Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầm cự ở Hoành Sơn quan

Tiểu thuyết gốc · 2414 chữ

Khi quân Minh còn đang truy giết vua con họ Hồ thì từ Thuận Hóa, một cánh quân lớn dưới sự chỉ huy của tướng Vũ Tiến đã cấp tốc hành quân về Hoành Sơn quan, nhanh chóng thu phục quân Hồ đóng ở đây mà không gặp chống đối gì nhiều, xây dựng trận địa phòng thủ, quyết không để quân Minh tiến xa hơn về phía Nam.

Quân Minh đuổi đánh họ Hồ từ Bắc vào, đến Hà Tĩnh cũng có chút nỏ mạnh hết đà, binh tướng mệt mỏi, hậu cần thì khó khăn, nay bắt được vua quan họ Hồ, nghĩ cũng an ổn phần nào.

Chục vạn quân Minh kéo đến Hoành Sơn quan, thanh thế to lớn rầm rộ, quân đi bụi bay mù mịt, trải khắp núi đồi đâu đâu cũng là người Ngô. Cách Hoàng Sơn quan 20 dặm thì hạ trại, lều trại lít nhít dài hàng dặm. Mộc Thạnh mang theo quan tướng, có kỵ binh yểm hộ đi trước đến Hoành Sơn quan quan sát, nhìn thế núi hiểm trở, quan đạo khó đi, nếu cố mà cường công thì chục vạn đại quân cũng hết.

“Nay đất Hóa Châu, trước mặt là thiên quân, sau lưng là Chiêm Thành đón đánh, e lực không nhiều, ra lệnh chiêu hàng liệu tướng man có quy thuận?” Mộc Thạnh hỏi.

“Nghe đám hàng tướng nam man đồn rằng, tên Vũ Đại Hải này cũng thuộc hàng kiêu dũng, không ít lần đánh bại người Chiêm, chắc cũng thuộc hàng khó quản giáo.” Trương Phụ đáp.

“Hắn ta cũng không có ý định hàng thiên quân, tướng man như Mạc Thúy, Phạm Thế Căng, thấy cái uy của thiên quân đều sớm quy phục, duy chỉ tên này còn chống đối, lại mang quân đi thủ Hoành Sơn quan, mưu kìm đường nam tiến của ta, thuộc hạ thấy ý hắn muốn tự lập môn hộ.” một tên khác đáp.

“Nhưng nghe nói tên này có tiếng trung thành với họ Hồ, trước này chưa có ý định làm phản, kể cả khi tông thất họ Trần rục rịch cũng bình chân như vại, nay ta bắt được vua con họ Hồ, nếu cho chúng đi dụ hàng, các tướng thấy liệu có được không?” Mộc Thạnh đáp.

“Bẩm đại soái, thuộc hạ thấy không ổn, ngày trước y không chống họ Hồ là do còn phải thủ phương Nam, quân đông tướng mạnh nhưng lương thực, vũ khí khó khăn, đều trông chờ ngoài Bắc viện vào. Nay ta vây mấy tháng, khéo y cũng phải quy hàng.”

“Hừm, vây giặc mấy tháng thì thiên quân cũng khốn, nơi đất nam man này chướng khí mù mịt, ở lâu ắt sinh bệnh tật, quân nhu lại phải vận từ xa đến, khó khăn vô cùng, ta phải đánh ngay khi sĩ khí đang cao, để lâu ắt thành họa.”

“Thủy quân đã lên đường vào Thuận Hóa, chi bằng ta vờ như muốn tiến công, trước cho họ Hồ đi khuyên hàng, nếu được thì trăm việc thuận lợi. Còn nếu không, chờ khi thủy quân đoạn hậu, hai mặt giáp công, sợ gì không diệt được tên man tướng này.” Trương Phụ nói.

“Được, cứ làm theo cách đó đi. Thiên binh hành quân đánh trận lâu ngày cũng mệt nhọc, ta cứ đóng quân ít lâu, đợi thủy quân phúc đáp rồi tiếp tục suy tính.”

“Chuẩn bị quân đội, ta trước phải thị uy với đám man binh này, cho chúng biết cái uy thiên triều.”

