Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến thư

Tiểu thuyết gốc · 1656 chữ

Hàng binh thì làm sao đánh lại nổi tinh binh Vạn Xuân, nhanh chóng sụp đổ đầu hàng. Chỉ có mấy tên hàng tướng cùng đám thân binh nhanh chân chạy thoát được, những người lính bình thường đa số đều quỳ xuống xin hàng cả, chỉ có số rất ít cố chạy trốn vào rừng sâu núi thẳm. Số phận không rõ, khéo sau này không chết thì cũng thành phường trộm cướp.

Bên này, quân Minh rút chạy từ chập tối, đến mãi gần trưa mới, chạy xa hàng chục dặm mới yên tâm dừng lại nghỉ. Cả binh lẫn tướng đều mệt mỏi, ngồi vật ra mà thở.

“Mẹ, giặc man còn chưa thấy mà mình chạy té khói, không biết chuyện gì xảy ra nữa.” Một tên lính vừa nặng nhọc uống nước vừa nói.

“Ai biết, phí cái công xây trại quá. Mất hai ngày đào đất gần chết, cuối cùng chưa ở được hôm nào đã rút.”

“Hay quân lương không đến, các tướng sợ nguy nên lui trước.” có tên dò hỏi.

“Đúng lịch thì cũng phải một tuần sau đoàn tải lương mới đến, thời gian không khớp.” tên khác cãi cọ.

“Chúng mày im đê, không biết gì còn thích chém gió. Nghe huynh đệ tao, trong đội thám báo, nó nói là có tin thủy quân bị đánh tan rồi. Không thể tạo thế vây công được. Thế nên quân ta mới phải rút.” Tên thập trưởng, thân mặc giáp sắt, mồ hôi nhễ nhại nói, vẻ mặt rất chi là kiêu ngạo, tỏ vẻ y quen biết nhiều, nhân mạch rộng lớn, mấy thằng lính tép riu này sao bằng được.

“Thật luôn đại ca? Thủy quân ta mạnh thế sao mà bị diệt được, dính bão hay gì? Chứ thủy quân nam man bị đánh bại lâu rồi mà,” một tên lão binh đăm chiêu nói.

“Ai biết được vì sao, đại soái có khi cũng không biết ấy chứ. Nhưng mình rút ban ban đêm thế này thì e là thủy quân có biến thật. Cứ nghe lệnh các tướng, không sai đi đâu được.” tên thập trưởng nói.

Đám quân Minh nhân lúc nghỉ ngơi, xúm lại với nhau tán phét, tò mò lý do rút quân khẩn của Mộc Thạnh. Thông tin hỗn độn, không biết đâu là thật đâu là giả. Có tên còn nói tướng quân bắt được vua man, chán đánh đấm rồi, về miền ngoài hưởng thụ. Có tên lại kể là quân lương bị tham ô hết rồi, tướng quân mang quân về hỏi tội…không biết đằng nào mà lần.

Mộc Thạnh cùng đám phó tướng cũng đang ngồi nghỉ, dĩ nhiên là xịn hơn đám lính kia rất rất nhiều lần rồi, có bàn ghế đàng hoàng, có trà bánh để thưởng thức. Lúc này mọi người mặt mũi nặng nề, không biết suy nghĩ gì.

“BÁOOOO!” từ xa, một tên thám báo phi ngựa lao đến, bụi cát mù mịt. Đến gần nơi Mộc Thạnh nghỉ, lập tức nhảy xuống ngựa, chạy đến quỳ một chân báo.

“Bẩm đại soái, cách đây 5 dặm phát hiện quân địch dàn trận. Ước chừng có 7 vạn lính.”

“Hừm, địch định chặn đường thiên quân đây mà, nên đánh hay lùi?” Mộc Thạnh hỏi chúng tướng.

“Chỉ 7 vạn quân, chưa bằng một nửa thiên quân. Thuộc hạ cảm thấy chúng ta nên đánh.” Liễu Thăng đáp.

“Nên đánh, ta rút lui gấp, phía Hoành Sơn quan chắc chắn đã phát hiện, lũ hàng binh người Việt không cản chân lâu được, bọn lính Thuận Hóa kia chẳng mấy chốc đã đuổi theo. Ta nên đánh nhanh rút gọn, chớ để dây dưa, kẻo bị chúng tấn công 2 mặt, gây bất lợi cho thiên quân.” Trương Phụ nói.

“Nhưng giặc kiếm đâu ra 7 vạn quân để chặn đường ta? Quân vua man sớm bị đánh tan, chẳng lẽ là số tàn binh trốn vào rừng núi, cùng tráng đinh quanh vùng?” Lý Bân thắc mắc

“Hừm, dù là lính nào cũng không còn quan trọng nữa rồi. Kiểu gì cũng phải quyết chiến với quân man, chúng án ngữ tuyến đường chính để rút ra Bắc, không diệt chúng ta không qua được.”

“Lý Bân, lập tức cho binh lính tổ chức ăn uống, sắm sửa vũ khí, một canh giờ sau xuất phát, quyết chiến với nam man.”

“Các tướng về với bộ hạ của mình, chuẩn bị cẩn thận. Trận này ta chỉ được phép thắng, không được phép bại.” Mộc Thạnh ra lệnh.

“RÕ!”

Quân Minh được lệnh nghỉ lại thêm 1 canh giờ, binh lính nhanh chóng lấy cơm nước mang theo ra ăn nót dạ. Các bách phu trưởng, thập phu trưởng được lệnh kiểm kê lại quân số vũ khí, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Kỵ binh cho ngựa ăn nhẹ và uống nước, đảm bảo thể lực.

