Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn thị bí tân

Phiên bản Dịch · 2418 chữ

Chỉ thấy bàn đại bá dừng lại, thản nhiên nói: "Kỳ thật , lời đồn cũng là không có nói quá, đúng là có thần tổ tồn tại, hơn nữa cũng quả thật có thần thông quảng đại, bởi vì tổ tiên Bàn thị của chúng ta đã chính mắt nhìn thấy thảm kịch xảy ra ".

"Cái gì?" Chỉ thấy Bàn cổ Văn cùng nhóm thanh niên hậu bối trăm miệng một lời lấy làm lạ hỏi : "Chính mắt thấy?" Nói xong, nói xong mấy người còn trừng mắt nhìn nhau, với ánh mắt không thể tin được.

Bàn đại bá theo thói quen điều chỉnh hô hấp, trong lòng không biết có phải là hoảng sợ không, đang cố gắng đè nén tâm trạng của chính mình, nói: "Tổ tiên của Bàn thị nhất tộc chúng ta, theo cách gọi của các ngươi, hẳn nên gọi là thái tổ rồi. Bàn thị nhất tộc chúng ta, thập phần cường thịnh, toàn bộ gia tộc có hơn ngàn hộ, người đông thế mạnh, lúc đó hơn ngàn hộ sống phân tán khắp bàn long sơn mạch, cả dãy núi hùng vĩ và trải dài hơn trăm dặm. Tuy nhiên, không biết từ khi nào, toàn bộ thiên hạ xuất hiện đầy rẫy những người tự xưng là thần tổ, những người này không thể nhìn thấy mặt của họ bởi vì họ đều mặc áo giáp sắt. Những người áo sắt lặp đi lặp lại câu “ thần tổ, thần tổ, đem ngươi mang đi, tôi thần tổ nhân, cho ngươi thành thần”, đi tới đâu cũng như biển máu, chỗ nào cũng có người chết. Cho dù tổ tiên của tộc Bàn thị chúng ta, võ học tu vi đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Trong những người mặc áo giáp cũng phân ra cấp bậc cao thấp. Những kẻ mặc Thiết giáp là thấp nhất, trên nữa là Đồng giáp binh, lại lên nữa là Ngân giáp binh, cao nhất là Kim giáp binh. Đây không phải là lính, mà là tướng. Gia tộc Bàn thị của chúng ta chính là bị Kim giáp binh tiêu diệt, Những kim giáp, ngân giáp, đồng giáp, thiết giáp, nhìn thì giống người nhưng lại không phải người ... "

Đêm vẫn thế, trăng vẫn vậy, thoảng vài đám mây trắng lững lờ trôi qua. Trong phòng, Bàn đại bá bình thản giải thích.

Bàn Cổ Văn cùng vài cái huynh đệ nghe được xuất thần, hận không thể chính mình trở về thời điểm kia để kiến thức một chút kim giáp binh, ngân giáp binh và thiết giáp binh một chút.

Bàn đại bá ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: " Đây là thời đại của những lão tổ, thần tổ khắp nơi tàn sát vô tội vạ,Biệt hiệu là để ngươi thành thần. Binh lính binh giáp bình thường của bọn họ, tổ tiên chúng ta đều cần dùng hết sức mới có thể chống lại. Bất quá cũng không phải riêng Bàn thị nhất tộc , phụ cận những Thị tộc khác cũng bị huyết tẩy" Sau cuộc chiến, trải qua mấy trăm năm Bàn thị nhất tộc mới hồi phục được một chút nguyên khí, tưởng rằng thiên hạ đã thái bình, lại không nghĩ tới, những kẻ tự xưng là thần tổ này lại một lần nữa xuất hiện. Lúc này lại không có xuất hiện nhũng kẻ mặc áo giáp nữa, mà là những người bình thường, nhưng đeo mặt nạ, khẩu hiệu cũng thay đổi " Tôi thần tổ nhân, cho ngươi thành thần", khẩu hiệu rút gọn, vẫn như trước, làm cho những người bình thường như chúng ta chết, biến bọn họ thành cái gì thần, nhưng là ai đã thấy qua người bị chết nào thành thần trở về? Hơn nữa lần này giết hại, tựa hồ không có nhìn thấy đao thương, chính là toàn bộ Bàn long sơn mạch như bị phun lên lớp sương mù dày đặc, tổ tiên của chúng ta hít phải liền giống như đang ngủ".