“RÕ!”

……….

“TUUUUUUU TUUUUUU TUUUUUUU”

“TÙNG TÙNG TÙNG GGGG” Chiêng trống liên hồi, minh kim từng đợt, chục vạn quân Minh ầm ầm chuyển động.

Từng khối quân trận được nhanh chóng tập hợp, binh lính mũ áo chỉnh tề, vũ khí sẵn sàng, quả là tinh binh hiếm có. Chúng nhanh chóng chỉnh quân rồi tiến về Hoành Sơn quan, hai bên kỵ binh bảo hộ, thám báo được tung ra cả chục dặm thăm dò. Chỉ nguyên cách hành quân thôi cũng thấy cái tài của tướng nhà Minh, sự tinh nhuệ của binh lính, họ Hồ thất bại ngay tức thì cũng không phải không có lý do.

Hoành Sơn quan, đệ nhất quan ải phương Nam, vắt ngang trên tuyến đường thiên lý Bắc Nam, từ ngàn xưa đã là biên giới thiên nhiên chia cắt Chăm pa – Đại Việt, sau này quân nhà Lý vượt núi bình định Chăm pa, đây trở thành tấm là chắn cho Đại Việt, cũng là trạm tiền tiêu, dựa vào đó mà quân Việt từ từ mở rộng vào Nam.

Núi cao chốt vót, quan đạo khó đi, dễ thủ khó công, lấy sức một người mà có thể ngăn cản được cả vạn quân. Khi xưa nơi đây vốn có thành Lâm Ấp, nơi quân Chiêm trú đóng, sau này về tay Đại Việt cũng nhiều lần được cải tạo nâng cấp, dù sau này có thêm đất Thăng Hoa, Thuận Hóa làm phên dậu cũng chưa từng lơ là. Có 5 vạn quân Vạn Xuân trấn thủ tại đây, chục vạn quân Minh muốn công phá, nghĩ cũng đừng nghĩ. Trừ phi chúng quả thực là thiên binh thiên tướng.

Quân Minh bày trận trước quan ải, binh lính đứng theo từng phương trận, dài hàng dặm, phi mã qua lại tấp nập. Áp lực tựa núi lớn. Dẫy vậy, quân Việt trên quan ải vẫn bình chân như vại, không một tia run sợ. Công sự bằng đá ong cứng rắn, qua lỗ châu mai, họng pháo chĩa ra tua tủa, binh lính giáp mũ chỉnh tề, hết sức tinh nhuệ. Ai đấy đều trang bị giáp sắt, không hề kém cỏi so với tinh binh Đại Minh, quân Mộc Thạnh tuy đông nhưng không phải ai cũng được trang bị giáp sắt như vậy, phần lớn đều dùng giáp da đơn giản. Dễ hiểu thôi, để trang bị cho chục vạn đại quân giáp sắt thì quả là khó khăn, dù tiền nhiều như Đại Minh cũng không được, huống hồ, những đội quân tinh nhuệ, trang bị tinh xảo nhất đều đóng ở kinh thành, sao lại có thể chạy qua xứ này được.

Nhìn công sự đồ sộ, binh lính tinh nhuệ của nam man, quân, tướng nhà Minh sắc mặt đều rất khó coi.

“Tên Vũ Đại Hải này quả không phải vật trong ao, không ngờ trên đất nam man này lại có đội quân tinh nhuệ như vậy.” Mộc Thạnh trầm giọng nói.

“Đúng vậy đại soái, binh tốt tinh nhuệ, trang bị hoàn mĩ như thế, hắn muốn làm vua phương Nam cũng không phải điều gì viển vông. Bảo sao dám đối nghịch với thiên binh.” Tên phó tướng nói.

“Hừm, trước cho cha con họ Hồ đi khuyên hàng đi. Xem xem thái độ của hắn ra sao. Mọi chuyện tính sau.” Mộc Thạnh ra lệnh.

“RÕ!”

