Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Hiếu thuận” quan nhân

Phiên bản Dịch · 1521 chữ

Hôm đó Tây Môn Khánh hẹn Ứng Bá Tước và Tạ Hy Đại tới nhà uống rượu rồi rủ nhau đi xem chợ đèn. Tới đường Sư Tử, Tây Môn Khánh chợt nhớ là thê thiếp của mình hiện ở tại nhà Bình Nhi, bèn rủ hai bạn quay trở lại. Mới quay lại được vài bước thì gặp Tôn Thiên Hóa và Chúc Thật Niệm bước tới cười bảo:

Suốt mấy ngày nay không thấy đại ca đâu, chúng tôi thật mong nhớ lắm.

Đoạn quay lại mắng Ứng, Tạ:

Còn hai ông trời đánh kia, đi chơi với đại ca mà không thèm nói cho anh em chúng tôi biết nữa.

Tây Môn Khánh cười:

Chúc đệ đừng nóng, tôi cũng vừa gặp họ trên đường mà thôi.

Bây giờ coi chợ đèn xong rồi, mình tính đi đâu đây? Tây Môn Khánh bảo:

Nếu mọi người không biết đi đâu thì tôi mời lên tửu lầu uống rượu nói chuyện. Hoặc là tới nhà tôi, hôm nay đám thê thiếp của tôi đi tới nhà người ta dự tiệc hết rồi.

Chúc Thật Niệm nói:

Nếu vậy thì mình nên tới tửu lầu uống rượu, rồi sau đó tới nhà Lý Quế Thư chơi. Hôm nay ngày lễ mà đêm nay lại là đêm nguyên tiêu, chắc là vui lắm. Hôm nọ tôi có tới, Quế Thư nói là từ tháng chạp tới giờ trong người không được khỏe, nàng lại nói chẳng thấy bóng dáng đại ca đâu, nàng đang mong đại ca tới phát khóc đó. Nếu hôm nay đại ca rảnh rang thì cũng nên tới đó, có chúng tôi đi theo cho vui.

Tây Môn Khánh nhớ tới lời hẹn của Bình Nhi tối nay, bèn nói:

Hôm nay tôi cũng còn chút việc bận, hay là để mai mình tới. Nhưng đám bạn bè nhất định không chịu, kéo bừa Tây Môn Khánh tới nhà họ Lý. Quế Khanh đang đứng ở cửa, thấy Tây Môn Khánh với bạn bè tới, vội tiếp rước vào trong. Chúc Thật Niệm cao giọng bảo:

Mau mời Tam nương ra đây. Chúng tôi tìm được quan nhân rồi.

Lão không dám trách gì quan nhân, nhưng không hiểu tại sao lâu quá không thấy quan nhân quang lâm tới đây, hay là có nơi vui vẻ nào hơn rồi ?

Chúc Thật Niệm ngoạc miệng cười bảo:

Lão bà đoán giỏi thật, hồi này đại ca tôi có một nàng tuyệt sắc, ngày nào cũng vui với nàng đó, có nghĩ gì tới Quế Thư của nhà này đâu. Nếu hồi nãy chúng tôi không gặp đại ca ở chợ đèn mà nhất định lôi tới đây thì đại ca tôi đâu có tới. Nếu lão bà không tin thì cứ hỏi mấy bạn tôi đây tất rõ.

Đoạn chỉ vào Ứng, Tạ hai người mà bảo :

Hai ông này, hai ông trời đánh thánh vật này lúc nào chẳng theo sát đại ca tôi.

Úng nhị gia, sao không bênh vực cho quan nhân ? Tôi thì biết là không phải như vậy đâu. Chẳng qua là quan nhân bận rộn nhiều việc mà thôi, chứ Quế Thư nhà tôi đâu đến nỗi nào, chắc quan nhân cũng không chê.

Tôn Thiên Hóa nói:

Tôi thì cứ sự thật mà nói, quan nhân đây quả là có một mỹ nhân mới, nhưng không phải ở đây đâu, mà là ở nơi khác. Tây Môn Khánh cười giơ tay dọa đánh Tôn Thiên Hóa rồi bảo:

Ma ma đừng có nghe lời họ, họ ăn gì mà độc mồm độc miệng lắm.

Mọi người cùng cười. Tây Môn Khánh lấy ra ba lạng bạc, đưa cho Quế Khanh mà bảo:

Hôm nay ngày lễ, để tôi dược mời các bạn tôi vui một bữa. Quế Khanh không chịu nhận, mà đưa cho Lý bà. Lý bà nói:

Như vậy là thế nào ? Hôm nay là ngày lễ, chúng tôi đây không thể vì tình nghĩa mà đãi quan nhân và liệt vị đây hay sao mà phải để cho quan nhân tốn kém. Như vậy là chúng tôi đây chỉ biết có tiền thôi hay sao ?

Ứng Bá Tước đứng dậy cầm tiền đưa cho Lý bà mà bảo:

Thôi, cứ nhận giùm đi rồi dọn tiệc cho anh em chúng tôi mau mau lên.

Lý bà vừa nói vài câu chối từ, vừa cất bạc vào tay áo, đoạn nói:

– Xin cảm tạ quan nhân.

