Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Thiên Là Gì

Tiểu thuyết gốc · 2404 chữ

“Ngươi nói cái gì?” – Viên Thanh Thuần giọng khàn khàn hỏi lại.

“Ta nói là ta đã đột phá thiên dưỡng kỳ. Mà còn không phải Linh bình thường đâu.” – Trần Tiêu đắc ý nói.

“Là ngươi đột phá…”

Viên sư phụ hiện giờ bối rối vô cùng. Ông trên đường trở về nghĩ mọi cách giúp Trần Tiêu đột phá, thậm chí tính đến việc dùng đan dược cấp cao để phá vỡ cánh cửa đầu tiên của tu hành nhưng cuối cùng lại nghe được chính đệ tử mình đột phá sau khi hôn mê tỉnh lại.

Nói thật là ông cũng có một chút hổ thẹn khi chưa làm được gì cho đứa đệ tử này mà Trần Tiêu lại hết lần này đến lần khác làm ông bất ngờ. Từ việc trồng dược thảo, kiến thức và tầm nhìn về dược đạo và bây giờ thì đột phá với cách không ngờ nhất.

“Cho ta xem Linh của ngươi như thế nào.” – Viên Thanh Thuần cũng vội xua tan những muộn phiền qua một bên mà vui vẻ nói.

Trần Tiêu gật đầu rồi nhắm mắt lại. Trên ấn đường của cậu lấp lóe một ấn ký màu xanh lục, sau đó đằng sau cậu xuất hiện hình chiếu của một gốc mộc căn mờ ảo cao hơn trượng.

Thân mộc căn chưa phát triển hết, tuy chỉ là cây non nhưng đã phần nào thể hiện được kích thước khổng lồ của nó nếu trưởng thành. Trên mộc căn có ba chiếc lá non xanh mơn mởn, tỏa ra mùi thơm cùng với đạo vận trông vô cùng có thần.

“Gốc mộc căn này có thể so sánh với Cửu Thiên chưa trưởng thành. Thật là thần kỳ. Ta có cảm giác đây là Linh của ngươi nhưng lại hơn cả Linh, Linh bình thường không có cách nào tỏa ra đạo vận khi mới đột phá như vậy.” – Viên Thanh Thuần vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

“Cửu Thiên là gì?” – Trần Tiêu vẻ mặt khó hiểu.

“Cửu Thiên là chín loại Linh mạnh mẽ nhất, cùng cấp số thì sẽ áp đảo những Linh thông thường khác. Cửu Thiên là biệt danh mà thế gian đặt cho chúng. Nghe nói Áp Hải Thiên Tôn cũng là người có một Linh nằm trong Cửu Thiên.”

“Cửu Thiên vô cùng hiếm có. Ngay cả ta từng chu du nhiều nơi cũng mới chỉ gặp được một người sở hữu nó thôi.”

“Người đó là ai vậy?” – Trần Tiêu tò mò.

“Thiên kiêu của Trung Thổ - Tần Long. Linh của hắn chính là Thái Dương Long. Thái Dương vốn mang lực công kích nhất trong hỏa hệ hắn lại còn là long hình thiên về tấn công. Linh của hắn khi ấy vẫn còn chưa trưởng thành nhưng cũng tỏa ra những đạo vận mạnh mẽ như của ngươi vậy.”

“Ta có thể so sánh với thiên kiêu sao? Không ngờ Linh của ta lại mạnh đến như vậy.” – Trần Tiêu tính toán một hồi lại đắc ý.

“Tên ngốc này.” – Viên Thanh Thuần nhìn biểu hiện của hắn cực kì tức giận đá hắn một cái.

“Ma tộc cấp thấp còn đánh ngươi liệt giường ba bốn ngày, nói chi đến tên Tần Long thiên kiêu trong thiên kiêu kia. Nhược điểm của ngươi là thực chiến không có, tuy thể nội dồi dào linh khí nhưng sử dụng nó chẳng ra làm sao. Sư phụ như ta thật tức chết.”