Bàn Cổ Song lập tức hưng phấn đứng lên, đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị Bàn Cổ Văn một phen.

Bàn đại bá nói chậm lại, lấy tay cân một ít thuốc lá vụn, từ từ đặt vào ống điếu đã khô, dùng thanh gỗ nhỏ đốt lửa trong ngọn đèn dầu rồi châm thuốc lá vụn. Mùi thơm của khói lan tỏa trong nhà ở.

Bàn đại bá bẹp một ngụm, tiếp theo mở miệng:" Tổ tiên thế hệ này cũng coi như là mãnh mẽ, cứ tưởng sẽ còn cố gắng thêm vài trăm năm, lại không ngờ được một ngày nọ, trong tộc đột nhiên xuất hiện vài người xa lạ, phàm là ai bị họ nhìn trúng, đều sẽ ngã xuống đất chết. Dù võ công của ngươi có cao đến đâu, cũng không thể bị người của bọn họ nhìn thấy, một khi nhìn thấy, ngươi cũng sẽ chết"

Cổ Song một bên thấp giọng nói thầm: " Có độc dược lợi hại như vậy sao?"

Mọi người không để ý đến hắn, mọi người đều đang nghe bàn đại bá giảng giải về câu chuyện của tổ tiên, không có đem lời nói của Bàn Cổ Song để ở trong lòng.

Bàn đại bá hút mạnh một ngụm thuốc lá rời, lại nói: "Những người này không có che mặt, không chỉ đem những tổ tiên trước mắt làm chết, lại còn trong sơn mạch tìm kiếm những tổ tiên còn sót lại, phụ thân ta khi đó may mắn, cùng các huynh đệ khác ra ngoài du lịch, tránh thoát một kiếp. Các ngươi nhất định sẽ tò mò, tất cả mọi người ở trong sơn mạch chết sạch, hơn nữa cùng là chết cùng thời điểm, như thế nào sẽ có ghi lại, có thể hay không là ta nói bừa. Cái này phải nhắc tới bàn thị bộ tộc chúng ta, Bàn long sơn mạch có một chỗ đặc thù, Bàn Long sơn mạch có một từ đường, đó là mạch máu của tộc ta. Nơi đó là trung tâm của sơn mạch được bao lại bởi các dãy núi, ở giửa tụ lại có hình giống một cái bát ăn cơm, nơi này mỗi đêm trăng tròn sẽ ở trên không sẽ chiếu ra hình ảnh của ngày hôm đó, tựa như ghi lại hết hình ảnh trong ngày rằm, tái bày ra cho người ta xem. Tổ tiên đúng là nhìn trúng điểm ấy, mới xây dựng từ đường ở chỗ này, mà trùng hợp đêm hôm đó cũng là đem trăng tròn, phụ thân ta cùng các huynh đệ khác đúng là đi ra ngoài chuẩn bị đồ đạc cho Lễ bái nguyệt, trở về.

Mọi người hít thở sâu, điều này thực sự làm mới nhận thức của họ.

Bàn Cổ Văn suy tư một hồi, nói: "Phụ thân, sau khi nghe ngài đã nói nhiều như vậy, nếu những việc này do người của thần tổ làm thì sẽ rất tệ."

Bàn đại bá gật gật đầu, ý bảo cổ văn tiếp tục nói.

