Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Tử Hư cùng Kim Liên, Tây Môn Khánh trên giường

Phiên bản Dịch · 2444 chữ

Về phần Tử Hư, sau vụ thưa kiện này thì không còn ruộng nương nhà cửa, sực nhớ tới số bạc ba ngàn lạng vẫn để trong rương, tìm lại thì không còn, trong lòng vừa lo buồn, vừa tức giận, hỏi vợ thì vợ nói là đưa cho Tây Môn Khánh lo liệu. Tử Hư bảo vợ sang tính toán lại với Tây Môn Khánh xem chạy chọt hết bao nhiêu, còn lại bao nhiêu thì lấy về mua nhà mà ở, nhưng Lý Bình Nhi nói:

Chàng không chịu lo chuyện nhà, chỉ suốt ngày rong chơi cùng bạn bè, tiêu phí biết bao nhiêu tiền bạc. Tới lúc thân ở trong tù, sai người về bảo tôi phải tìm đủ cách nhờ người chạy chọt, tốn kém bao nhiêu cũng chịu. Tôi đàn bà, hiểu gì về việc quan, quen biết ai mà nhờ cậy ? Cũng may là Tây Môn quan nhân nghĩ tình xóm giềng bè bạn, đứng ra lo liệu giùm cho. Người ta phải sai gia nhân vượt đường đem thư tới Đông Kinh mà lo liệu, đến bây giờ chàng mới thoát khỏi tù tội mà cũng cứu vãn được danh dự. Vậy mà ơn người ta chưa trả đã nghĩ ngay tới chuyện tiền bạc. Số bạc ba ngàn lạng đó chính chàng viết thư về bảo tôi lấy ra mà lo việc. Thư đó tôi còn giữ, nét chữ chàng còn rành rành, chàng muốn tôi lấy ra đưa chàng coi lại hay không ?

Tử Hư bảo:

Đành rằng vậy, nhưng thế nào số ba ngàn lạng đó cũng còn dư chút ít, mình nên hỏi xin lại để mua nhà mà ở chứ.

Bình Nhi xỉa xói:

Ăn nói thế mà nghe được. Đây này, chàng tưởng ba ngàn lạng là nhiều lắm hay sao ? Việc của chàng là việc lớn nên chạy thì phải chạy quan to, nào là tiền cho Thái sư, nào là tiền cho Dương Đề đốc, nào là tiền cho Dương Phủ doãn, tiền cho nha lại các nơi, tiền cho người ta đi đi, về về từ đây cho tới Đông Kinh, thôi thì trăm thứ tiền, làm sao mà dư được. Vả lại chàng biết thế nào là dư với thiếu, mà có dư cũng không mặt mũi nào sang đòi được. Bây giờ chỉ nên dọn tiệc mời người ta sang mà tạ Ơn mới là phải lẽ. Người ta có công cứu mình, bây giờ lại tới đòi lại tiền, thật không còn ra cái giống gì nữa.

Tử Hư cứng miệng không nói được gì nữa.

Hôm sau, Tây Môn Khánh sai Đại An đem lễ vật sang mừng Tử Hư tai qua nạn khỏi, mời Hoa Tử Hư tới nhà tiệc rượu.

Hoa Tử Hư tới nhìn thấy mâm rượu thịt chỉ có Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên ngạc nhiên hỏi - hiền đệ sao nay chỉ có hai vợ chồng người thôi sao?

Tây Môn Khánh mỉm cười lấy lý do các bà vợ đợt này đang bận quản lý của hàng không tiện về ăn. Hoa Tử Hư vận đang hận Tây Môn Khánh số bạc BÌnh Nhi đưa cho hắn, nhưng tạm thời nhịn ngồi xuống, Tây Môn Khánh xếp cho Hoa Từ Hưu ngồi ngay cạnh Kim Liên. Hắn nói- đại ca mới qua kiếp nạn khoan nói về công việc, hôm nay để vợ chồng đệ chuộc lỗi cũng như hầu hạ đại ca. Hoa Tử Hư muốn đòi lại số bạc, nhưng ý tứ của Tây Môn Khánh chỉ chơi không bàn việc nên định hôm khác đòi. Kim Liên liên tục mời rượu Hoa Tử Hư, không để ý Tây Môn Khánh đứng dậy ra ngoài bỏ trong ngực ra một gói thuốc màu hầu cho vào bình rượu mới lắc đều lên.

