Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giằng co

Tiểu thuyết gốc · 2063 chữ

Quân tướng nhà Minh nhìn đám hàng binh người xám xịt chạy về, ai đấy sắc mặt khó coi. Mộc Thạnh ngồi trên ngựa, mắt nhìn đăm đăm xác Hồ Hán thương trầm mặc

“An táng đàng hoàng, y đáng được tôn trọng.”

“Thu quân!” Nói rồi, xoat ngựa rời đi

Từng hồi tù và dài vang lên, quân Minh lùi lại, không hề có hứng thú thử công Hoành Sơn quan một lần. Địa thế hiểm trở thế kia, nóng vội đến công không khác gì đưa mạng, về nghỉ ngơi rồi tính tiếp. Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng.

……………….

Nghệ An xưa nay vốn là đất học, nhiều người tài ba sinh ra ở đây. Địa thế rộng lớn, dân cư đông đúc nhưng phức tạp, đủ các sắc dân, dù từ lâu đã là lãnh thổ Đại Việt nhưng do giáp Vạn Tượng nên thường bị xâm lấn, các triều đại đều cử trọng binh đóng giữ.

Cuối năm trước giặc Ngô xâm phạm, Vạn Tượng cũng rục rịch, vua họ Hồ từng có ý định dựa vào hậu phương Thanh – Nghệ - Tĩnh, dồn lực mà đánh ra Bắc nhưng trước đòn tấn công thần tốc của giặc Minh, cùng sự dẫn đường của đám hàng tướng mà thất bại. Quân Minh nhanh chóng đánh đến, vua Hồ bị bắt, tướng trấn thủ là Phạm Thế Căng vốn là thổ hào người Mường nhanh chóng đầu hàng. Cả Nghệ An lâm vào rối loạn, dân chúng dắt díu già trẻ vào núi mà trốn. Nay Nghệ An khắp nơi đìu hiu, làng mạc vắng bóng người.

Tân Phúc, Nghệ An.

Một đoàn tải lương lớn hàng nghìn xe chậm chạp chuyển động, từng xe, từng xe lớn chất đầy lương thực vũ khí. Binh lính nhà Minh đi theo nghiêm mật bảo vệ, trước sau đều có thám báo mở đường, áp trận. Trong đám dân phu, ngoài người Hán lấy ở Quảng Tây, Quảng Đông ra thì còn không ít trai tráng người Việt bị bắt làm lao dịch, tránh đinh người Việt bị đánh đập, đối xử tàn nhẫn, còn bắt phải kéo xe nặng, khổ cực vô cùng. Ai kiệt sức, mệt chết thì bị ném ngay vệ đường cho chim quạ mổ ăn, mạng như cỏ rác.

Đoàn xe dọc theo quan đạo, từ từ tiến vào Nam tiếp viện cho đại quân của Mộc Thạnh. Ở đây ngoài lương thực, khí giới thì còn có quân lương cho đám lính Minh, chính bởi vậy mà được bảo vệ kỹ càng hơn các đoàn tải lương khác rất nhiều lần.

“Khổ quá bác ơi, thế này thà chết quách đi cho xong.” Một dân phu người Việt khó nhọc kéo xe, mệt mỏi nói.

“Cố lên bác, còn nước là còn tát, chứ chết là hết. Cố kéo đoạn nữa là được nghỉ rồi.” Người đẩy phía sau nói.

“Mẹ bọn giặc Ngô. Bao giờ mới hết cơn cơ cực này cơ chứ.”

“Em cũng không biết, nghe nói quân vua thua chạy hết vào Nam. Giờ chỉ mong Đại Hải tướng quân từ Thuận Hóa đánh ra thì còn cơ may.”

“Mong tướng quân nhanh đánh ra, chứ không dân Việt ta chết hết với bọn Ngô này, bọn nó coi ta còn không bằng con chó nữa.”

“Thì đúng, bọn giặc Ngô thì sao cho thiện lành cho được. Làng em ở mãi ngoài Quảng Oai, bị bắt đi gần trăm người, giờ còn không đủ ba chục. Thảm!”

“Ngày trước bị bắt đi phu dịch xây thành ở sông Cái cũng không khổ thế này. Không biết nó có để mạng cho mình về không?”

“Chờ bọn Ngô thì chi bằng chờ chết, tìm cách chạy thôi bác, trốn được thì còn đường sống, ở lại sớm muộn gì cũng chết.”

