Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thuyết thần tổ

Phiên bản Dịch · 2600 chữ

Chỉ thấy nam tử sau lưng Bàn Cổ Văn thuận thế gật đầu nói: " Tẩu tử, chuyện của nhị ca không rõ ràng, ngươi chịu đựng a, tiểu Vũ còn nhỏ ". Người nói chuyện chính là Tam thúc của Bàn cổ Văn, cũng chính là đường đệ của Bàn đại bá và Bàn Thiên Hành, gọi là Bàn Thiên Lôi.

Bàn thị nhất tộc cũng là có cùng truyền thừa, anh em ruột hay là anh em họ xưng hô đều theo bối phận, thế hệ này của Bàn Cổ Văn đều là dùng bối phận chữ Cổ, mà nam tử mới chết kia cùng Bàn đại bá đều cùng bối phận chữ Thiên, Bàn đại bá là anh cả tên Bàn Thiên Nguyên, lão nhị chính là nam tử mới vừa chết tên Bàn Thiên Hành, mà vừa nói chuyện chính là Bàn Thiên Lợi, nam tử cuối cùng là lão Tứ, tên Bàn Thiên Trinh. Mà tiểu Vũ tên đầy đủ là Bàn Vổ Vũ, còn người cõng cha tiểu Vũ về chính là anh họ của nó tên Bàn Cổ Văn, cùng một thế hệ, mà lão Tam Bàn Thiên Lợi có một đứa con trai tên Bàn Cổ Song, một đứa con gái tên Bàn Cổ Mĩ, lão Tứ cũng có hai đứa, trai kêu Bàn Cổ Toàn, nữ gọi Bàn Cổ Lệ.

Ngay sau khi Bàn Thiên Lợi nói xong, lão Tứ Bàn Thiên Trinh đột nhiên kêu lên một tiếng: "A!" Ánh mắt của mọi người đều dời đến trên người Bàn Thiên Trinh, đều không biết xảy ra chuyên gì.

"Lão Tứ, làm sai vậy?" Bàn đại bá cùng lão Tam cơ hồ trăm miệng một lời hỏi đến.

Sắc mặt Bàn Thiên Trinh nhất thời vang như nến, có chút dọ dự, nói: " Đại, đại ca, Tam ca, Nhị ca chết, có thể hay không phải . . . . ."

Không đợi lão Tứ nói xong, Bàn đại bá cùng lão Tam đều cùng bừng tỉnh đứng lên, vội vàng hướng nữ tử nói: " Đệ muội, thật đáng chết, đem chuyện này quên đi, việc này không nên chậm trễ, nhanh đem xác lão Nhị dàn xếp tốt, chúng ta phải đi, tin đồn kia ngươi hẳn cũng đã nghe, chúng ta đều còn có gia đình phải nuôi sống, cho dù là thân huynh đệ cũng bất lực nếu là một mình ta thì ta cũng không sợ, mấu chốt là còn có một nhà già trẻ nữa".

Nữ tử khóc không ra nước mắt, nhìn bàn đại bá đám người, chần chờ một lát, cũng chỉ có thể gạt nước mắt mà gật đầu.

Sau khi nhìn thấy nữ tử gật đầu, trong nháy mắt, nhóm người bàn đại bá thoáng cái liền đi khỏi.

Lúc này, tiểu Vũ gắt gao dựa sát vào nữ tử, khó hiểu hỏi: "Nương, vì cái gì đại bá bọn họ lại bỏ đi ?"

Nữ tử khóc thút thít vài cái, nhịn xuống tiếng khóc, lau đi nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Tiểu Vũ, không thể trách đại bá, bởi vì nguyên nhân cha ngươi chết, có thể là thần tổ mang cha ngươi đi ''.

Tiểu Vũ khó hiểu hỏi lại: "Vì cái gì thần tổ người muốn dẫn cha ta đi? vì cái gì lại không mang mang theo những người khác?''