“Ái ui… Đó là lỗi của sư phụ không dạy đồ đệ nên người còn trách ta.” – Trần Tiêu lăn mấy vòng nhăn nhó gào lên.

“Tên hỗn đản này! Ta cho ngươi biết Ngũ Hành Pháp Chỉ của ngươi tồi tệ đến như nào mà dám đắc ý so sánh mình với thiên kiêu.”

Viên trưởng lão vận nguyên khí trong người, Linh từ phía sau ẩn hiện ra. Linh của Viên trưởng lão là một con Hỏa Nha cổ trắng hếu trông rất oai, Hỏa Nha xuất hiện bay vài vòng quanh Viên Thanh Thuần rồi đậu trên vai ông.

Trong khi đó, tay của Viên trưởng lão đổi thành nhất chỉ, linh lực từ ngón tay bắn ra hỏa cầu to cỡ nắm đấm bay vụt qua Trần Tiêu. Trần Tiêu thất thần giây lát rồi quay lại sau lưng thì thấy hỏa cầu đang lao đến một vách núi gần đó.

Hỏa cầu vừa chạm vách núi thì phát nổ. Trần Tiêu nhanh chóng lùi lại tránh khỏi vụ nổ vì cậu biết linh lực trong hỏa cầu mà sư phụ cậu thi triển ra vô cùng lớn. Nhưng không như Trần Tiêu tưởng tượng sẽ có một vụ nổ kinh thiên động địa, làm cậu kinh ngạc là quả cầu phát nổ phóng ra hỏa linh lực bao phủ khoảng cách hơn hai trượng xung quanh như một mặt trời thu nhỏ.

Tất cả bên trong đó đều biến thành tro bụi, chỉ còn lại vết tích của hình cầu phát nổ khi nãy trên vách núi, đất đá xung quanh. Thậm chí nếu nhìn vào những cây dại bị ảnh hưởng từ hỏa cầu thì thấy chúng giống như bị một thanh kiếm sắc lẻm cắt mất đi một phần vậy, không có bất kì vết cháy xém nào với phần cây dại còn lại cho thấy khả năng điều khiển linh lực kinh người của Viên trưởng lão.

Trần Tiêu nhìn trân trối một phần vách núi bị khoét thành như mái vòm, trong đầu liên tục suy nghĩ về cách áp dụng đúng đắn của Ngũ Hành Pháp Chỉ rồi ngồi xuống. Viên Thanh Thuần nhìn đệ tử mình ngồi xuống tham ngộ thì gật đầu, đôi mắt hấp hé sự hài lòng.

Từ khi ông thấy hiện trường nơi xảy ra đụng độ giữa Trần Tiêu và tên ma tộc cấp thấp kia thì ông đã biết cậu học trò mình đang tư duy sai hướng. Ngũ Hành Pháp Chỉ vốn là một pháp quyết chủ công có tính công kích vô cùng mạnh nhưng trong tay Trần Tiêu lại trở thành phụ trợ cho những pháp môn thuộc dạng đa dụng khác.

Thành ra khả năng thực chiến của cậu bị giảm sút do cậu lấy pháp môn đa dụng làm chủ để tấn công, nếu không thì tên ma tộc cấp thấp kia đã không thể khiến cậu trọng thương như vậy cho dù có yếu tố bất ngờ.

Việc Viên trưởng lão làm bây giờ là điều chỉnh lại cách chiến đấu của Trần Tiêu, giúp cậu tăng cao khả năng thực chiến vì đơn giản tu vi cậu đã dồi dào hơn những người khác do tu luyện Thiên dược Dưỡng linh công. Thứ cậu thiếu là khả năng phản ứng và xử lý tình huống cũng như vận dụng tối ưu nguyên khí trong cơ thể mình.