“Nhưng bọn chúng tuần tra ác quá, làm sao mà chạy, không khéo như mấy em trước, bị chúng tóm được thì khổ.” Vừa nói, người dân phu vừa chỉ vào đám đầu lâu bị cắm ở xe phía trước. Đều là đầu những người Việt chạy trốn không may bị bắt lại, bị chúng tra tấn giết chết, cắt đầu ra thị uy. Thời tiết nóng bức, mấy cái đầu đều bị phân hủy, đầy giòi bọ, thi thoảng còn bị đám chim quạ đậu xuống rỉa. Vừa kinh vừa sợ.

“Tìm mọi cách mà trốn thôi anh, chứ không mệt chết thì cũng bị đánh chết.” người sau thì thào.

“Phiu….phật….AAA” Một tên lính kỵ Minh vung roi, quật vào tấm lưng gầy guộc của người dân phu khốn khổ, mạnh tới nỗi rách cả da.

“Mấy thằng man này, càm ràm lắm, lo mà đẩy xe đi.” Nói rồi y cưỡi ngựa lên, quất cho người dân phu kéo xe một phát, ánh mắt khinh miệt nhìn hai con người khốn khổ đó.

Hai người dân phu bị đòn đau thì im bặt, không nói gì nữa, lầm lũi kéo xe. Miệng vết thương ứa máu, mồ hôi muối chảy vào biết bao đau xót mà vẫn phải cắn răng không dám kêu.

Đoàn xe tiếp tục đi, mấy chuyện dân phu Việt bị đánh, có khi bị đánh chết thường như cơ bữa, không có gì đánh kinh ngạc. Đúng lúc này, bỗng từ phía trước, một thám báo quân Minh phi ngựa chạy vội đến, lưng còn cắm một mũi tên, tên xuyên qua giáp, đâm sâu vào hàng tấc, máu chảy ướt đẫm áo.

“Có quân địch tấn công!!!!” chạy đến gần đoàn xe, hắn lấy hết sức mà nói, rồi gục xuống, ngã khỏi ngựa. Có lẽ chết vì mất máu rồi cũng nên.

“Kiểm tra xem y còn cứt được không. Đoàn xe dừng lại, lập trận phòng thủ. NHANH NHANH.” Tên tướng Minh phụ trách đoàn tải lương thất kinh nhưng ngay lập tức ra lệnh phòng thủ. Thiên quân đánh đâu thắng đó, còn ai dám tấn công đoàn tải lương được cơ chứ? Đầu y tràn đầy nghi hoặc.

Không để y chờ lâu, từ bốn phương tám hướng, bụi cát nổi lên mù mịt, mặt đất ầm ầm như sấm dậy, hàng ngàn hàng vạn kỵ binh đang phi ngựa lao đến. Quân Minh hốt hoảng như chim sợ cành cong, dân phu vứt bỏ xe mà tìm đường chạy. Khung cảnh nhốn nháo, binh tướng không tìm được nhau, dân phu trộn lẫn binh lính. Xe ngựa đầy đường, cản hết lối đi, cản cả việc quân Minh lập trận.

“Lấy xe thồ ra làm cản mã. Nhanh lên lũ ngu này.” Tên tướng Minh điên cuồng hét lớn. Từ đâu chạy ra đống kỵ binh này, đây là đất nam man chứ có phải thảo nguyên phương Bắc đâu, nam man không thể có đội kỵ binh lớn thế được, nếu có cũng đã bị Mộc Thạnh đại soái đánh tan rồi. Bọn này rốt cuộc là ai.

Kể ra tên tướng Minh khá dũng cảm, giữa đồng không mông quạnh, không có công sự hay chướng ngại vật gì để phòng thủ mà vẫn dám đứng lại, mưu dùng xe thồ cản trở đợt tấn công của kỵ binh. Không biết phải nói y võ dũng hay ngu ngốc nữa.

Đám lính Minh cùng dân phu người Hán vất vả kéo xe ra quây thành vòng tròn phòng thủ. Còn dân phu người Việt thì nhân cơ hội đám lính nháo nhác thi nhau chạy trốn, chỉ những người quá yếu hay nhát gan nhất mới ở lại. Dẫu vậy, họ cũng cố mà chạy trốn về mãi sau đoàn xe, không hề có ý định trợ giúp đám người Ngô kia.

Thời gian từng phút một trôi qua, từ lúc tên thám báo liều chết chạy về báo tin, chỉ 5 phút, vừa bằng thời gian một tách trà, kỵ binh Vạn Xuân đã đến. Dân phu người Việt nháo nhác chạy trốn tứ phía cũng không làm giảm tốc độ của họ chút nào, người nào khôn hồn đứng yên thì kỵ binh sẽ lách qua, không thương một sợi tóc. Kẻ nào chạy lung tung, bị ngựa đâm trúng thì chỉ trách mình vừa ngu dốt, vừa số đen mà thôi, không đời nào kỵ binh dừng đại nhường đường cho họ chạy cả. Đây là chiến tranh, mỗi một giây phút đểu rất quý giá.