Bàn Cổ Văn tiếp tục nói: "Từ thời của tổ tiên, rồi đến cao tổ, và cuối cùng là thế hệ của ông nội, rõ ràng cảm giác được khoảng cách thời gian trôi qua, đồng thời quần ấ, phúc sức cũng thay đổi, thời điểm ban đầu là mặc áo giáp, tiếp đến là đeo mặt nạ, còn có . . . . . "

"Còn có hình thức làm việc, từ lúc ban đầu là máu me rồi về sau lại là lông tóc không thương?" Bàn Cổ Toàn tiếp lời nói.

Bàn Cổ Văn không phản bác, cũng gật đầu khách khí nói : "Ân"

Bàn Thiên Lợi cũng chỉ cười khổ, lắc lắc đầu.

Bàn đại bá gật đầu, tiếp lời: "Đúng vậy, cổ Văn cùng Cổ Toàn nói đều đúng, đây cũng là lo lắng của ta, theo thời gian trôi qua, hình thức giết hại ngày càng ngắn gọn, nhất là chuyển đã xảy ra với Nhị thúc của các ngươi, nếu thật sự là do Thần tổ làm, vậy thì hậu quả thật là không tưởng tượng được. Mà theo thủ đoạn từ đầu đến giờ mà xem, kỹ xảo ngày càng cao minh, từ lúc bắt đầu còn là máu me, đến bây giờ lại là không lưu vết tích, chúng ta cần phải làm chuẩn bị trước a."

Lão Tứ Bàn thiên Trinh nói: "Đại ca, sẽ không phải lại dời nhà đi chứ? Nơi này thật vất vả mới ổn định được ít năm, ai . . . . . ."

"Dời? Không thể nào?" vài đứa trẻ trong nội tâm nói thầm.

Bàn đại bá nói: "Việc đã đến nước này, chúng ta ai cũng không dám khẳng định việc của lão Nhị không phải do thần , trước người lớn trong tộc thì ít, tu vi võ học cao nhất cũng chỉ có Lão Tam cùng Lão Tứ các ngươi, ta lại là một phế vật, ai. . . ! Tuổi trẻ lứa này, cũng chỉ thấy Cổ Văn có chút nội tình, cổ Song có chút lệch lạc, Cổ Toàn lại là da bọc sương, Cổ Vũ vẫn là trẻ con nghịch ngợm, chẳng lẽ ngày bộ tộc bàn thị diệt vong tới rồi sao? Nếu là vậy, ta thện với liệt tổ liệt tông a!"

Nói xong, bàn đại bá khàn cả giọng, hai mắt đã ướt.

"Đại ca, mạch bàn thị của chúng ta đây quả thực có chút mỏng, nhưng là những nhánh khác cũng không có thiếu cao thủ, cùng với chúng ta nữa hẳn là có thể ứng phó được!" Lão Tứ Bàn Thiên Trinh vội vàng nói.

"Lão Tứ, ngươi nói xem bọ chịu giúp chúng ta sao" Lão Tam Bàn Thiên Lợi cả giận nói.

Bàn đại bá lắc lắc thủ, nói: "Lão Tam, lão Tứ nói cũng đúng, dù sao đều là chúng ta bàn thị bộ tộc, nguy cơ bị diệt tộc, môi hở răng lạnh, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ chịu liên kết với chúng ta."

Bàn đại bá lại nói: "Cho nên hôm nay ở trong nhà lão Nhị, khi lão Tứ nhắc tới, làm ta nghĩ đến sự tình đáng sợ, mới vội vàng rời đi, hi vọng đệ muội có thể thông cảm ta, ai! Không phải là ta không muốn giúp"

Nói xong những lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hồi lâu, Bàn Cổ Văn đánh vỡ trầm mặc: "Cũng không biết thím ra sao?"

Như là lầm bầm lầu bầu, cũng như là nói cho mọi người nghe.

Mà lúc này, người là thím mà Bàn Cổ Văn vừa nói, đang ra sức cuốc đất, thê lương dưới ánh trăng, một cái hố dài đang dần thành hình.