Ma ma à, xin dừng lại, tôi kể câu chuyện cười cho mà nghe. Ngày trước có một người khách phong lưu thường tới lui say mê một người chị em. Một hôm làm vẻ nghèo nàn mà tới. Bà mẹ trong nhà thấy người khách lần này quần áo lam lũ thì không thèm tiếp rước gì cả, để mặc người đó ngồi, một miếng trà cũng chẳng có. Người khách nói:

“Ma ma à, tôi đói quá, có cơm cho tôi một bát đỡ lòng”. Lão bà đáp: “Thời buổi này cơm ở đâu mà sẵn vậy ?” Người khách nói :

“Nếu không có cơm thì thôi, xin cho tôi thau nước rửa cái mặt một chút”. Lão bà đáp: “Tôi không có tiền trả tiền nước nên mấy hôm nay người ta không gánh nước”. Người khách liền lấy ra mười lạng bạc sáng ngời, bảo đi mua giùm thau nước rửa mặt. Lão bà hoảng quá, líu lưỡi nói:

“dạ dạ, để tôi mời quan nhân rửa cơm rồi ăn mặt, chết chết, để quan nhân ăn mặt rồi rửa cơm”.

Mọi người cười ầm cả lên. Lão bà bảo:

Nhị gia khéo khôi hài, tới đây là kiếm chuyện chọc phá mua cười, làm gì có chuyện đó.

Ứng Bá Tước lại bảo:

Lão vểnh tai ra nghe tôi nói đây này, quan nhân chỉ thích có Ngô Ngân Nhi ở ngõ đàng kia, chứ không để ý gì tới Quế Thư nhà lão đâu.

Lão bà cười:

Tôi không tin, Ngân Nhi làm sao so được với Quế Thư nhà tôi. Vả lại quan nhân với chúng tôi đây chẳng gì cũng là thân thích, dễ gì sớm chiều đoạn tuyệt được. Quan nhân lại là người lịch lãm sành sỏi, biết người biết của, biết ăn biết chơi, có con mắt tinh đời lắm chứ.

Nói xong quay vào lo dọn tiệc. Lát sau Quế Thư tha thướt bước ra, ăn mặc sang trọng, trang điểm lộng lẫy, vái chào mọi người, nói câu vạn phúc, rồi khép nép ngồi xuống một bên. A hoàn đem trà ra, Quế Khanh và Quế Thư nâng từng chung đưa cho mỗi người.

Bỗng thấy bên ngoài có một đám ăn mày kéo tới, quỳ ngoài thềm van xin:

Ngày lễ, xin đại lão gia bố thí.

Tây Môn Khánh móc ra ít bạc vụn, liệng ra sân. Đám hành khất tranh nhau lượm, rồi cúi lạy mà đi.

Sau đó Quế Thư mời Tây Môn Khánh và mọi người nhập tiệc, Quế Khanh lo thủ tiếp mấy người kia, còn Quế Thư thì hầu rượu riêng cho Tây Môn Khánh, rót từng chung mà đưa tận miệng, mặt hoa tươi tỉnh, mắt phượng long lanh, muôn phần tình tứ. Rượu được vài tuần, Quế Khanh và Quế Thư, một người đàn tranh, một người đàn tỳ bà, vừa đàn vừa hát. Khung cảnh bữa tiệc nguyên tiêu thật vô cùng hào hứng. Đang khi vui vẻ, lại có một đám người nghèo khó kéo tới quỳ ngoài thềm, trong đó một người cầm con vịt quay, một người cầm hồ rượu nói:

– Nhân ngày lễ, chúng tôi có chút quà tới gọi là “hiếu thuận” quan nhân.

Tây Môn Khánh nhìn ra, nhận được vài người quen mặt, bèn bảo a hoàn nhà họ Lý dọn rượu thịt ra một cái bàn ngoài thềm cho họ ăn, sau đó bước ra thưởng tiền. Đám người này ăn xong thì bày nhiều trò múa hát, ngoài sân để tạ Ơn. Quang cảnh muôn phần náo nhiệt. Tây Môn Khánh cùng mọi người vui vẻ vừa uống rượu vừa coi. Bỗng thấy Đại An phi ngựa lại bước tới kề tai chủ nói nhỏ:

Đại nương và Nhị nương về nhà trước rồi. Hoa nhị nương sai tôi mời gia gia tới ngay. Tây Môn Khánh ngầm bảo Đại An dẫn ngựa ra đợi tại cổng sau, rồi tiếp tục uống rượu. Tây Môn Khánh vờ ra nhà sau rửa tay rồi lén theo cổng sau, lên ngựa mà đi.

Trong này, ứng Bá Tước sinh nghi chạy theo gọi. Tây Môn Khánh quay lại bảo:

Tôi có chút việc nhà cần kíp phải về ngay, anh em cứ ở lại vui chơi.

Lý bà sợ Tây Môn Khánh tới nhà Ngô Ngân Nhi, bèn sai gia nhân đi theo một quãng.

Gia nhân trở về thưa là Tây Môn Khánh quả không tới nhà Ngân Nhi.

Bọn Ứng Bá Tước ở lại vui chơi tới quá canh hai mới về…

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.