Từ quân trận nhà Minh, một đội người ngựa đi ra, chạy thẳng đến quan ải, dẫn đầu là tên hàng tướng Nguyễn Đại. Cha con Hồ Quý Ly mặc áo trắng bị bắt trói đi cùng. Đến gần quai ải, đoàn người dừng lại.

“Anh em binh lính Thuận Hóa, Thăng Hoa nghe đây. Họ Hồ đại nghịch bất đạo, mưu sát vua Trần mà cướp ngôi, lại lùng diệt tông thất. Nay thiên binh thiên tướng Đại Minh qua dẹp loạn, tướng chết, quân tan, vua con họ Hồ đều bị bắt giữ. Chiến loạn đã dẹp yên. Anh em cớ sao còn ngoan cố, chống cự, sao không hạ chiến đao mà về với vợ con, chăm lo cuộc sống. Đại soái Mộc Thạnh đã hứa, chỉ cần anh em buông bỏ vũ khí đầu hàng sẽ được đối xử tử tế, sẽ cho tiền hồi hương làm ăn mà không có bất kỳ hạch sách, yêu cầu gì. Anh em còn chờ gì nữa?” Nguyễn Đại hét lớn, lời nói lại rất thâm tình, như là người trưởng giả, bậc anh cả, khuyên nhủ những người con, người em lầm đường lạc lối vậy.

“PHI! Ta nhổ vào mặt ngươi tên Việt gian bất trung, bất nghĩa, bất tín. Thân làm tướng nước Nam lại quỳ gối dưới chân bọn giặc Bắc, nhận giặc làm cha. Cha mẹ, vợ con ngươi ở nhà có biết không ? Họ hàng, làng xóm có biết không ? Sau này ngươi chết còn có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông nữa không ? Nhớ khi xưa tướng Trần Bình Trọng bị giặc bắt, được hứa hẹn phong vương, ngài còn nói « Ta thà làm ma nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc ». Loại đớn hèn như ngươi, có xứng với dòng máu tiên rồng chảy trong huyết quản ? » Vũ Tiến trên thành lâu, cúi xuống mà mắng. Binh lính xung quanh nắm chặt binh khí, lưng dựng thẳng, ánh mắt rực lửa, uy nghi như mắt tượng thần, nhìn chằm chằm vào đám hàng tướng phía dưới.

Bên dưới, đám hàng binh, hàng tướng bị mắng xối xả, không ngóc đầu lên nổi, trong lòng tức lắm. Nguyễn Đại quay sang Hồ Quý Ly nói.

« Lê Quý Ly, nhà ngươi mau chóng khuyên hàng lũ bộ hạ cũ này. Khôn hồn quy phục thiên quân còn có đường sống, nếu không thì tất cả đều phải chết ở đây ! Nói đi, không mạng ngươi và mạng con ngươi ta cũng không đảm bảo được. »

Hồ Quý Ly mặt mũi lụi bại, từ khi bị bắt, bao tráng trí, khí thế đế vương đều không còn, trông y như lão già họm hẹm, nửa thân trong quan tài vậy. Y nhìn lên binh tướng trên thành, ánh mắt nghẹn ngào, khó tả. Y gian nan nuốt nước miếng, cố sức mà nói.

« Binh lính Thuận Hóa, Thăng Hoa nghe đây. Khắp từ miền Kinh lộ đến ải Hoành Sơn đều đã rơi vào tay người Ngô. Không có tiếp viện quân lương, vũ khí, mọi người cũng chỉ như thịt trên thớt, như cá trong chậu mà thôi. Buông vũ khí đi, hãy hàng đi, hãy về với mẹ già con thơ. Đại thế đã mất rồi, Đại Ngu đã vong rồi. » Nói đến đây, nước mắt Hồ Quý Ly tuôn ra như suối.

« HỪ, Quý Ly ơi là Quý Ly, ngươi thân là bậc đế vương cớ sao lại chịu nhục hàng giặc để rồi chịu hết khinh nhục. Đại trượng phu coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Quân vương mất nước cớ sao không đi cùng xã tắc ? Khi xưa An Dương Vương mắc mưu giặc, nước mất nhà tan đã cưỡi ngựa đắm mình xuống Đông Hải. Nam Tống thất bại trước quân Nguyên, Tống Thiếu Đế chỉ là con trẻ cũng sẵn sàng chết đi vì xã tắc, cớ sao ngươi lại không được ? Hạng người như ngươi có xứng làm vua phương Nam ? Còn đòi sánh vai với Ngưu Thuấn ? » Vũ Tiến tiếp tục phỉ nhổ.