Nữ tử thấp giọng thở dài, nói tiếp:''Ỏ thôn của chúng ta, có cái truyền thuyết lâu đời, trong truyền thuyết, có vị thần, thần thông quảng đại, hoá tay thành mây, vung tay thành mưa, phàm là ai bị nhìn trúng, cũng là giống cha ngươi vậy, vô luận như thế nào, cũng không biết tại sao chết, không có gì thương thế, liền vô duyên vô cớ chết đi. Về sau liền có lời đồn, nói phàm là người nào bị thần nhìn trúng, cũng sẽ trở thành thần, nhưng là ai muốn thành thần như vậy? Không rõ thật giả! Hơn nữa bị thần tổ nhìn trúng, thường thì cũng sẽ nhìn trúng người thân của kẻ đó, nói cách khác, bàn đại bá bọn họ cũng có thể bị nhìn trúng, cho nên bọn họ vội vã rời xa chúng ta, cách chúng ta càng xa càng tốt".

Tiểu Vũ khóc nức nở: " Ta không muốn phụ thân làm thầnm, ta muốn phụ thân ở lại với ta".

Nữ tử ôm tiểu Vũ, mẫu tử hai người đều là hai mắt đẫm lệ.

Một lúc sau, nữ tử tựa hồ là lại không thể tiếp tục bi thương, nhìn chồng nằm trên cánh cửa gỗ, lại cúi đầu nhìn tiểu Vũ trong lòng, than nhẹ một hơi, noi: "Tiểu Vũ, có phải hay không rất đói bụng, ngoan, chúng ta đi ăn cơm".

Nói xong, nữ tử đứng lên, kéo tiểu Vũ đi vào phòng bếp, một lúc sau, lại thấy nữ tử tay cầm đũa bâng chén cơm, đồ ăn, còn mang lên một chén rượu đặt ở tren ván cửa mà nam tử đang nằm, thấp giọng nói: "Cha của đứa nhỏ, Không nghĩ hôm nay tết trung thu, chúng ta một nhà chưa ăn bữa cơm đoàn viên. . . . ." Không đợi cho nói hết lời, nữ tử đã nước mắt giàn dụa.

Một lát sau, nữ tử lại đi vào bếp, bảo tiểu Vũ cầm chén cơm gắp chút thức ăn, chính mình cũng gắp một chút, kéo tiểu Vũ hướng tới tấm ván cửa nam tử đang nằm, thuân tay kéo cái ghế lại, đặt đồ ăn lên trên ghế, nói với tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, chúng ta cùng cha ăn bữa cơm đoàn viên".

Tiểu Vũ có thể thật là đói bụng, dù sao cũng là cái đứa nhỏ, mới mười trên dưới mười tuổi, nhìn cơm trong tay, đã sớm đói bụng,lâp tức ngồi xổm xuống, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu có điểm lang thôn hổ yết.

Nhìn tiểu Vũ đang ăn, nữ tử xoay người đi vào phòng bếp, chính mình cũng bưng đồ ăn ra, ngồi xổm bên cạnh tiểu Vũ, nhìn tiểu Vũ ăn ngon miệng, nàng cũng cố gắng ăn được một hai miếng. Thật lâu sau, tiểu Vũ tựa hồ ăn no, mà bat cơm của nữ tử vẫn là nhiều như vậy, tiểu Vũ nhìn nữ tử, nói: ''Nương, ngươi như thế nào không ăn ?"

Nữ tử nhất thời tỉnh táo lại, nói: "Nương không đói bụng, tiểu Vũ no chưa?"

Tiểu Vũ nói: "Ăn no, nương".

Nữ tử vội vàng đứng dậy, đem chén đũa của tiểu Vũ cùng với chính mình thu thập đứng lên, đi vào phòng bếp, lại nghe tiếng rửa chén vang lên trong bếp, không lâu sau, nữ tử đi ra, lau đi tay ướt, đi đến trước mặt tiểu Vũ, nói: "Tiểu Vũ, ngươi mệt chưa, đã muộn rồi, ngươi ngủ đi".

Tiểu Vũ gật gật đầu, nhất thời lại lắc đầu, đôi mắt trông mong nhìn cha nằm trên tấm ván cửa, bình thường cha về nhà sớm, đều cùng tiểu Vũ vui đùa nghịch ngợm, hiện tại lại lạnh lẽo nằm đó.

Nữ tử không đành lòng nhìn nữa, hiện tại mình không thể ngã xuống, chính mình nếu ngã xuống, chồng mình còn chưa có chôn cất, trừ khi cũng bị cái gì mà thần tổ lựa chọn, cô duyên vô cớ chết đi. Cho nên, lúc này chính mình phải kiên cường vì đứa nhỏ.

