Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bao vây

Tiểu thuyết gốc · 1760 chữ

Mộc Thạnh rút quân về trại mà lòng đầy bất an, mí mắt cứ nhảy liên tục. Dự là có chuyện chẳng này. Hôm nay lần đầu tiên thị uy mà không được như mong muốn, tuy không thiệt binh tổn tướng nhưng sĩ khí giảm sút, đám hàng binh thấy vua tự sát, quân tâm dao động.

“Lính đâu. Truyền lệnh, xây dựng thêm hàng rào và đào thêm hào phòng thủ.” Mộc Thạnh gọi thân binh vào trướng, ra lệnh.

“RÕ!”

Đám lính Minh vừa rút về, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải xắn tay vào đào bới, lập lũy, không ít tên oán thán.

“Quân ta đánh đâu thắng đấy, nam man bo bo giữ mình thế kia, làm sao dám ra đánh mà xây rào với chả đào bẫy.” Một tên lính Minh bực dọc nói.

“Đúng rồi, vua man còn bị bắt, bọn giặc cỏ kia hàng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Các tướng quân chỉ giỏi lo xa.” Tên khác buông xẻng lèm bèm.

“Mấy thằng mày bốc phét gì đấy, chớ có bình luận quyết định của các tướng quân, cẩn thận mất đầu như chơi.” Một tên lão binh nói, rồi cúi đầu đào hố tiếp.

“Thôi thôi, thế thì các đại nhân mới làm tướng, còn chúng mày là quân, nói ít thôi, làm đi.”

“Nhanh tay còn ăn cơm, đói dã họng. Mà không biết bao giờ quân lương mới đến. Sang quý ba rồi đấy, bạc quý 2 còn chưa thấy đồng nào.”

“Làm đi, làm đi, đâu sẽ có đó, ít nữa đánh xong man quân thì tha hồ mà cướp bóc. Nghe nói bọn đóng ở Đông Kinh kiếm bộn lắm.”

“Nhiều gái đẹp nữa, nghĩ mà thèm.” Một tên lùn lùn mặt mũi đáng khinh, cười khả ố nói.

Bọn lính Minh vừa tán phét vừa làm, tuy có bất mãn nhưng không tên nào cả gan trái lệnh. Mộc Thạnh có tiếng quân kỷ nghiêm khắc, lính Minh chết dưới đao y không phải số ít. Có thế y mới nhanh chóng đánh bại được họ Hồ như vậy.

………

Hai ngày trôi qua, sóng yên biển lặng, không có biến hóa gì lớn, quân Minh vẫn tăng cường xây dựng doanh trại, một lớp tường gỗ dài được xây lên với vô số tháp canh, đường hào càng ngày càng sâu rộng. Quân Việt ở Hoành Sơn quan cũng chỉ im lặng quan sát, không hề có ý định tiến công, không có cuộc tập kích bất ngờ nào xảy ra cả.

Kỵ binh quân Minh cũng đóng trại nghỉ dưỡng, chỉ có đám thám báo là hoạt động mạnh hơn, trải ra khắp vùng, đâu đâu cũng thấy lính thám báo quân Minh đang dò xét.

“Đại soái, đại sự không ổn.” Một lính hầu chạy vội vào soái trướng, nơi quan tướng nhà Minh đang hội họp.

“Có chuyện gì mau nói.” Mộc Thạnh trầm giọng

“Bẩm đại soái, cách doanh địa 60 dặm về hướng Bắc phát hiện một đám thủy binh Đại Minh ta, theo như họ nói, họ là quân của Liễu Nhàn đề đốc, bị hạm đội lạ tấn công, đánh tan trên đường đi đến Thuận Hóa.”

“Gì, chuyện gì xảy ra vậy?” Chúng tướng lĩnh mặt mũi thất kinh. Thủy sư Đại Minh nổi tiếng tinh nhuệ, trang bị nhiều thuyền to, pháo lớn. Nếu như những gì thám báo nói, cánh thủy quân đã bị đánh tan, tiêu diệt. Điều này sao có thể xảy ra được? Liễu Nhàn có hàng trăm thuyền lớn nhỏ, trang bị cả bảo thuyền, thủy binh nam man không thể đủ sức đánh bại.

