Người ngồi xem trong xe Santana
"Tối hôm kia, Viên Văn Hải là đội trưởng đội cảnh sát hình sự trực thuộc Cục công an đã dẫn người đến Vân Xã áp giải tôi về huyện. Trên đường đi, xe chúng tôi gặp tai nạn giao thông, lúc đó Trần Thân, Đỗ Giang của đồn cảnh sát thị trấn cũng ở trên xe. Khi xảy ra tai nạn, Đỗ Giang bị văng ra khỏi xe nhưng đội trưởng Viên, Trần Thân và một cảnh sát áp giải khác đều bị kẹt lại trong xe đang bốc cháy. Sau khi tôi cứu được bọn họ ra mới trốn khỏi hiện trường. Ngay lập tức tôi đã gọi điện thoại về nhà, tình cờ lúc đó cảnh sát Tùy đang ở nhà tôi. Thế nên mới tôi lừa cô ấy là mình đang ở Vân Xã, đợi cô ấy đến sẽ ra đầu thú! Không ngờ cảnh sát Tùy không hề tức giận vì tôi lừa cô ấy mà còn bắt đầu điều tra những điểm đáng ngờ của vụ án. Việc này khiến tôi rất bất ngờ, điều này càng chứng tỏ cảnh sát Tùy là một người rất chính trực. Nhưng nếu tôi mang tài liệu đến gặp cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ bắt giữ tôi trước, sau đó mới mang cả tôi và tài liệu về Cục công an huyện. Đến lúc đó, liệu Cục công an huyện có để cảnh sát Tùy tiếp tục phụ trách vụ án của tôi hay không thì rất khó nói..."
"Là anh cứu đội trưởng Viên và đồn trưởng Trần sao?" Cố Bồi Quân kinh ngạc nhìn Tiêu Lương rồi lại nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Phạm Xuân Giang khốn kiếp, rốt cuộc hắn được ích lợi gì từ chỗ Tiếu Dụ Quân mà lại cắn anh một nhát đau như vậy?"
"..."
Tiêu Lương buông thõng tay, xem ra Phạm Xuân Giang đã quyết tâm giúp Tiếu Dụ Quân đối phó với hắn. Mối quan hệ của bọn họ sâu sắc đến mức nào, còn cần phải hỏi nữa sao?
Điều này cũng đồng nghĩa với việc cha con Cố Hùng, Cố Bồi Quân không thể dễ dàng rút lui.
Nếu không, bọn họ sẽ không còn chỗ dung thân ở Vân Xã này nữa.
Trước đây Cố Hùng e ngại Tiếu Dụ Quân như vậy, chắc chắn ông cũng biết rõ một khi chân tướng bị phơi bày, Tiếu Dụ Quân sẽ trả thù bọn họ bằng mọi giá.
Tiêu Lương nói với Cố Bồi Quân: "Bí thư Cố, anh có bản sao nào của tài liệu tố cáo đó không? Nếu không có thì mong anh sao chép thêm vài bản, chúng ta còn phải chờ xem tình hình thế nào. Nếu như không còn cách nào khác, tôi sẽ mang tài liệu tố cáo đến gặp cảnh sát Tùy."
Tiêu Lương lại nhìn về phía Cố Hùng, lông mày nhíu chặt hơn, hỏi: "Trạm trưởng Cố, ông thấy sao?"
Cố Hùng có sốt ruột lo lắng thì còn có thể nói gì hơn nữa?
Ông chỉ cảm thấy may mắn vì lúc này Tiêu Lương vẫn có thể giữ được bình tĩnh, không manh động.
"Tôi sẽ lập tức đến huyện sao chép tài liệu."
Cố Bồi Quân nói, năm 1994 máy photocopy vẫn còn rất ít, chỉ ở trên huyện mới có. Anh ta hỏi thêm một câu: "Sau khi tôi sao chép xong tài liệu, làm cách nào để liên lạc với anh?"
"Cứ cách một khoảng thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho trạm trưởng Cố."
Cả Tiêu Lương và Cố Bồi Quân đều chưa có máy nhắn tin nhưng hắn cũng không nói địa chỉ cụ thể chỗ mình ở cho Cố Bồi Quân biết.
Tuy nhiên, trong cửa hàng tạp hóa có điện thoại cố định, Tiêu Lương có thể gọi điện cho Cố Hùng để nắm bắt tình hình.
Nhìn thấy Cố Hùng không nói gì, Tiêu Lương cũng không để tâm đến việc ông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.
Anh lấy giấy bút ghi địa chỉ cho Cố Bồi Quân, nói: "Lâm Học Đồng đang làm việc ở chỗ này tại huyện Sư Sơn, ở đây còn có vài người nữa cũng là người thôn Nam Đình chúng ta. Khi nào đến huyện, anh giả vờ như mình vô tình chạm mặt bọn họ, kể lại chuyện xảy ra ở Vân Xã hai ngày nay để xem Lâm Học Đồng có phản ứng gì..."
Cố Bồi Quân nói: "Ý anh là Lâm Học Đồng có thể biết rõ Hà Hồng và Tiếu Dụ Quân có gì đó mờ ám, sẽ tin tưởng anh bị hãm hại? Nhưng Lâm Học Đồng không thể đứng ra làm chứng cho anh mà?"
Ở thời đại này, cho dù biết rõ Hà Hồng dan díu với Tiếu Dụ Quân nhưng muốn Lâm Học Đồng công khai thừa nhận mình bị cắm sừng, Cố Bồi Quân đoán chừng việc này còn khó hơn lên trời.
Hơn nữa, cho dù Lâm Học Đồng không màng đến thể diện, đứng ra làm chứng Hà Hồng và Tiếu Dụ Quân có gian tình thì hình như cũng không có tác dụng mấy đối với vụ án của Tiêu Lương nhỉ?
"Ai biết được?" Tiêu Lương không đề cập đến chuyện của Lâm Hi, chỉ nói mập mờ: "Hiện tại chúng ta có rất nhiều sự lựa chọn, dù sao cũng phải thử một lần. Hơn nữa, Hà Hồng đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà Lâm Học Đồng không lộ mặt thì cảnh sát Tùy cũng sẽ tìm ông ta để tìm hiểu tình hình thôi."
"Được rồi, dù sao cũng phải đến huyện, cũng không mất công lắm." Cố Bồi Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn ta cũng không còn cách nào khác liền đồng ý làm theo lời Tiêu Lương.
...
Tiêu Lương bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, đường cái đối diện đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Người dân vẫn còn xôn xao bàn tán về việc nữ cảnh sát khí thế hiên ngang áp giải hai tên côn đồ về trấn xử lý.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 15 |