Viên Thanh Thuần phải làm vậy để chuẩn bị cho Trần Tiêu tiến về Nam Lâm đại hội. Dược Linh tông ở đây tuy là một trong bốn tông môn thống trị Nam vực của Nam Lâm nhưng khả năng thực chiến của đệ tử trong tông thua xa ba tông phái còn lại. Bởi vì chủ trương của tông môn cũng như sự bảo hộ của bề trên đối với nguồn cung dược thảo nơi đây cũng khiến ba tông môn còn lại e dè.

Nhưng tình hình sắp tới có vẻ sẽ không còn suôn sẻ nữa, thế nên Viên trưởng lão mới cần phải mau chóng tăng lên thực lực của đệ tử mình để có thể tự bảo vệ mình. Dù sao trong đại chiến quy mô to lớn thì các bá chủ cũng có thể vẫn lạc nói gì đến ông hay Trần Tiêu, việc phải làm là có thêm thực lực để bảo vệ mình, bảo vệ tông môn.

Qua hai canh giờ, Trần Tiêu từ trạng thái nhập định tỉnh lại, đôi mắt cậu toát lên vẻ vui sướng mau chóng tiến về một vách núi khác để thử sức. Trần Tiêu đứng trước một vách núi cao chót vót rồi nhắm mắt lại, tay đưa ra một chỉ, linh lực toàn thân ngay lập tức ào ạo tiến về nơi ngón tay.

Một chỉ vừa ra, mang theo một tia thanh khí màu xanh bắn thẳng vào vách núi, sau một lúc thì vách núi rung chuyển dữ dội, từng rễ cây từ từ xuyên qua núi đá tạo thành các khe nứt to tướng. Vách núi nhanh chóng bị các rễ cây to tướng ấy che đi.

Chưa dừng lại ở đó, Trần Tiêu vận dụng Ngũ Hành Pháp Chỉ điểm thêm một chỉ, những rễ cây to đang uốn lượn từ các khe núi chợt nở hoa. Hoa từ rễ cây đủ màu sắc, có màu đỏ, có màu xanh lá cũng có cả màu đen. Ngay sau khi Viên trưởng lão đang không hiểu chuyện gì thì những bông hoa nổ tung. Vô số cánh hoa màu đỏ bay khắp nơi chạm vào đâu thì tan chảy chỗ đó như có nhiệt độ cao vậy. Hoa màu đen thì nhuộm đen sau đó ăn mòn đất đá mà nó tiếp xúc như kịch độc. Còn hoa màu xanh lá thì khi nổ tạo ra những hạt phấn có thể nảy mầm tạo thành những rễ cây tượng tự những rễ cây trên vách đá kia vào bất cứ vật gì có sự sống.

Viên Thanh Thuần nhìn vào chiêu thức của Trần Tiêu thì giật mình, ông mới chỉ điểm về cách sử dụng Ngũ Hành Pháp Chỉ thì Trần Tiêu đã làm đến bước này, không những thế lại còn biết áp dụng những nguyên tố khác vào mộc thuộc tính làm tăng khả năng sát thương đa hệ khiến đối phương không kịp trở tay.

Hỏa cầu mà ông chỉ điểm cho Trần Tiêu vốn dùng kim thuộc tính và hỏa thuộc tính trong đó. Viên Thanh Thuần dùng hỏa thuộc tính bao lấy kim thuộc tính sau đó lại nén nhiệt hỏa vào trong kim thuộc tính khiến nó tựa như hỏa cầu bình thường nhưng khi kích phát ra thì có thể tạo ra một mặt trời cỡ nhỏ cũng như cắt đứt tất cả những thứ ngoài rìa của nó. Đó là lí do tại sao mà những cây dại ngoài rìa hỏa cầu đều bị cắt mà không có vết cháy xém nào chính là do tác dụng của kim hệ.

“Rất tốt! Nhưng chiêu này cũng có những nhược điểm chết người như là nếu kẻ địch có thể chặn được một chỉ thanh khí đầu tiên của ngươi thì sẽ vô tác dụng. Thứ hai là những rễ cây kia không bị ảnh hưởng gì bởi những đóa hoa, đối phương nhạy bén biết điểm này lấy rễ cây bảo vệ bản thân thì chiêu thức nở hoa tiếp theo sẽ trở nên vô dụng.”