Mang bình rượu mới ra, trực tiếp Tây Môn Khánh rót rượu cho Kim Liên và Hoa Tử Hư, rồi nói thầm vào tai Hoa Tử Hư, đại ca...đại ca thấy Kim Liên xinh không, hấp dẫn không... muốn thử xem hương vị ra sao không. Ngà ngà say không còn suy nghĩ gì Hoa Tử Hư nghe câu hỏi Tây Môn Khánh chỉ biết gật gù. Kim Liên tự nhiên thấy choáng váng và nằm gục xuống bàn. Tây Môn Khánh cười dâm tà sắn tay áo lên bế Kim Liên vào phòng.

Kim Liên tỉnh dậy thấy mình đang bị trói bằng các tấm lụa mỏng không thể cử đông được quần áo bị cởi bỏ ra hết hoảng hốt còn chưa biết chuyện gì xảy ra với mình thì thấy cửa phòng mở ra. Tây Môn Khánh đẩy Hoa Tử Hư vào và bảo đại ca à hương thụ một lần này xem có giống thần tiên không. Men rượu say, thuốc cũng đã phát huy tác dụng. Hoa Tử Hư như trong mơ nhìn Kim Liên đang khỏa thân trước mắt, chẳng thèm để ý Tây Môn Khánh phía sau, lao vào Kim Liên. Kim Liên thấy vậy gào thét, xin Hoa Tử Hư đùng lại gần, xin Tây Môn Khánh giải cứu, nhưng không ai nghe lời nàng.

Hoa Tử Hư chợt nóng người lên, ngây ngất, đam mê, bần thần cứ xoa xoa lên chim tiết sát tới hai quả bồng đào đang tưng tưng trước mặt cảu Kim Liên, Kim Liên gào khóc trong vô vọng rồi cũng chỉ nhắm mắt, dạng chân, yên lặng. Hoa Tử Hư không cầm lòng được, đặt miệng lên bầu sửa phải, rồi qua trái như một đứa con khát sữa, một tay bóp mông Kim Liên, một tay đã móc thẳng vào tiểu huyệt của Kim Liên, Kim Liên cũng ngấm thuốc dâm tính nổi lên hơi thở gấp gáp. Hoa Tử Hưu bú mút từ trên rối xuống dưới bụng, tới rốn rồi đưa lưỡi ra lϊếʍ vào cái khe giữa háng của Kim Liên. Lùa lưỡi qua lại một lúc rồi không thấy Kim Liên có cử chỉ phản đối, y bèn banh tiểu huyệt thơm nức đang ra đầy mật dịch cho rộng ra rồi đút lưỡi mình vào sâu thêm trong cái lỗ tuyệt vời đó. Rồi sau đó y há miệng ra chụp lên tiểu huyệt nhỏ nhắn mà bυ' nhè nhẹ, sau đó từ từ tăng sức nút. Kim Liên thấy nhột quá, uốn éo thân người như đang múa, tay chân muốn kẹp chặt đầu Hoa Tử Hư nhưng bị vải buộc không làm gì được, nước bên trong chảy ra dọc đùi xuống ướt nhẹp như nửa muốn đẩy mặt Hoa Tử Hư ra nửa muốn dí sát mặt Hoa Tử Hư lại. Sau một lúc bu' nút tiểu huyệt, côn thịt của hắn đã rất là cương cứng. Nhìn lên khuôn mặt dễ thương, mang phong vận một chút ngây thơ mà lại thành thục của Kim Liên, Tử Hư liền cầm ƈôn thịt nóng hổi mà đút vào cái tiểu huyệt trắng hồng, khít chặt của Kim Liên. Kim Liên nhăn mặt rêи lên một tiếng cả người được Hoa Tử Hưa ôm đứng thẳng, hai chân quặp vào hai bên hông của hắn. Hoa Tử Hư xiết mạnh lấy cặp mông săn chắc nẩy nở của Kim Liên mà ra sức công phá vào tiểu khít khao. Khi côn thịt của y đã đâm đến tận gốc, y bắt đầu nắc liên tục. Miêu tả thì lâu nhưng làm thì nhanh, Hoa Tử Hư là loại chời nhiều nhưng sức thì ít.