Đêm đã khuya, nhưng ngoài cửa sổ trời vẫn sáng, vầng trăng tựa cái đĩa, ánh trăng sáng ngời dường như lộ ra một chút lạnh lẽo. Nữ tử cứ như vậy ôm đứa nhỏ, ngơ ngác ngồi nhìn nam tử nằm trên ván cửa trươc mặt.

Lúc này, tiểu Vũ ở trong lòng nữ tử mi mắt đã rủ xuống, khoé mắt còn vương vài giọt lệ,

nữ tủ ôm con ngủ, mắt đờ đẫn.

Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm, đột nhiên truyền ra vài tiếng chim hót " Nha", nữ tử nhất thời bừng tỉnh, vội vàng nhìn tiểu Vũ trong lòng, lại nhìn nam tử nằm trên ván cửa. Nữ tử trầm tư một hồi, rốt cục đứng lên ôm Tiểu Vũ vào phòng ngủ, sau khi đã ổn định, người phụ nữ mở cửa phòng ngủ, bước đến bên nam tử, lầm bầm lầu bầu: " Cha của đứa nhỏ, xem ra chỉ có thể sớm đem ngươi chôn cất, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, cho dù bị thần tổ bắt đi gióng ngươi cũng không sao, nhưng tiểu Vũ nó vẫn còn nhỏ, chỉ có thể cho nó sớm cách xa một chút, chắc sẽ không xảy ra việc gì. . . . ."

Nói xong, nữ tử đi vào tới trong góc nhà cầm lấy một cái cuốc, xem bộ dáng hẳn là chuẩn bị đem đem nam tử chôn cất.

Nữ tử vác cuốc, quay đầu lại nhìn nam tử nằm trên ván cửa, giờ phút này trong lòng nàng là cỡ nào hi vọng nam tử có thể ngồi dậy nói mấy câu.

Nữ tử đi ra cửa, theo âm thanh mở cửa " Nhi nha", cùng ánh trăng nữ tử từng bước từng bước đi vòng qua nhà ở, hướng tới bãi đất trồng rau sau nhà, thê lương đi dưới ánh trăng, bóng của nữ tử dường như dài ra vô tận. . . . . .

Rốt cục đi đến một chỗ đất rông rãi, bên cạnh có một cây đại thụ, nữ tử mắt nhìn, tựa hồ cảm thấy được nơi này lag một chỗ tốt để chôn cẩt. Vì vậy, thừa dịp ánh trăng, nữ tử cầm cuốc, dùng sức cuốc xuống, cũng đều là người ở thôn trang, bình thường cũng hay làm việc nông, việc cuốc đất này là vẫn có thể đủ sức làm. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng đào đất thỉnh thoảng vang lên, nghe sao mà bi thương.

Lúc này trong một ngôi nhà khác trong thôn, dưới ánh đèn dầu mờ ảo, thấp thoáng một vài bóng người, nguyên lai là nhà của Bàn đại bá, lúc này bọn họ cũng chưa ngủ, chỉ thấy cả nhà đều ngồi vây quanh một cái bàn, xem ra là đang thương lượng việc gì đó.

"Cha, chúng ta thật sự không nên mặc kệ Nhị thúc, như vậy Thím thực sự s rất thương tâm". Bàn Cổ Văn ở một bên không đành lòng nói.

Bàn đại bá ánh mắt thâm thúy, tay cầm tẩu thuốc, không có trả lời ngay.

Lão tứ và lão Tam ở bên cạnh cũng chỉ là thở dài.

Vẫn là lão tứ Bàn Thien Trinh mở miệng : "Tiểu văn a, ngươi là không biết được lợi hại trong đó, các ngươi vẫn còn trẻ, không phải chúng ta thấy huynh đệ chết mà không cứu, thật sự là chúng ta đang lo lắng cho gia tộc, các ngươi là không biết hậu quả nghiêm trọng trong đó!"

Thấy lão Tứ nói, lão Tam Bàn Thiên Lợi nói thêm: "Hiện tại các ngươi đã trưởng thành, hơn nữa nhà lão Nhị xảy ra chuyện như vậy, ta xem đại ca ngươi vẫn là đem chuyện này nói ra, kể cho bọn hậu bối nghe đi".