“Cuối cùng là khả năng sát thương của nó. Trừ rễ cây đầu có tác dụng đánh bại đối phương trực tiếp ra thì những thứ khác đa phần là sát thương đa mục tiêu thích hợp đánh với nhiều đối thủ hoặc số lượng kẻ địch lớn nhưng một đối một lại tỏ ra khá yếu.” – Viên Thanh Thuần chỉ ra những điểm yếu trong một chiêu này của Trần Tiêu.

Trần Tiêu lắng nghe chăm chú rồi lại tiếp tục chỉnh sửa mày mò chiêu thức. Thấy vậy, Viên Thanh Thuần rất vui vẻ khi có một đệ tử như vậy, chẳng bù…

“Năm sau sẽ là Nam Lâm đại hội, tông môn ta có quy định chọn ra một nửa đệ tử nội môn và tinh anh trong tông để tham gia đại hội đem về vinh quang cho tông. Ngươi nên chuẩn bị đi vì sáu tháng sau chúng ta sẽ xuất phát. Nam Lâm đại hội ở trung tâm Nam Lâm nên đường đi tương đối dài nên cần phải xuất phát sớm.” – Viên Thanh Thuần nhắc.

Trần Tiêu đang mày mò nghe vậy thì vẻ mặt hơi cứng ngắc, tính cậu không thích đi đâm đầu vào đánh đánh giết giết, chỉ muốn trầm trầm ổn ổn mà tu hành. Tuy Trần Tiêu biết mình háo thắng nhưng vẫn luôn muốn tránh những thứ đụng chạm vô nghĩa như vậy.

Thấy vẻ mặt của Trần Tiêu cộng với sự im lặng này thì Viên trưởng lão chỉ biết lắc đầu cười trừ, cũng may tính tình của tên nhóc này ông cũng hiểu rõ nên nói thêm:

“Nghe nói chỉ cần trong một trăm hạng đầu thì sẽ được ban thưởng một linh binh cấp bậc trấn giáo ta, mười hạng đầu sẽ được linh binh như vậy cộng với Bổ Thiên thạch có tác dụng gia tăng độ tinh thuần của Linh hoặc dùng để luyện chế linh binh cấp cao. Phần thưởng nghe nói không chỉ có vậy, năm nay đại hội này vô cùng quan trọng do hoạt động từ Nam Hải nên phần thưởng chắc sẽ còn tăng lên...”

Trần Tiêu vểnh tai lên nghe, cậu động tâm rồi nhưng vẫn giả bộ ậm ừ suy tính. Viên trưởng lão đang nói thì thấy hành động đó điên tiết đá Trần Tiêu văng xa mấy thước rồi chuẩn bị thực hiện bổn phận người thầy. Trần Tiêu chỉ còn cách ủy khuất vâng dạ chấp nhận đi Nam Lâm đại hội. Thấy đệ tử mình nghe lời như vậy Viên Thanh Thuần vô cùng hài lòng bảo cậu tập trung cải thiện Ngũ Hành Pháp Chỉ của mình sau đó sẽ chuẩn bị cho cậu một pháp môn tu luyện khác chủ tu phòng thủ.

Viên Thanh Thuần nói xong xuôi thì để cậu tiếp tục tập luyện rồi bay về hướng chủ phong. Trên đường nghĩ lại mình dùng phương pháp vừa đấm vừa xoa vô cùng hài hòa thì vui vẻ cười thành tiếng. Trong khi đó có một đệ tử của vị trưởng lão ở trong Dược Linh tông đang cay đắng vừa tập luyện vừa rủa thầm trong miệng do bị vị sư phụ của mình ép buộc tham gia Nam Lâm đại hội chết tiệt gì đó.

Bạn đang đọc Tân Kỷ sáng tác bởi vodichchuate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vodichchuate
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.