Khi quân Minh đang nghỉ thì từ xa, một đội kỵ binh Vạn Xuân hơn chục người chạy đến, ai đấy cao lớn, giáp trụ chỉnh tề, mặt mũi cương nghị. Xung quanh, thám báo quân Minh giăng đầy, đao ra khỏi vỏ, sẵn sàng làm thịt ngay đám kỵ quân nam man này. Binh lính quân Minh cũng đứng dậy, tay nắm vũ khí, nhìn chăm chăm vào họ.

Dẫu bị vạn quân nhìn chằm chằm, kỵ binh Vạn Xuân mặt vẫn không hề đổi sắc, cứ ung dung mà đến, như trốn không người.

“Dẫn ta đi gặp tướng của các ngươi, trình chiến thưa.” Kỵ binh dẫn đầu, ngồi trên lưng ngựa, hất hàm với tên bách phu trưởng quân Minh trước mặt.

“HỪ, lũ nam man hỗn xược. Xuống ngựa rồi theo ta.” Tên bách phu trưởng mắt long sòng sọc nói, hắn ghét nhất cái thái độ khinh người này.

“Đừng nói nhiều, dẫn đường đi. Ta tự biết khi nào xuống ngựa.”

Đi được một đoạn thì đến nơi Mộc Thạnh cùng chúng tướng lĩnh nghỉ. Lúc này kỵ sĩ dẫn đầu mới xuống ngựa, những người còn lại vẫn ở nguyên. Hắn thẳng lưng, ưỡng ngực, tư thế oai hùng mà đi đến. Thấn thái không kiêu ngạo, không xiểm nịnh đứng trước Mộc Thạnh, nói.

“Thiếu tá Phạm Đại Nghĩa, thay mặt hoàng đế Vạn Xuân, gửi chiến thư đến chỉ huy quân Minh, tướng quân Mộc Thạnh.” Nói rồi, đưa một cuộn lụa vàng, tựa như thánh chỉ lên.

“Hừ, man tướng mà dám xưng hoàng đế.” Mộc Thạnh lạnh lùng nói.

“Ta nhớ man vương đã bị chúng ta bắt được, lấy đâu ra một man vương khác. Có chi chỉ là man tướng họ Vũ đóng ở Thuận Hóa mà thôi” Trương Phụ đệm vào.

“Chúng ta chỉ có một vua, đó là hoàng đế Đại Hải. Còn man vương, man tướng các ngươi nói, là các ngươi tự nghĩ ra, chúng ta chưa bao giờ công nhận. Đến nỗi họ Hồ, vua phương Nam không bao giờ quỳ trước giặc Bắc.” Phạm Đại Nghĩa nhàn nhạt nói.

“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, không có thời gian dài dòng tâm sự với các ngươi. Hẹn gặp ở chiến trường. Cáo từ.” Nói rồi xoay người đi. Đội kỵ binh Vạn Xuân lập tức hộ tống quay về, không chút dây dưa, lính Minh dù căm tức cũng không làm gì được.

Mộc Thạnh cau mày mở chiến thư ra.

“Hoàng đế Vạn Xuân Vũ Đại Hải kính gửi tướng nhà Minh Mộc Thạnh cùng chúng binh tướng.

Khi xưa, bậc tiên hiền nước Nam có câu.

“Nam quốc sơn hà Nam đế cư

Tiệt nhiên phận định tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.”

Nay người Ngô các ngươi tham lam, lấy cớ trừng trị họ Hồ mà can dự vào chính sự nước Nam, mưu chiếm lấy nước ta, lập làm châu, huyện. Dẫn quân chục vạn qua đánh khiến trăm họ lầm than. Ta thân là vua phương Nam, thiên tử đất Việt, thấy việc nghĩa chẳng thể từ nan, quyết đuổi quân xâm lược ra khỏi đất mẹ. Dạy cho đám người Ngô các ngươi một bài học.

Quân thủy các ngươi đã phải trả giá, nay đến quân bộ. Hẹn các ngươi giờ Mùi quyết một trận thư hùng, không gặp không về.

Chớ làm con rùa rút đầu mà để người đời khinh nhục.

Trân trọng.”

“Hừ, man tướng khá lắm, dám cả gan chống lại thiên quân, y không biết chữ chết viết như thế nào hả.” Mộc Thạnh giận nói.

“Một lũ man di mọi rợ mà cũng ngông cuồng xưng đế, nếu ta không diệt chúng, cái uy của thiên triều sẽ bị mạo phạm, đến lúc đó hoàng thượng cũng không tha cho ta.” Trương Phụ nói.

“Phải giết sạch lũ nam man hỗn xược này, chúng nghĩ đánh bại thủy binh quân ta là đã vô địch thiên hạ rồi hay sao. Nực cười. Xin đại soái cho thuộc hạ 5 vạn tinh binh, thế lấy đầu tướng man.” Liễu Thanh đứng dậy nói lớn, mặt mũi đỏ bừng.

“HỪM, nam man hạ chiến thư chủ yếu muốn khiêu khích ta đây mà. Chúng ta phải cho chúng biết, cái uy của thiên triều không thể mạo phạm.

Sư tử vồ thỏ còn muốn dùng toàn lực, nay man binh có 7 vạn, lính Thuận Hóa phía sau cũng chỉ có 3 vạn là nhiều. Không cớ gì 20 vạn đại quân của ta lại không tiêu diệt được.

Các tướng điểm quân, chuẩn bị xuất phát. Giờ Mùi quyết chiến. Thề diệt sạch nam man.” Mộc Thạnh vỗ bàn.

“Tuân lệnh đại soái.” Chúng tướng lĩnh đồng thanh hét lớn rồi quay người dời đi, kiểm kê bộ hạ, sẵn sàng quyết chiến.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.