Bàn đại bá hít sâu một hơi thuốc, thong thả nhổ ra, thu hồi ánh mắt thâm thuý, than nhẹ một hơi, châm rãi nói: " Nếu Nhị thúc các ngươi không xảy ra chuyện như vậy, ta nhưng là hi vọng truyền thuyết này sẹ bị lãng quên. Nghe đồn, trước đây tại thế giới của chúng ta, có một người thần thông quảng đại, được xưng là thần, không ai gặp qua, bởi vì gặp qua đèu sẽ bị mang theo, giống như Nhị thúc ngươi. Người bị mang đi, cả người không có thương tích, giống như ngủ say bình thường vậy, Nhị thúc ngươi thực phù hợp tình hình như vậy".

"Cha, điều này cũng không thể khẳng định Nhị thúc chết cũng là cùng nguyên nhân a?" Bàn Cổ Văn vẫn có chút tức giận, chen vào một câu.

Bàn đại bá cũng không trách cứ, nhìn Bàn Cổ Văn một cái, gõ tàn thuốc lá, tiếp tục thong thả nói: " Hiện tại chúng ta ai cũng không thể khẳng định Nhị thúc các ngươi có phải chết vì nguyên nhân đó không, bởi vì một khi thần tổ người tiếp tục tìm chúng ta, chúng ta đây liền cùng Nhị thúc các ngươi giống nhau, cũng sẽ chết mà không biết tại sao lại chết. Mấy cái lão già chúng ta thì không sợ chết, nhưng là các ngươi còn trẻ, Bàn thị gia tộc chúng ta là cần phải tiếp tục kéo dài, không thể bị chặt đứt. Có lời đồn Thần tổ có một lần mang đi toàn bộ người trong thôn trang, có thể nghĩ, này thần tổ là cỡ nào thần thông quảng đại! Các ngươi nghĩ đi, một thôn trang to như vậy, số người ít nhất cũng có cả trăm, cứ như vậy không rõ tại sao chết, nếu không thì sao cả thông trang to như vậy, ít nhất cũng có một hai cái cao thủ luyện võ, chẳng lẽ liền không chịu nổi một kích như vậy, cho nên hiện tại chúng ta không phải không giúp Nhị thúc các ngươi, mà là không thể lấy an nguy toàn bộ gia tộc đi mạo hiểm! Hi vọng thím của các ngươi có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của chúng ta, ai!"

Cuối cùng, bàn đại bá vẫn là thở dài thật sâu, lâm vào trầm tư.

Đứng bên cạnh Bàn cổ văn là Bàn Cổ Song con của lão Tam Bàn Cổ Song có có điểm nghi hoặc noi: "Đại bá, cái chết của Nhị thúc, có thể hay không là bị trúng một loại độc vô sắc vô vị? Mà Nhị thúc vừa chạm vào liền mất mạng, cũng như thôn trang bị chết toàn bộ mà đai bá vừa nói, cũng có thể là mọi người trúng độc tập thể thì sao?"

Lúc này con của Tứ gia là Bàn Cổ Toàn lên tiếng đánh gãy lời của Bàn Cổ Song: "Ca, ngươi thu lại lời nói của ngươi đi, chính sự thì không lo làm, liền thích nghiên cứu độc, vạn nhất ngày nào đó đem chính mình độc cũng không biết chừng. . . . ."

"Xú tiểu tử" Bàn Thiên Trinh lập tức quát.

Chỉ thấy Bàn Cổ Toàn le lưỡi, cười hì hì đối với Bàn Thiên Trinh nói: "Cha, đây là sự thật a, ngươi ngẫm lại, Nhị thúc là đước đại ca cõng về, Tam thúc cũng cùng đại ca trở về, nếu có độc thì tam thúc cùng đại ca liền. . . . . . ."

"Ngươi cái Xú tiểu tử này! Xem ta có đánh chết ngươi không!" Bàn Thiên Trinh giơ nắm tay lên đang muốn đánh xuống, lại bị lão Tam gọi lại, lão Tam nói: "Quả thật, Cổ Toàn nói cũng không phải không có lý, nhưng là sự thật cũng đã như vậy"

Lúc này bàn lại thở dài thật sâu, ý vị thâm trường nói: "Bọn nhỏ, chuyện của Nhị thúc các ngươi, đây là ta sơ sẩy, này chuyện đã xảy ra vẫn là để ta nói cho các ngươi biết đi."

Bàn Cổ Văn cùng nhóm hậu bối trẻ tuổi nhất thời kinh hãi: chuyện này thế nhưng còn có sự thật khác mà chúng không biết?

Bạn đang đọc Tam Tổ của Tông Xuyên Phượng Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lydaik95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.