Khả Chi, nghiêm túc phản bác.

Hai mắt nàng bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Đạo Khả Chi, hai cặp mắt trong suốt, không chút tạp chất chạm nhau.

Tựa hồ hai người đều cảm nhận được đối phương chắc chắn, vì vậy dùng lúc thu hồi tầm nhìn, không lên tiếng nữa.

Hoàng hôn đỏ rực đã sắp khuất lưng núi, khói bếp lượn lờ bay lên từ nhà gỗ, Đạo Khả Chi tay xách giỏ cá, vai vác thiếu nữ trở về nhà Vương lão hán.

"Lách cách."

Cửa gỗ được đẩy mở, Vương lão hán bước ra ngoài, ánh mắt y cách bờ rào chỉ cao không đến eo, nhìn Đạo Khả Chi bước vào sân nhỏ.

Thanh Trần trên vai hắn, lập tức bị Vương lão hán chú ý đến.

Nhấn thấy ánh mắt Vương lão hán, Đạo Khả Chi có kinh nghiệm lần trước với Lâm Đại Ngưu, liền chủ động chỉ vào Thanh Trần lên tiếng:

"Nàng là ta câu được."

Thanh Trần rất phối hợp, nghiêm túc nói:

"Đúng vậy."

Vương lão hán nhất thời đứng hình.

"Gâu! Gâu!" Con chó già thấy người lạ sủa lên, âm thanh này đúng lúc điểm tỉnh y.

"A, được.

Tiểu Đạo tử, ngươi mau mang nàng vào trong trước đi." Vương lão hán không biết nói gì đáp.

Mặt trời đổ bóng, Đạo Khả Chi vác theo Thanh Trần vào nhà gỗ.

Trước tiên hắn cất kỹ sọt cá lên thanh trúc, sau đó mới đặt Thanh Trần xuống giường trúc.

Vương lão hán vẫn đứng nguyên chỗ, nhìn Đạo Khả Chi như không có chuyện gì phủi tay, mặc kệ Thanh Trần tự mình bò dậy xếp bằng trên giường, còn hắn thì loay hoay tìm tòi đầu tóc.

"Vương bá bá, trên đầu ta có gì không?" Đạo Khả Chi tìm kiếm một hồi cũng không có kết quả liền quay sang Vương lão hán hỏi.

"Không có gì cả." Vương lão hán bất đắc dĩ đáp lời.

Sống chung 5 năm, y cũng phần nào hiểu được tính cách Đạo Khả Chi, nhưng dù vậy, nhiều lúc vẫn thật sự vẫn có chút vô ngôn với hành động của hắn, tựa hồ tư duy của hắn hoàn toàn khác với người thường, thật sự là khó mà hiểu nổi.

...

Bạn đang đọc Tầm Đạo Ký của Công Nhân Đào Hố

Truyện Tầm Đạo Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HermesRiver
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.