Dưới ánh trăng, người phụ nữ đang cuốc đất, thỉnh thoảng lại dừng lại, lấy tay áo lau mặt, dù là mùa thu nhưng không ai có thể chống lại sự mệt nhọc nặng nề như vậy mà không đổ mồ hôi.

Người phụ nữ đi vòng quanh hố, tựa hồ cảm thấy được không sai biệt lắm, cô ném cuốc xuống, nhìn lên mặt trăng trong đêm, hình như trăng to và sáng hơn trước, thậm chí càng lạnh lẽo hơn.

Cùng với ánh trăng, người phụ nữ bước nhanh về phía nhà, vào trong phòng. Theo tiếng "Chi nha" âm thanh mở cửa, người phụ nữ thất vọng nhìn về nam tử đang nằm trên tấm ván cửa, xoay người nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong phòng, cẩn thận nhìn Tiểu Vũ đang nằm ngủ. Cũng may không có gì sự, tiểu Vũ có thể cũng quá mệt mỏi, đang ngủ rất say.

Người phụ nữ lại lập tức tìm một vài mảnh vải và một số quần áo trong phòng ngủ, bước ra ngoài và đóng cửa phòng ngủ.

Người phụ nữ với quần áo vải vóc đi tới cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cha của đứa nhỏ, ta chỉ có thể đơn giản chôn ngươi ở ruộng rau sau nhà của chúng ta. Ngươi phải phù hộ cho Tiểu Vũ, để cho hắn." lớn lên, tốt nhất báo thù cho ngươi. Nếu không thể báo thù cho ngươi, ta hi vọng hắn sống tốt. "

Vừa nói xong, nước mắt của người phụ nữ đã không kìm được chảy xuống.

Suy nghĩ một hồi, người phụ nữ đi vào bếp mang một chậu nước nóng, có vẻ như cô định tắm rửa cho người đàn ông.

Người phụ nữ đưa tay vò khăn, vắt kiệt nước, lau đi lau lại mặt cho người đàn ông, rồi nói nhỏ: "Cha của đứa nhỏ, mặc kệ như thế nào, cũng phải để ngươi sạch sẽ trước khi rời xa chúng ta".

Sau đó, người phụ nữ cởi quần áo của người đàn ông cẩn thận, lau người cẩn thận cho người đàn ông, sau đó mặc quần áo sạch cho người đàn ông. Lúc này, người phụ nữ đã thở hồng hộc.

Nhưng tay của người phụ nữ vẫn chưa dừng lại, cô ta lập tức cầm lấy một mảnh vải, nhẹ nhàng nâng đầu người đàn ông lên, dùng tay kia đặt miếng vải bên dưới, sau đó nhìn thẳng vào mặt người đàn ông, lại nhìn, nhìn một lúc lâu. Nhìn hồi lâu, vẫn là nhịn không được nội tâm đích đau xót, lập tức ghé vào nam tử ngực, càng không ngừng khóc thút thít . . . . . .

Giống như thật lâu, lại giống như thời gian rất ngắn, người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng quấn tấm vải quanh mặt người đàn ông, buộc chặt bốn góc mảnh vải. Lập tức lại cầm lấy một khối vải vóc, để ngang eo nam tử, và tay kia nâng nhẹ cơ thể người đàn ông lên, cuối cùng tấm vải xuyên qua, mất cả đêm cô cũng liệm xong cho nam tử, quả thật mệt muốn chết rồi.

Người phụ nữ bó tay và cơ thể người đàn ông bằng tấm vải xuyên qua. Đột nhiên, mắt người phụ nữ chạm vào bàn tay phải của người đàn ông đang nắm chặt, và bàn tay phải của người đàn ông đang nắm chặt, dường như có một tia sáng lóe lên. ...

Bạn đang đọc Tam Tổ của Tông Xuyên Phượng Minh

Truyện Tam Tổ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lydaik95
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.