“Có chắc chúng là quân của đề đốc Liễu Nhàn không hay là đám lính đi lạc bình thường thôi?” Mộc Thạnh gặng hỏi, mồ hôi lạnh đầy trán.

“Chắc chắn đại soái, chúng rút lui cùng đề đốc Liễu Nhàn nhưng do đêm đen, thuyền va phải đá ngầm, chết gần hết, chỉ có mấy tên may mắn sống sót, ngày đêm lên đường tìm kiếm đại quân.” Tên thám báo quỳ gối, thành thật đáp.

“Được rồi, ngươi lui ra đi. Chuyện này bảo mật, không được nói với bất kỳ ai. Trái lệnh chết ! » Mộc Thạnh nói, mắt đằng đằng sát khí.

« Rõ ! » tên thám báo bủn rủn đáp lời rồi lùi ra ngoài.

« Các vị, thủy quân đã bị đánh tan, bước tiếp chúng ta phải làm sao ? » Mộc Thạnh hỏi.

« Nếu như thủy quân thật sự bị đánh bại thì giặc hẳn phải có một hạm đội rất lớn, gấp đôi gấp ba thủy quân của ta không chừng. Nếu không thì sẽ không dễ dàng đánh bại quân ta như vậy được. Ít nhất cũng phải có ngàn thuyền, 3 4 vạn lính chiến. » Trương Phụ nói.

« Chết người nhất là chúng đánh bại thủy quân ta ở phía Bắc, nếu chúng đổ bộ lên bờ, họp với cánh quân ở Hoành Sơn quan, sẽ tạo thành thế gọng kìm, bao vây đại quân. » Liễu Thăng bổ sung.

« Không những thế, nếu chúng chặn hậu quân ta, lại cướp lấy các đoàn tải lương, không cần đánh, quân ta sẽ tự loạn. » một tên tướng khác đáp lời.

« Hiện tại quân lương còn đủ cho bao nhiêu ngày. » Mộc Thạnh lai hỏi.

« Bẩm đại soái, quân lương còn đủ ăn 2 tuần, tiết kiệm thì tối đa một tháng. » Lý Bân đáp.

« Hừm, tình thế không ổn, chỉ còn nước lui về phía Bắc, giữ lấy đất Kinh Lộ chờ giặc man đến mà đánh thôi. Thiên quân tiến xa như này, hậu cần sẽ rất khó khăn, ở lâu ắt sinh chuyện. » Mộc Thạnh trầm ngâm.

« Đúng vậy đại soái, phải nhanh chóng lui lại trước khi địch kịp phát giác, hoàn thành thế bao vây. »

« Nhưng cũng không thể rút quá nhanh, nếu không bọn ở Hoành Sơn quan sẽ thừa cơ đuổi đánh. »

« Chi bằng ta vờ lui lại, để bọn giặc man lao ra truy kích. Ta có thể nhất cử tiêu diệt, chiếm luôn Hoành Sơn quan, đánh thẳng vào Thuận Hóa. » Liễu Thăng góp ý.

« Không được, kế như vậy quá mạo hiểm. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lỡ bọn giặc man không xưa quân ra đánh thì thiên quân mất đi cơ hội tốt để lùi lại. » Lý Bân không đồng ý.

« Kế của Liễu Thăng tướng quân tuy hay nhưng điều kiện hiện tại không cho phép. Giặc sớm muộn gì cũng sẽ biết thủy quân của ta bị đánh tan, lúc đó chúng thủ hay đánh đều bất lợi cho quân ta. Chi bằng sớm lui về sau ổn định, chờ ngày quyết chiến với giặc.