Mới đẩy được 30 cái hơn thì đã phóng toàn bộ vào trong tiểu huyệt Kim Liên rồi thở hổn hển. Tây Môn Khánh ở ngoài nhìn thấy vấy lắc đầu đạp Hoa Tử Hư bay ra và nói, đại ca à, người như này thì làm sao có thể thỏa mãn được Kim Liên nhà đệ, uổng công huynh đệ nhường vợ cho thưởng thức, nói xong cũng chằng nhiều hắn tụt quần đi ra sau lưng Kim Liên đút cái côn thịt to dài gần như gấp đôi Hoa Tử Hư vào tiểu huyệt nàng rồi lại rút nhanh ra. Kim Liên vừa hụt hững vì chưa thấm vào đâu thì lại được Tây Môn Khánh chăm sóc cơn sướng lại quay laị, Hoa Tử Hư thấy côn thịt của Tây Môn Khánh mà phát hoảng không nói lên lời nhìn Tây Môn Khánh chơi Kim Liên.

Tây Môn Khánh hai bàn tay bấu chặt lấy hai bầu sữa của Kim Liên bóp đến biến dạng méo mó, Kim Liên kêu đau không ngừng, nhưng Tây Môn Khánh không ngừng còn cười nhìn Hoa Tử Hư, như muốn dậy cho Hoa Tử Hư biết thế nào là chơi gái lên đỉnh. Hắn dơ hai chân Kim Liên lên, dạng ra rồi đưa tay cầm con côn thịt to lớn mà dí nó vào ngay lỗ tiểu huyệt ướt nhẹp của nàng. Kim Liên háo hức chỉ phát ra ú ớ ngứa ngáy muốn được côn thịt đâm ngay vào. Tây Môn Khánh nắc mạnh tới luôn - Kim Iên thở hít vô một cái thật mạnh, muốn la lên. Thốn quá. Cái lỗ tiểu huyệt nhỏ hẹp của nàng ượt đẫm dâm dịch mà vẫn không chịu nổi con ƈôи ȶɦịt quá khổ cho được? Nhưng thay vì đẩy Tây Môn Khánh ra (Tây Môn Khánh đã cởi vải lụa buộc tay, chân Kim Liên), Kim Liên lại còn dùng hai chân mà kẹp chặt lấy lưng hắn, hẩy mông lên cho con ƈôn thịt đi vô sâu thêm nữa. Tây Môn Khánh theo đà, xiết chặt lấy người nàng mà đẩy hết ga vô tiểu huyệt nàng. Kim Liên cắn chặt lên môi mình như để chận đứng những tiếng rêи đau đớn và những tiếng rêи sướиɠ kɧօáϊ. Cái lỗ tiểu huyệt của nàng bây giờ bị nong ra, căng cứng khi bị con ƈôn thịt to đại công phá, từ từ lút sâu vô. Hai người đổi tư thế ôm cứng, dính chặt với nhau, nghe rõ từng hơi thở loạn cuồng của nhau, cảm nhận rõ từng nhịp tim dồn dập của nhau.

– Tướng công…thiếp đau quá…Tướng công…thiếp sướng…Chắc chết…thiếp…Ðừng…Nữa đi…

Tây Môn Khánh hôn nút lấy cái lưỡi Kim Liên, mắt nhìn Hoa Tử Hư, Hoa Tử Hư nuốt nước bọt ừng ực