Hết Nguyễn Đại rồi đến Hồ Quý Ly, rồi đến những tên quan tướng y không biết mặt, biết tên đều bị chửi cho không ngóc mặt lên nổi, duy chỉ Hồ Hán Thương là chưa bị. Nhưng không bị chửi càng khiến y thấy tủi nhục.

« Hán Thương a Hán Thương, ngươi cũng coi như danh tướng đương thời, dẫn quân đánh Chiêm mà giành được đất. Thất trận trước giặc Ngô cũng không phải hoàn toàn là lỗi của ngươi…..nhưng cớ sao ngươi lại để giặc mang ra nhục nhã, cớ so ngươi có mặt mũi đến đây khuyên hàng….khuyên hàng ta, khuyên hàng tướng quân Vũ Đại Hải, khuyên hàng anh em binh lính đất Thuận Hóa, Thăng Hoa ? Những người cùng ngươi vào sinh ra tử trong cuộc bình Chiêm. Ngươi có mặt mũi để gặp lại liệt tổ liệt tông không ? Khi ngươi cũng mang trong mình dòng máu Đông A?”

Hồ Hán Thương mặt mũi xanh mét, cả người run rẩy, mẹ y là công chúa nhà Trần, y là con cháu hoàng tộc họ Trần, là vua họ Hồ, vua đất Nam, sao y lại ở đây? Sao y lại đi gọi hàng anh em binh sĩ chiến đấu vì quê hương, vì tổ quốc. Sao y lại ở đây.

Hồ Hán Thương bỗng ngửa cổ lên cười dài, cười ra nước mắt.

“Ta quả là kẻ thất bại, ta không xứng mang máu rồng tiên, không xứng mang dòng máu Đông A, không xứng với liệt tổ liệt tông. Ta xin chết ở đây để bồi tội.” Nói rồi, y cướp lấy đao của tên lính bên cạnh, cứa mạnh vào cổ. Một đao dứt khoát, phá vỡ động mạch cổ, hoa máu phun đầy trời, y lăn xuống ngựa, máu tươi tưới đỏ đất nước Nam. Khóe môi còn giữ nét cười giải thoát.

Biến cố xảy ra quá nhanh khiến ai cũng giật mình, Hồ Quý Ly nhìn con trai chết, mặt mũi dại ra không nói gì, con y, con y dũng cảm hơn y, xứng làm vua hơn y. Y mới là tội đồ, mới là kẻ hèn nhát. Đám hàng binh, hàng tướng hoảng hồn, nhanh chóng áp giải Quý Ly cùng mang xác Hán Thương về.

Trên thành lâu, Vũ Tiến thở dài không nói…. số phận quân vương mất nước…..quân vương mất nước chỉ có thể chết vì xã tắc. Sống thêm ngày nào, nhục ngày đấy.

Trong lịch sử, Hồ Hán Thương cùng con trai Hồ Nhuế bị hàng tướng Nguyễn Như Khanh bắt ở núi Cao Vọng (Kỳ Anh, Hà Tĩnh). Sau bị áp giải qua Kim Lăng để gặp vua Minh, cuối cùng bị đày ra Quảng Tây. Nhưng trong không gian này, Hồ Hán Thương tự vẫn chết để không thẹn thêm với xã tắc. Một cánh bướm nhỏ đã thay đổi cả thế giới.

Nước mất, vua chết theo xã tắc âu cũng là việc nên làm, còn hơn bị giặc bắt rồi chịu đủ khinh nhục. Còn người sống thì phải lấy máu mà rửa đi mối nhục đó. Như vua Duy Tân nói “ Khi tay dơ thì lấy nước mà rửa. Nước dơ thì phải lấy máu mà rửa.”

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.