Lệnh cho tam quân tướng sĩ nổi lửa nấu cơm, ăn no, cùng nấu sẵn đồ ăn hôm sau. Đêm nay chúng ta sẽ rút, dùng kế lửa trại mà lừa giặc. Không cần thông báo cho đám hàng binh, chúng ta cần một đám đoạn hậu. » Mộc Thạnh ra lệnh.

« RÕ ! » chúng tướng nhận lệnh rồi nhanh chóng ra ngoài, xử lý công việc.

Quân Minh chuẩn bị rút chạy mà cách đây 3 dặm, hàng binh hàng tướng người Việt vẫn không biết gì. Vẫn còn đang nhậu nhẹt, chè chén no say, tận tình hưởng thục, mặc sức tưởng tượng tương lai tươi sáng khi quân Thuận Hóa bị đánh bại hoàn toàn. Tội thay, lũ ngu dốt, phản chủ.

Chiều hôm đó, quân Minh nổi lửa nấu cơm sớm, dê bò không tiện mang theo đều bị làm thịt cả, cơm hôm nay sung túc hơn ngày thường nhiều lần. Đám lính Minh được phen ăn no căng, đủ cả thịt cá thì mừng lắm, cũng không nghĩ nhiều, khả năng mai muốn công thành đây mà. Mai tên nào mà đen thì hẹo, đây sẽ là bữa cơm thịnh soạn cuối cùng của chúng.

Quân Minh ăn uống to như vậy, hàng quân lại càng yên tâm, nhậu nhẹt không mệt mỏi, không hề có chút cảnh giác nào. Bên trại quân Minh, đến mãi nửa đêm rồi mà ánh lửa còn sáng. Bọn lính Minh này biết chơi thật đấy, chắc quân lương sắp về đây mà, hàng binh hay lính thủ Hoành Sơn quan đều thầm nghĩ.

Bên ngoài, thám báo quân Minh vẫn qua lại dày đặc, còn nhiều hơn mấy hôm trước, dẫu vậy cũng không ai nghi ngờ, hôm nay quân Minh mở tiệc cơ mà, phòng thủ nghiêm ngặt hơn là điều dễ hiểu. Mộc Thạnh cầm quân rất vững chắc, sẽ không để cho quân Việt thừa cơ tấn công.

« Rút thôi, hết sức nhẹ nhàng. » Tên thập trưởng thì thào, đám thuộc hạ của y ai đấy mồm đều ngậm tăm, im thin thít đi theo. Khắp doanh trại chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách cùng tiếng vũ khí, áo giáp va trạm.

« Bịt vó ngựa lại chưa ? Đừng để chúng phát ra tiếng to quá. Từng nhóm từng nhóm xuất phát, rút về phía Bắc mười dặm thì dừng lại đợi đại quân. » Bách phu trưởng kỵ binh nói.

« Rõ ! » đám kỵ binh thì thào

Cứ thế, quân Minh từng nhóm, từng nhóm mấy nghìn người, âm thầm rút ra khỏi trại mà không kinh động bất kỳ ai. Đám hàng binh, hàng tướng thì mải nhậu nhẹt. Thám báo quân Vạn Xuân thì bị thám báo quân Minh xua đuổi ra mãi xa, không rõ tình hình. Trời tối, dùng ống nhòm cũng không phân biệt được.

Doanh trại quân Minh ánh lửa vẫn sáng rọi, binh lính túm năm tụm ba quanh đống lửa, không có gì lạ. Nhưng nếu đến gần thì sẽ phát hiện, làm gì có binh lính nào ở đây, đều là hình nộm để đánh lừa quân Việt mà thôi. Chúng tướng lĩnh đều cảm thấy làm như vậy là dư thừa, vì thám báo quân Việt đã bị đuổi ra xa, không nhìn rõ trại nhưng Mộc Thạnh vẫn quyết ý làm. Chính sự quyết ý của y cứu quân Minh một mạng, đánh lừa được ống nhòm của quân Việt, nếu không việc rút lui của quân Minh sẽ bị phát giác từ sớm rồi.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.