Tây Môn Khánh liên tục nắc vô tiểu huyệt Kim Liên, như vũ bão, triền miên, côn thịt sọc ra thụt vô tiểu huyệt cảm tưởng như tiểu huyệt Kim Liên không thể chứa vừa côn thịt lúc nào cũng bóp chặt, như muốn đẩy ƈôи ȶɦịt Tây Môn Khánh ra ngoài, nhờ ɖâʍ thủy của nàng tiết ra quá nhiều, nhễ nhại, hậu quả của sự kích thích bởi sự cọ sát quá sức chặt chẽ của một con ƈôи ȶɦịt khổng lồ. Kim Liên bây giờ không còn biết trời trăng mây nước gì nữa. Nàng hẩy lên khi Tây Môn Khánh dập xuống, nàng thụt xuống khi hắn rút ra. Nhịp nhàng, lên xuống, luân phiên không dứt. Con ƈôn thịt quá khổ của hắn đâm thọc, công phá vào cái lỗ tiểu huyệt của nàng làm Kim Liên đau đớn, nhưng cùng một lúc, nó cũng chà xát, xiết nghiền lên cái âm hạch cương cứng của nàng làm đê mê, sướng kɧօáϊ. Thân thể nàng, trí óc nàng, con người nàng, tâm trí nàng như trải qua biết bao trạng thái, lúc thì đau đớn, lúc thì sung sướng, lúc thì bầm dập, lúc thì đê mê, lúc thì chới với. Kim Liên bặm môi sướиɠ khoái, đạt tới tột đỉnh không biết đến bao nhiêu lần. Mỗi lần đạt tới tột đỉnh là mỗi lần chết đi sống lại, vô non tiên về cõi trần. Mà Tây Môn Khánh thì cứ tiếp tục dập ƈôn thịt vào tiểu huyệt nàng nàng không nghỉ, phải hết hai tuần hương Tây Môn Khánh mới phóng xuất hết tinh dịch vào sâu trong tiểu huyệt Kim Liên. Kim Liên lả người xỉu đi.

Tây Môn Khánh nhìn về Hoa Tử Hư đã thấy hắn ngấm thuốc ngủ từ lúc nào và chắc đang mộng chơi gái, côn thịt cũng phun ra ít chất lòng nhờ nhợ.

Tây Môn Khánh vác Hoa Tử Hư ra ngoài và sai người mang về báo với Lý Bình Nhi là quá chén nên tỉnh lâu, ít nhất phải trưa mai mới mở mắt.

Sau nhiều ngày không thấy Hoa Tử Hư đả động gì hay qua nhà hắn chơi, Tây Môn Khánh cũng đang rất nhớ Bình Nhi, Trong đầu hắn đang nghĩ một cách để cho người huynh để này ra đi mãi mãi và số tài sản lẫn Bình Nhi đều thuộc vào tay hắn. Chợt Tây Môn Khánh nẩy số ra một kế sách thực hiện đối với Hoa Tử Hư bằng việc dùng mỹ nhân kế đối với chính vợ của mình. Tây Môn Khánh vào phòng Kim Liên nói chuyện.

- làm vợ chồng cũng đã được thời gian mà ta thì độc chỉ một. Phu nhân nên tới chùa xin thỉnh quan thế âm bồ tát cho chúng ta một hài tử để bồng bế

Kim Liên trong lòng cũng muộn phiền không biết sao, bản thân ngủ với Đại Lang, Tây Môn Khánh, Cầm Đồng đều phóng hết vào tận trong tử cung mà không hề đậu thai.

Gật đầu nghe lời Tây Môn Khánh sáng mai sửa lễ lên chùa cầu hài tử. Tây Môn Khánh mừng thầm đã thành công được một phần, tiếp tục viết vài từ vào tờ giấy vừa viết vừa cười dâm đãng, sau đó sai người mang tới nhà đưa riêng cho Hoa Tử Hư.

Hoa Tử Hư nhận được giấy mở ra đã có mùi hương thoang thoảng của ai đó mà hắn chợt biết là quen lại tạm thời không nhớ tên, đọc hết đoạn chữ và thấy người hẹn là Phan Kim Liên. Hoa Tử Hư mới nhớ ra đây chẳng phải Kim Liên người mà từ hôm từ nhà Tây Môn Khánh về hắn không hiểu là mơ hay thật có cảm giác đã được chịck, vốn còn đang hận Tây Môn Khánh vì tiền của mình bị hắn cuỗm mất. Nhân cơ hội tới chùa hẹn ước của Kim Liên xem sao có lẽ nàng vương vấn ta, sự việc kia là thật ta nhớ là đã chơi nàng tới ngất xỉu,nàng không quên được ta vậy sẽ cắm cho Tây Môn Khánh cái sừng to và dài.(ông nào cũng muốn cắm sừng nhau ^^)

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.