Quân Minh chưa kịp lập rào phòng thủ thì kỵ binh đã đến rồi, hàng ngàn kỵ binh cùng phóng, thanh thế rầm rộ. Tiếng hô giết, hú hét vang tận trời. Nếu có biên quân ở đây sẽ dễ dàng nhận ra những tiếng hú hét đặc trưng của dân du mục, mà kể cả có chúng cũng không thể hiểu sao kỵ binh du mục lại có thể vượt hàng vạn dặm đường có mặt ở đất nam man này.

“Đứng vững, không được chạy, chạy chỉ có đường chết. Dùng hỏa khí, cung tên, bắn chết chúng nó.” Tướng Minh ngồi trên lưng ngựa hét lớn, vung đao chỉ huy đám binh lính, dân phu.

“Phiu phiu phiu…..AAAA” không để quân Minh kịp định thần hay đón bắn, hàng ngàn mũi xé gió lao đến đám đông dày đặc. Quân Minh, dân phu chết như ngả dạ, tên nào có khiên hay láu kỹ thì may ra sống. Người ngã ngựa đổ, có những tên không bị bắn trúng chỗ hiểm, chưa chết, đầy đất lăn lộn, khung cảnh càng thảm hại hơn.

Kỵ cung du mục, nỗi kinh hoàng trên chiến trường trung cổ, thứ vũ khí giúp Thành Cát Tư Hãn lập lên đế chế rộng lớn, cơn ác mộng nghìn năm của người Hán nay xuất hiện trên đất Việt sau trăm năm vắng bóng, kể từ lúc quân Nguyên bị đánh bại lần thứ 3.

Tên tướng Minh do cưỡi ngựa cao, lại mặc giáp nổi bật nên được chăm sóc đặc biệt, y có khiên cứng nhưng khiên của y cắm lít nhít mũi tên, ngựa của y cũng bị bắn chết, người y càng cắm nhiều tên hơn nữa, trông không khác gì con nhím, chết không thể chết hơn được nữa. Giáp dày cũng không cản nổi mũi tên phá giáp của cung kỵ.

Tướng chết, quân tan. Tên tướng Minh bị bắn chết, các phó tướng xung quanh y cũng chung số phận, không ai sống sót. Quân Minh hoang mang rối loạn, như rắn mất đầu, thập trưởng, bách phu trưởng không ai đủ uy vọng hay tiếng nói để ổn định lòng quân cả.

Lại trải qua thêm vài đợt mưa tên, tử thương vô số, quân Minh quân tâm đã mất, tứ tán mà chạy. Đám dân phu càng thảm hơn, chết chết thương thương, mất hết ý chí, kẻ quỳ xuống hàng, người màu chân chạy trốn.

Chỉ chưa tới mười phút, cuộc tập kích bất ngờ của kỵ binh Vạn Xuân chuyển thành cuộc đồ sát. Những kỵ sĩ trên lưng ngựa đuổi theo, chém ngang lưng mấy tên lính Minh hay dân phu trốn chạy. Bất kỳ tên nào anh dũng chống lại đều bị chém thành thịt vụn. Máu chảy thành sông, khắp nơi đều là cảnh đuổi giết, xác chết quân Minh, dân phu đâu đâu cũng có. Những cái đầu vô chủ lăn lông lốc dưới đất, không biết thân thể ở nơi đầu. tay, chân cụt lủn rơi vãi khắp nơi.

Đám lính, dân phu đã quỳ xuống hàng sợ mất mật, thân hình run rẩy không dám nhìn thẳng. Dân phu người Việt trốn xa không bị nhằm đến cũng im re, không dám động đậy dù chỉ một chút. Đám kỵ binh này không biết là địch hay ta, đánh quân Minh nhưng chưa chắc đã là bạn, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn, láo nháo bị giết thì không biết khóc ai.

Cứ thế, trong suốt 20 phút, kỵ binh Vạn Xuân đuổi giết đám lính Minh cùng dân phu chạy trốn, cho đến khi tên cuối cùng bị giết mới ngừng lại. Hai chân làm sao nhanh bằng bốn chân được mà còn đòi chạy, xung quanh cũng không có rừng núi mà trốn, sông ngòi cũng không, ngoan ngoan quỳ xuống có phải được sống không. Ngu dốt.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.